Chương 200: Nàng không đồng ý.
Sỉ nhục, tuyệt đối là sỉ nhục với Long gia. Chắc chắn sau ngày hôm nay hắn phải giết chết thằng nhãi kia.
- Chỉ hi vọng mọi việc sẽ thuận lợi. Khánh Nhi, đừng để mọi người đợi lâu nữa. Mau ra đây đi.
Long Tại Thiên liên tục cảm ơn mọi người đã chúc mừng sau đó nhìn ra ngoài cửa nói.
Ánh mắt mọi người dồn dập hướng ra ngoài, Vũ Tôn cũng không ngoại lệ.
- Ha ha ha.
Một tràng cười cuồng tiếu vang lên sau đó thân ảnh một thanh niêm nam tử xuất hiện. Hắn toàn thân mặc bộ đồ đỏ rực, mái tóc dài trắng tung bay. Khuôn mặt hắn trông cũng rất tuấn tú, chỉ có điều hơi lạnh lùng đôi chút. Ở hắn toát ra một khí thế vô hình cao cao tại thượng khiến đi tới đâu cũng trở thành tiêu điểm.
Trong nơi này không ít thiếu gia, công tử quyền quý nhưng không khác gì chuột so với Sư tử.
Hắn thong dong bước từng bước tới bên cạnh Long Tại Thiên, lướt qua toàn bộ đại điện một lượt sau đó dừng ở phía Vũ Tôn và Tố Uyên lâu hơn một chút.
Tố Như si ngốc nhìn Long Khánh không chớp mắt.
Tố Uyên thì cúi mặt, tấm mạng che kín nên không ai biết nàng có tâm trạng thế nào.
- Xin lỗi đã để các vị đợi lâu, Long Khánh ta xin nâng một ly tạ tội.
Long Khánh mỉm cười, trên tay hắn xuất hiện một chén rượu nhỏ. Hắn đưa về phía trước, một nữ nha hoàn lập tức bưng một bình rượu rót đầy chén. Long Khánh đưa lên miệng uống một hơi cạn sạch.
- Long Khánh công tử khách khí. Chúng ta cũng xin nâng một ly.
Dồn dập mọi người vội đứng dậy nâng chén đáp lễ với hắn. Chỉ có Vũ Tôn và Tố Uyên vẫn ngồi yên.
Hai người ngay lập tức trở thành tiêu điểm của toàn trường.
Tố Uyên thì thôi, nàng là nữ tử thì có thể thoái thác không uống được rượu, nhưng còn tên "Biểu ca" của nàng???
- Không biết vị công tử kia có phải không xem trọng tại hạ?
Long Khánh là người đầu tiên tỏ thái độ. Từ khi tiến vào đây hắn đã cảm thấy Vũ Tôn khá chướng mắt. Bởi vì công bằng mà nói, Vũ Tôn so với hắn đẹp trai hơn không ít. Hơn nữa phong thái của hắn có chút gì đó rất khó tả.
Vũ Tôn đưa một cánh tay chống cằm, hai chân vắt chéo nhau lắc đầu:
- Đối với ta lễ nghĩa chỉ thêm rườm rà. Không phải cứ đáp lễ mới là tôn trọng nhau. Rất nhiều kẻ ngoài miệng thì chúc mừng ngươi, nhưng trong bụng chưa chắc đã như thế.
Câu này của Vũ Tôn đụng đến rất nhiều người. Không ít ánh mắt bất thiện nhìn hắn.
- Vị công tử kia, ngươi không thể ăn nói tùy tiện. Ngươi nói thế phải chăng muốn ám chỉ chúng ta?
Một tên công tử không nhịn được quát lên.
- Đúng vậy. Ngươi nói vậy là có ý gì?
Có kẻ khơi mào dĩ nhiên có kẻ hùa theo nhân cơ hội nịnh bợ Long Khánh đôi chút.
- Các ngươi làm gì mà sồn sồn như chó cắn bồn cầu thế? Ta đâu có nói gì đến các ngươi đâu mà đã lo lắng?
Vũ Tôn mỉa mai nhìn một lượt những người trỉ trích hắn.
- Ngươi có dám quyết sinh tử đấu với ta?
Tên công tử khơi mào nổi giận vì bị ví với chó hùng hổ bước ra bàn hướng Vũ Tôn khiêu chiến.
- Đánh với ngươi? Ta không có hứng thú.
Vũ Tôn cười nhạt, phất tay.
- Hừ, sợ thì nói là sợ đi còn giả bộ mạnh mẽ. Phế vật.
Tên kia tức giận nói.
- Lưu Tinh, ngươi đừng gây sự nữa có được không? Ta xin ngươi đấy.
Tố Uyên lo lắng vội nắm tay Vũ Tôn giật giật.
- Lưu Tinh công tử, nơi này là Long gia, xin ngươi hãy có chừng mực nếu không ta đành phải mời ngươi trở về.
Trần Thanh Dương cũng khó chịu nhìn Vũ Tôn. Thiện cảm hắn dành cho tên thiếu niên này lâu nay hoàn toàn bị hủy sạch.
- Dương thúc, lúc nãy thúc cũng đồng ý ta là Biểu ca của nàng. Như vậy ta phải tham dự chuyện này đến cùng chứ.
Vũ Tôn nhún vai đáp.
- Chỉ cần ngươi không gây sự là được.
- Được, cứ vậy đi.
Vũ Tôn không nói gì thêm.
- Ha ha. Nói hay lắm. Nếu vị công tử kia đã không muốn sinh tử đấu thì Lương huynh đừng nên miễn cưỡng hắn. Ta mời huynh một ly.
Long Khánh khinh miệt nhìn Vũ Tôn sau đó quay đi giơ chén của hắn ra.
- Hừ, hôm nay ta nể mặt Long Khánh huynh nên cho qua chuyện này. Tiểu tử, cho dù ngươi là người của Trần gia thì làm sao? Cẩn thận lời nói kẻo có ngày mất mạng.
Tên Lương công tử kia xì một tiếng khinh thường rồi nâng ly rượu lên đáp lễ Long Khánh.
Vũ Tôn không nói gì. Những con tôm tép nhãi nhép này chưa đủ để khiến hắn phải nổi giận.
Đầy những ánh mắt xem thường, khinh miệt quăng đến. Ngay cả trong Trần gia cũng không ngoại lệ, trừ duy nhất Tố Uyên.
Đợi toàn bộ mọi người uống cạn ly rượu, Long Khánh nói tiếp:
- Ta ngay từ lần đầu tiên trông thấy Tố Uyên tiểu thư đã cảm giác vô cùng yêu mến. Cho nên hôm nay đánh bạo mời các vị thúc bá, huynh đệ tới đây làm chứng cho ta. Trước mặt mọi người, ta muốn được chính thức cầu thân với Tố Uyên tiểu thư.
Nói xong, Long Khánh mỉm cười đi đến bên cạnh Tố Uyên.
Thân thể Tố Uyên run nhè nhẹ. Nàng cố cắn chặt hai hàm răng, biết rằng giây phút này đã tới, muốn tránh cũng không được.
- Tố Uyên tiểu thư, tại hạ Long Khánh, hai mươi mốt tuổi, thiếu chủ của Long gia, thực lực Võ Thánh sơ kì xin mạo muội cầu thân với nàng. Không biết ý của Tố Uyên tiểu thư thế nào?
Long Khánh một chân quỳ xuống, không rõ lấy từ đâu ra một chiếc hộp nhỏ rất tinh xảo bằng vàng, bên trên mạ rất nhiều đá quý. Hắn mở ra, ở trong là một chiếc nhẫn lấp lánh rực rỡ không cần phải có ánh nắng. Bất cứ cô gái nào trông thấy chắc chắn sẽ yêu thích, điển hình là Tố Như.
Vũ Tôn liếc mắt nhìn qua giật mình. Chiếc nhẫn kia không chỉ đơn thuần là nhẫn bình thường mà còn là một kiện pháp bảo không tệ.
Cả đại sảnh im lặng, chăm chú nhìn từng cử chỉ của Tố Uyên. Nhiều người trong lòng hi vọng sẽ có kịch hay.
Tố Uyên khó khăn buông hai bàn tay mình ra, nhìn Vũ Tôn chỉ thấy hắn mỉm cười không nói gì. Nàng run rẩy đứng dậy, quay sang phía Long Khánh.
- Ta … ta …
Nàng ấp úng, muốn nói là không nhưng lại không làm được. Ngoảnh mặt nhìn tới Vũ Tôn hi vọng mơ hồ gì đó nhưng mà lại thôi.
- Ta … ta đồng …
- Nàng không đồng ý.
Vũ Tôn đứng lên phá tan bầu không khí yên lặng.