Vợ Trẻ Con. Chồng Trẻ Trâu

Chương 11:

Hôm sau ngủ dậy chuẩn bị như bình thường. Sáng ra đi đón xe bus rối tới trường
Phải tiếp tục trò chơi chứ.
Tới lớp thì 6 thằng ôn dịch kia kéo em vào tra khảo.
– Chuyện hôm qua là thế nào, sao mày không cho anh em tụi tao biết.
– Chả sao cả, đám 12 quây tao thôi.
– Vậy mà không sao. Lần sau có vì phải gọi bọn tao. Không ăn được thì anh em cùng chịu. Có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu mà.
– Không phải bây giờ. Tới lúc tao sẽ nói. Mà mình là anh em tốt chứ không phải đàn em tốt mà lo đi ăn đòn ké nhá.
– Đm. Chơi nó. Thế là bọn nó quây vào hành hạ em. Hành chán bọn nó rủ xuống căng tin nhưng em xin khất vì lí do mệt.
Đang ngồi trên bàn cạnh cửa sổ hóng gió thì Duyên tới ngồi vào bàn.
– Hôm qua không phải như những gì bạn thấy đâu.
– Sao lại không?
– Không thật mà.
– Thì sao. Liên quan không.
– Sợ bạn hiểu nhầm.
– Hiểu gì tôi không giám và cũng không muốn hiểu về đám nhà giàu khinh người.
– Bạn đừng nói như thế.
– Không thì muốn nói thế nào?
– Mình sợ bạn nghĩ sai.
– Tôi có khi còn không hiểu tôi nghĩ gì, vậy mà cô còn biết tôi nghĩ gì, cô giỏi thật đó.
– Bạn đừng như thế mà.
– Tôi cần phải quan tâm không.
– Mình chỉ đi cùng vì là sinh nhật Vũ thôi.
– Việc gì phải nói với tôi. Cô làm gì là quyền của cô mà.
– Bạn nghe mình giải thích.
– Tôi có là gì để cô giải phải giải thích.
– Mong bạn hiểu cho mình.
– Tôi không muốn hiểu ai hết.
– Mình sợ bạn suy nghĩ.
– Sao lại phải nghĩ.
– Mình xin lỗi thay Vũ.
– Tôi không có lỗi để cho xin.
– Sao?
– Vì là….
– Hả?
– Mình lo cho P.
– Thì sao. Tôi nghèo nhưng tôi không nhục. Không cần ai thương hại hết.
– Nhưng… Hức…. Hức. – Nó gục luôn xuống bàn và khóc ngon lành.
Giờ tôi không quan tâm. Tôi ghét nhất cái kiểu khinh miệt phân biệt giai cấp đó. Kể từ lúc thấy ánh mắt đó thì tôi căm ghét hẳn con người đó.
Cô chủ nhiệm vào xin ít thời gian của giờ toán rồi lấy một tờ giấy ra tuyên bố.
– Cô đọc tên ba đứa. Tên ai người đó đứng lên, chuẩn bị đồ rồi chuyển lớp.
– Không có tao, tao cũng không he he
– Các bạn Hương, Lan, Thuỳ sẽ chuyển lớp khác.
– Dạ, ba con vịt Hương, Lan, Thuỳ đứng dậy.
– Chuẩn bị xong chưa, ta đi thôi.
– Vâng bọn em xong rồi.
– Thôi đi thôi các cô nương.
– Vâng ạ. Vừa đi theo cô chủ nhiệm vừa quay lại nhìn lớp khóc.
Mới có mấy hôm mà như thế, chắc sau này cuối cấp buồn quá tự sát hết à.
Vừa ổn định lớp lại một lúc.
Cô chủ nhiệm lại vào xin ít thời gian.
– Lại đi mất nữa hả cô. Sao đi nhiều vậy cô…..
Cô ra hiệu im lặng rồi vẫy từ ngoài vào, là một thằng con trai. Tôi chỉ nhận xét một câu "công tử bột".
Bọn con gái bắt đầu nhao nhao lên:
– Uầy trai đẹp. Đẹp trai mà thân thiện quá, không như ai kia. Chắc tao yêu mất rồi…. Bla… Bla
– Tự giới thiệu đi em.
– Chào cả lớp. Mình tên Trần Quốc Huy, mình mới chuyển về lớp mong các bạn tạo điều kện giúp đỡ mình. Lại một thằng mồm miệng đỡ chân tay rồi. Em nghĩ
– Em tự chọn chỗ ngồi đi.
– Dạ em ngồi kia, bàn 3 ý ạ. Nói rồi chỉ vào bàn phía sau Yến.
– Ừ, cả lớp giúp đỡ bạn nhớ.
Nó ngồi xuống phía sau Y, rồi có gọi hỏi Y gì đó.
Y thì vẫn vẻ mặt lạnh băng thường có khi ở lớp không thèm đoái hoài tới cu cậu.
Không biết là sẽ có thêm một thằng bạn hay một phần cho trò chơi lớn của tôi đây. Mà sao cũng được. Bạn cũng tốt mà kẻ thù cũng vui.
Kế hoạch của tôi mới thực hiện mà đã xảy ra chuyện ngoài dự kiến khiến tôi phải bắt đầu trò chơi.
Vào đầu giờ học có một đám kéo vào lớp em. Cầm đầu là thằng Luân, bọn nó vào trêu Y. Y càng bơ bọn nó càng làm tới. Rồi thằng Luân gằn giọng:
– Mày tưởng mày xinh mà làm chảnh à. Được tao để ý là may cho mày lắm rồi đấy.
– Tôi không thích anh. Biến đi
– Không thích là được à. Biết đây là ai không. – Lại thằng le ve hôm trước ra đọc bài về tiểu sử và thân phận.
– Tôi không quan tâm và cũng không cần biết.
– Nhưng giờ em biết rồi đó. – Nó đưa tay vuốt má Y.
Bốp mặt nó tối sầm lại vì ăn nguyên một cái tát thật lực của Yến.
– Mày dám. Con chó
Nó định vung tay tát lại nhưng em đã đứng ra túm lại.
– À thằng này chưa biết sợ là gì à. Hôm trước chưa đủ sao.
– Thì cũng tạm, nhưng chưa bằng đi matxa. Haha
– Vào thịt bọn nó cho tao. – Thằng Luân khoát tay, mấy thằng kia định lao vào ăn mấy thằng bạn em.
– Thằng nào động đến tao thì tao có thể bỏ qua. Nhưng bạn bè tao mà mất một sợi tóc thì coi chừng. – Em gằn giọng.
Bọn kia thấy vậy thì dừng lại.
Định mệnh đã yếu còn ra gió, bíu cả hai tay vào gỡ tay em mà không được.
– Mày ngon bỏ tay tao ra.
Em buông luôn nhìn khiêu khích.
– Thì làm gì tao.
– Thằng chó.
Nó định vào ăn thua đủ với em.
– Giáo viên tới chuồn thôi tụi mày. – Tiếng của một đứa nào đó.
Nó ngưng lại, nó nhìn em cay cú.
– Rồi mày cứ chờ đi.
– Tao đang mong.
– Mày sẽ phải khóc quỳ xin tao tha thôi.
– Tao cũng sợ mày lắm ý. Haha
– Mày, tao sẽ chăm sóc đàng hoàng. Để cho mày với tất cả đám bạn của mày biết tao là ai.
– Bất cứ khi nào, ở đâu, bằng hình thức nào. Tuỳ mày hết
– Mày ngon lắm. Lát xem mày qua nổi cái cổng trường không.
– Được thôi, nhưng đừng bao giờ hối hận vì quyết định của mình. – Tôi cười khẩy thách thức.
Vậy là không câu thêm được nữa rồi.
Gọi anh Long kêu anh cho vài thằng đệ qua để tham gia.
– Anh Long à. Cho mấy thằng đệ anh qua góp vui nhá. Cổng trường em 11h30′
– Sao lại đệ. Cho anh qua với.
– Lặt vặt anh qua làm gì.
– Em chỉ cần mấy người bảo vệ bạn em thôi.
– Ừ. Nhưng lần nào làm to gọi anh nhớ.
– Còn tuỳ vào thái độ. Hahahahaha
– Thằng này láo. Thôi lát anh cho người qua.
– Ok.
Bọn bạn nghe tới anh Long thì lắp bắp.
– Anh Long báo đen hả.
– À chắc thế. Anh có hình xăm con báo đen bên bắp tay trái thì phải.
Cả lũ mặt tái mét. Thằng C bình tĩnh nhất hỏi:
– Sao giờ mày mới kêu anh ý. Kêu sớm thì chả thằng nào dám động vào mày rồi.
– Tao đã nói là tao có một trò chơi lớn mà. Tiếc là phải chơi hơi sớm.
Cả bọn tái mặt với câu nói của mình, Cả lớp im lặng tới lúc về. Chỉ riêng Y vẫn ngồi thút thít:
– Đừng đánh nhau mà P. Yến sợ lắm.
– Không phải lo, P đã hứa là bạn thì P sẽ bảo vệ bạn và người thân của mình bằng bất cứ giá nào.
– Nhưng.
– P sẽ không sao đâu. Cười lên xem nào.
Y cố gượng cười nhưng vẫn lộ rõ vẻ lo lắng.
Trò chơi chính thức bắt đầu.