Chương 1. Con mèo và cái chết...

Vũ Điệu Ác Ma

Chương 1. Con mèo và cái chết...

Thành phố Vinh 8 giờ 56 phút, trăng dần lên cao, thứ ánh sáng xinh đẹp phát ra từ nó phủ lên vạn vật bao trùm cả đêm tối, thành phố trở nên mông lung, quỷ dị trước ánh trăng đêm nay. Bởi vì đêm nay ánh trăng không hề tường hòa như nó từng có, không phải vàng, không phải trắng, không phải xanh, mà là đỏ, đỏ như máu chảy ra từ trái tim vậy. Ánh trăng đó làm lòng người chộn rộn khó tả, nó như muốn khuếch đại lên cảm xúc sâu thẳm của con người, thứ dục vọng sâu thẳm bị che khuất bởi thứ nhân tính giả tạo mà họ che giấu bằng lớp vỏ bọc hào hoa, nhã nhặn và lịch sự. Nó thèm khát được giải phóng, thèm khát đước phô trương, thèm khát được tận hưởng.
Đêm đen xuất hiện đồng nghĩa với sự yên bình của giác ngủ hay sẽ là sự khởi đầu của của một cái gì đó mà không ai biết. Ai biết được… ánh trăng đỏ vẫn chiếu sáng thành phố. Đâu đó vài đôi tình nhân ôm nhau ngắm trăng, lão nhân uống rượu, thương nhân thì buôn bán, kẻ đi tìm thú vui thì vẫn theo đuổi cuộc vui của họ.
Hẻm nhỏ một con mèo đen đang vui vẻ thưởng thức buổi tối mới mẻ của nó, đó là một con chim sẻ trắng đã bị ăn mất một nửa. Nó thưởng thức bữa ăn của mình một cách ưu nhã như một quý tộc của loài mèo. Máu con mồi chảy xuôi xinh đẹp và diễm lệ như chính hương vị của nó, mà con mèo đang thưởng thức. Tiếng nhai nuốt, âm thanh xương vỡ vẫn vang vọng trong hẻm nhỏ và bữa ăn, có lẽ đã gần đến phần cuối… Bất chợt một mớ âm thanh hỗn tạp, náo loạn cắt ngang bữa ăn của quý ngài mèo, làm nó bực bội và cất tiếng kêu để bày tỏ sự bực bội của nó về việc cắt ngang bữa tiệc của mình.
"Đuổi theo, không để nó chạy thoát…"
"Hộc…hộc…hộc"
Tiếng la hét, tiếng thở dốc, âm thanh rên rỉ bỗng chốc tràn đầy con hẻm bỏ qua mọi âm thanh khác. Con mèo vẫn đứng nhìn mọi thứ, ánh mắt thâm thúy như lỗ đen vũ trụ của nó bình tĩnh đánh giá mọi việc.
Một thiếu niên bỗng lao nhanh vào con hẻm, sau đó khựng lại vì phát hiện đó là ngõ cụt. Thiếu niên mang theo trạng thái cực độ hoảng hốt lùi lại thật nhanh muốn chạy ra khỏi con hẻm như một con thỏ muốn thoát ra khoi cái bẫy vậy, song mọi việc có lẽ không êm đẹp như mong muốn của con thỏ đáng thương đó. Bởi vì, thợ săn đã đuổi tới và thợ săn chắc chắn sẽ không tha cho miếng mồi thơm này.
Một nhóm côn đồ mang theo gậy gộc cùng vũ khí lạnh sáng loáng xuất hiện ngoài hẻm nhỏ che mất đường thoát cuối cùng của thiếu niên. Kẻ cầm đầu nhóm côn đồ là một gã đầu trọc với hai vết sẹo trên mặt, tô đậm vẻ ngoài hung ác của hắn. Đầu trọc và đàn em của hắn vừa đi vào vừa cười to, nụ cười đầy bỡn cợt như con thú săn mồi nhe răng trước con mồi dãy dụa sắp chết của nó.
"Chạy à, mày có thể chạy tiếp đi, chạy ta xem, xem mày chạy được tiếp bao lâu con thỏ nhỏ".
Đầu trọc cất âm thanh khàn khàn vì hút nhiều thuốc để lộ hàm răng vàng khả ố của hắn, sau lưng lũ đệ cũng cười theo ha hả phụ họa cho hắn. Thiếu niên mặt tràn đầy đắng chát ngước mắt nhìn hắn, kèm theo câu hỏi mang theo sự nghi hoặc:
"Đại ca tôi và anh dường như không thù không oán, không biết có chuyện gì làm anh phải đuổi theo tôi đến tận đây, chắc cũng không phải chỉ vì vài đồng bạc lẻ của tôi đi."
Đầu trọc nam rít điếu thuốc là còn dở của hắn rồi mới từ tốn trả lời mang theo dọng điệu bỡn cợt:
"Đúng vậy tao và mày, hay cả cái bang sói đen này đều chẳng liên hệ chút cóc khô nào cả. Nhưng chủ hàng của tao thì có, nên nhận tiền làm việc là chuyên thiên kinh địa nghĩa, mãy cũng đừng nên trách tao."
"Chủ hàng, trong lời anh nói chủ hàng là ai?" Tạ An cả kinh hỏi lại Sói ca. Hắn không thể tiếp nhận nổi việc này, bởi vì theo lời Sói ca, có người thuê họ làm việc này mà không phải do ân oán của hắn với ai ở trong bang hội này cả. Vốn dĩ theo nhận thức của hắn việc hắn bị đuổi đánh hôm nay nguyên do là vì hắn mở sạp hàng bán mà không nộp tiền bảo kê, nhưng việc Sói ca nói rằng có người thuê họ làm việc này thì hắn không thể tiếp nhận. Bởi vì hắn bình thường rất biết làm người, không phải việc của hắn tuyệt đối hắn không nhúng tay, tránh hết mọi chuyện thị phi nên lẽ ra không có kẻ thù mới đúng.
Sói ca, có lẽ cũng muốn kết thúc sớm công việc nên cũng không vòng vo tam quốc với hắn, hắn nhìn Tạ An thoáng qua sau đó cất giọng trả lời:
" Là từ một người tên Dương Huy thuê bọn tao làm việc này với giá khá cao, mà mày biết muốn nuôi anh em trong bang thì tiền là thứ không thể thiếu. Cho nên, bọn tao đành tiếp nhận đơn hàng này."
"Vậy hắn có nói lí do vì sao hắn lại muốn thuê các người xử tôi không?" Tạ An buột miệng hỏi.
Sói ca thoáng trần ngâm một lúc rồi mới trả lời:
"Nghe nói hình như hắn sợ mày lấy mất của hắn thứ gì đó nên thuê bọn tao làm việc này, mày nên tự hỏi bản thân thôi việc này bọn tao cũng không biết nhiều lắm."
"Dương Huy sao? Là hắn? Vì sao chứ, mình có lấy mất thứ gì của hắn sao?" Tạ An nghi nghờ nghĩ. Nhưng không kip. Để hắn suy nghĩ Sói ca âm thanh lại vang lên:
"Tiểu tử cũng muộn rồi bọn tao cũng nên kết thúc công việc, tao và mày không thù không oán hôm nay việc bọn tao làm cũng chỉ vì miếng cơm, chết rồi cũng đừng đến tìm bọn tao, lên đường thong thả."
"Đợi đã, chết, lên đường thong thả" Tạ An giật mình nghi ngờ con chưa kịp hỏi thì một âm thanh "phập" chợt rung lên. Tạ An nhìn trước ngực mình một con dao găm sáng loáng đang đính ở đó, hắn ngước mắt nhìn sói ca định nói gì nhưng còn chưa kịp thì đã gục xuống giữa con hẻm. Hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy là một đôi mắt, một đôi mắt thâm sâu, đôi mắt của loài mèo.

Tạ An gục xuống trước mặt Sói ca, một lúc sau kiểm tra thấy hắn đã chết Sói ca rút điên thoại bấm một gọi một dãy số lạ. Đợi một lúc đầu dây bên kia một âm thanh trẻ tuổi vang lên:
"Việc thế nào rồi, đã xử lí được hắn chưa?"
"Dương thiếu yên tâm anh em của tôi đã xử lí xong hắn, chỉ là không biết Dương thiếu có hay không giữ lời với chúng tôi mà thôi" Sói ca trả lời lại. Không nghi ngờ gì, người Sói ca gọi điện chính là chủ hàng Dương Huy mà hắn nói.
"Anh yên tâm tôi sẽ chuyển khoản cho anh như yêu cầu, thực ra, tôi cũng chẳng hứng thú gì với việc liên can đến xã hôi đen các anh"
"Ha ha ha, Dương thiếu đúng là thoải mái, được việc cũng đã xong mong rằng lần sau chúng ta còn có thể hợp tác thoải mái". Sói ca cười rộ lên nói. Sau đó dẫn đàn em rời khỏi con hẻm mà không biết rằng có một đôi mắt đang dõi theo bọn họ.
Tại một biệt thự sang trọng nào đó, một thiếu niên trạc tuổi Tạ An gập lại điện thoại của mình sau đó quay sang nói với người áo đen bên cạnh rằng " Mọi việc đã xử lí xong, chuyển tiền cho Sói đen rồi xóa hết mọi liên quan của chúng ta với bọn chúng đi, đừng để có mùi dính đến thân ta".
Người áo đen đứng dạy cúi người trước thiếu niên rồi mới trả lời "Vâng, thưa thiếu gia tôi sẽ đi làm ngay, xin thiếu gia yên tâm". Để lại thiếu niên trong căn phòng với một nụ cười quỷ dị. Nụ cười khi thỏa mãn dục vọng bản thân.

Trong con hẻm, sau khi băng Sói đen rời đi, con mèo đen mới từ từ chậm rãi bước tới cạnh xác Tạ An, đặt bàn chân mang đầy móng vuốt sắc nhọn lên trán của hắn.
Tạ An cảm thấy hắn đang mơ một giấc mộng, không phải xuân mộng cũng không phái ác mộng mà là một cái quỷ dị chi mộng. Trong mộng hắn thấy hắn mặc một bộ quần áo trắng, nằm trên một thảo nguyên đầy cỏ úa, đúng vậy thảo nguyên chỉ có cỏ úa không có hoa, không có bướm cũng không có thứ gì khác ngoài cỏ, vô tận cỏ úa, một thảo nguyên tối tăm và u ám. Hắn nằm ở đó không biết mình là ai, từ đâu tới, cần làm gì. Không hiểu về quá khứ, tương lai hay hiện tại. Hắn, chẳng biết thứ gì cả.
Cho tới một ngày nọ, một sinh vật bỗng xuất hiện trong thế giới đó. Nó chân có bốn trảo, thân hình thon dài, cặp tai nhọn, ria mép xõa ra hai bên, đôi mắt hẹp với con ngươi màu vàng. Con vật nằm đứng trước mặt hắn, hắn ngồi dạy đánh giá con vật, nhưng hắn chả nghĩ ra từ nào để dánh giá nó cả. Hai sinh vật nhìn nhau cho đên một lúc sau con vật cất tiếng đánh vỡ bầu không khí im lặng " meo...". Hắn dật mình lui lại hỏi:
- Ngươi là ai?
- "Ta là ai?" Con mèo trả lời.
- Ta đang hỏi ngươi à! Ta An hộc máu đáp lại.
- "Ngươi hỏi ta?" Con méo vẫn như vậy vặn lại.
Tạ An suýt tan vỡ còn đang chuẩn bị nổi bão thì con mèo lại mở miệng "Ngươi có cảm xúc rồi". Câu nói làm Tạ An như bị trúng sét đánh. Đúng vậy hắn có cảm xúc trở lại rồi.
Cùng lúc não hắn đau nhói như bị kim đâm vậy từng dòng kí ức, từng đoạn hình ảnh như phim quay chậm diễn ra trong đầu hắn, từ lúc nhỏ cho tới lúc lớn lên. Hắn cuối cùng cũng biết mình là ai, tên của hắn là Tạ An, một cô nhi từ bé, hắn lớn lên trong một cô nhi viện, nghe nói hắn do lão viện trưởng tìm thấy trước cổng cô nhi viện trong một chiếc giỏ xách vào một buổi tối, thứ duy nhất lúc đó hắn có là một cái tã cùng một chiếc nhẫn bạc viền khảm lên một mặt trời đen. Lớn lên một chút thì viện trẻ mồ côi bị giải tán vì không đủ kinh phí, trẻ mồ côi còn nhỏ trong viện thì bị thuyên chuyển đến các cô nhi viện khác, trẻ lớn hơn thì được trợ cấp một ít tiền rồi tự lập. Tạ An là một trong sô trẻ lớn đó, khi đó hắn mới 16 tuổi. Để tự nuôi sông bản thân và đi học hắn phải đi làm đủ thứ việc như bốc vác ở bến tàu, chạy bàn, trông quán nét. Cho tới khi thi đậu vào trường Đại học Vinh thì cuộc sống hắn mới ổn hơn nhờ một chút tiền học bổng, dù vẫn phải bươn chải kiếm sống. Đoạn phim kết thúc với việc con dao đâm vào ngục Tạ An, khuôn mặt của Sói ca, một đôi mắt mèo và hắn chết.
"Đó chính là cuộc đời của ngươi, tẻ nhạt, nhàm chán, chẳng có dục vọng gì lớn." Con mèo vấn đạo, chậm rãi bước lên phía trước Tạ An quay lung về phía hắn. Tạ An cười khổ "Vậy ngươi nói ta còn có thể làm được gì lớn lao hơn hay sao hả Mèo đại nhân và ngài có thể hay không cho tôi biết đây à đâu được chứ". Con méo liếc mắt nhìn tạ an một chút sau đó nhìn phía xa xôi thảo nguyên vàng úa:
- Đây là thế giới nội tâm của ngươi, vô vị, buồn tẻ!
- Thế giới nội tâm sao? Tạ An hỏi lại.
- Đúng vậy, một thế giới nội tâm đầy nhàm chán, không có dục vọng, và tất nhiên cũng chẳng khao khát thứ gì cả. Con mèo trả lời hắn.
- Vậy còn ngươi, ngươi là ai? Tạ An lại hỏi.
- Ta sao, ta là kẻ sẽ ban cho ngươi dục vọng. Dục vọng mà ngươi không bao giờ giám mơ đến, không bao giờ chạm đến, không bao giờ giám suy nghĩ đến. Đôi mắt con mèo lóe lên trong thảo nguyên tăm tối và u ám làm Tạ An rùng mình thật sâu.
Con mèo quay mặt lại với Tạ An nhìn hắn kỹ càng như để chuẩn bị làm một việc gì đó rất quan trọng. Một việc sẽ thay đổi cuộc đời hắn, số phận của hắn, dục vọng của hắn. Rồi nó cất tiếng hỏi:
- Ngươi đã sẵn sàng để tiếp nhận món quà từ kẻ sẽ ban cho ngươi dục vọng chưa con trai của ta.
----Còn tiếp----

Chương mới hơn