Chương 375: Run sợ
Nhưng mà bên nhóm của Ngọc La Tông thì không nghĩ như vậy, thực lực của bọn họ rất mạnh, thậm chí còn có khả năng tiến vào 24 cường luôn, bọn họ tính dùng trận tỷ thí thanh niên hồn sư ưu tú này để quảng bá cho tông môn của mình, nhưng không ngờ mới vừa vào đã gặp phải mấy lời không mấy tốt đẹp từ Tôn Vũ, đã vậy trên trận đấu thằng ngốc Kim Dung còn đột ngột ngất xỉu.
"Cái quái gì? Tại sao Kim Dung lại ngất xỉu?"
Hạ Mân Mân để ý thấy Kim Dung nằm ngoài diện tăng phúc của mình liền lập tức biết rõ, hoặc là anh ta bị chặt đứt hỗ trợ với cô, nhưng mà điều này rõ ràng không thể, vậy thì chỉ còn khả năng là anh ta không còn ý thức để nhận chúc phúc từ Hạ Mân Mân.
Man Đại thì giống như càng kích thích hơn, đầu hắn to nhưng óc hắn như trái nho nên ngu xuẩn từ bé, không những không quan tâm đồng đội đột ngột ngất xỉu mà lại cảm thấy càng hưng phấn, với lý do này thì hắn có thể thoải mái tấn công nhóm Dạ Phong tùy ý, mục đích của cả nhóm là để cho mọi người thấy Ngọc La Tông mạnh mẽ thế nào, nhưng mong muốn của mỗi người lại là để bản thân mình dương danh với tất cả thiên hạ.
Ai cũng có khát khao nhỏ bé đó mà, muốn nổi tiếng thì ai chả thích, tất nhiên không phải là tất cả, nhưng dĩ nhiên là cần phải có cách để được mọi người ngưỡng mộ chứ không phải lao đại lên đánh đấm tỏ vẻ ta đây mạnh là được đâu, anh bạn trẻ à!
"Bọn mày đã làm gì bạn tao, thằng khốn, mày đi chết đi!!!"
Hai cánh sải ra thật rộng, lập tức sử dụng ba hồn hoàn mạnh nhất của bản thân, hồn hoàn thứ ba thứ bốn thứ năm, đây hẳn là một chuỗi combo hồn hoàn dùng để bổ trợ lẫn nhau đi? không ngờ tên ngốc này lại có thể xây dựng được một bộ hồn kỹ như vậy.
Mục tiêu của Man Đại không là ai khác ngoại trừ miệng thúi Tôn Vũ ra, anh không những thái độ rất ba lầy mà còn tỏ vẻ đánh giá công kích của Man Đại nữa, tuy hơi cao ngạo một chút nhưng anh có thực lực để tự tin vào bản thân mình.
Hơn nữa Tôn Vũ cũng không phải là thuần túy đứng chơi, tuy đám ngốc này khá là điên cuồng và tấn công như lũ man rợ nhưng phải công nhận, đám này đúng là ngốc hết thuốc chữa.
"Hả? Bọn này làm gì? vậy thì hỏi tiểu công chúa bé nhỏ của chúng tao ấy!"
Đối mặt với hồn kỹ của Man Đại, đối phương giống như sử dụng hồn kỹ kết hợp của cánh, toàn thân và hai chân, lợi dụng lực đẩy của gió, thân mình để tăng cường hai móng vuốt tại hai chân sáng lên làm vũ khí.
Kết hợp với năng lực hỗ trợ của Hạ Mân Mân thì công kích của Man Đại cũng đáng gờm, nhưng mà chỉ nằm ở trong tầm đáng xem xét mà thôi, bốn người còn lại phân biệt là ba cường công chuẩn bị áp sát đám Đình Bảo, một mẫn công như muốn luồn ra đằng sau gây sự tấn công bất ngờ.
Có vẻ sự gục ngã bất ngờ của mẫn công Kim Dung đã làm bọn họ cẩn thận hơn trong lối chiến đấu, biết cách di chuyển chậm lại nhưng lại không nhận ra rằng, bọn họ vốn dĩ bảo vệ phụ trợ hệ giờ đang cô đơn một thân một mình đứng trước gió.
"Mày …."
"Oành"
Hai chân của Man Đại như đại đao sắc bén đánh vào người Tôn Vũ, đối phương tiếp cận thì anh lập tức đối phó, cái tay đưa lên hóa thành long vảy, chỉ dựa vào man lực và đặc tính của võ hồn, Tôn Vũ trực tiếp dùng thể lực thuần túy ngạnh kháng đối phương.
Tiếng vang chói tai phát ra giữa đấu trường, như hai thanh kim loại khổng lồ vừa phang nhau, Man Đại bị chấn đến toàn thân run rẩy, bộ ba hồn hoàn mạnh nhất của anh vậy mà lại không thể gây tổn thương gì cho hắn ….?
"Không thể nào!!"
Man Đại bật thét kêu lên bất ngờ, đối phương ngay cả một chút đau đớn cũng không có? hồn hoàn cũng chưa hiện mà có thể chặn đứng vạn năm hồn kỹ của anh? đùa giỡn đấy à?
"Tiểu Vũ, em lại can thiệp vào trò vui của anh rồi, cả nhóc nữa đấy, ranh con"
Cánh tay trái của Tôn Vũ tháo đi lớp long vảy đi, trở lại thành một cánh tay bình thường, trên phần thân tay không hề bị tổn thương gì nhiều, ngoại trừ một chút cảm giác đau phần ngoài da thì đối thủ không làm gì được anh.
Tất nhiên là phải có sự can thiệp ở bên ngoài, ngay khi Tôn Vũ thử ngạnh kháng đòn tấn công vạn năm hồn hoàn của Man Đại thì phía bên cạnh, hai đứa nhóc Dạ Vũ và Hình Tử đã xông pha chiến trường.
" Tinh thần triền nhiễu + xung kích"
Hình Tử rảnh quá không biết làm gì nên đi chọc tiểu nha đầu Hạ Mân Mân kia cho vui, ngay khi đòn đánh của Man Đại tới gần Tôn Vũ đại ca, cậu trực tiếp phóng thích tinh thần lực đánh vào trong đại não của Hạ Mân Mân, cô bé lập tức phun ra một ngụm máu vì không phòng ngự kịp thời, hơn nữa với sự chênh lệch của một hồn đế thì một hồn vương như cô hoàn toàn không thể kháng cự.
" Tăng phòng + lực: bát thành"
Một đóa hoa màu bạch kim xinh đẹp xuất hiện trên tay của Dạ Vũ, cô chúc phúc cho Tôn Vũ chỉ trong một giây khắc khi mà đối phương vừa chạm vào người anh, kết hợp với việc chúc phúc bị Hình Tử làm gián đoạn làm cho thực lực đôi bên chênh lệch khá lớn.
"Cái….. cái gì ……….?"
"Ôi má ơi ….. gì thế này ……..?"
"Mọi người ….. mau lùi lại …….!!!!"
Đột ngột trở nên hoảng sợ, toàn bộ thành viên nhóm Ngọc La Tông lập tức muốn rút lui, bây giờ thì bọn họ đã biết lý do vì sao mà Kim Dung lại ngất xỉu rồi, cộng thêm phụ trợ hệ bên họ cũng gục ngã ngay lập tức, sự chênh lệch này là quá lớn, không thể chiến đấu công bằng được.
Rốt cuộc thứ gì đã làm cho bọn họ hoảng sợ? Tất cả các khán giả trên khán đài như điên loạn đứng lên hò hét, bọn họ không còn tin vào mắt mình, kể cả vị trọng tài cũng ôm tim đau đớn, mấy đứa nhóc này làm ông đau tim quá man.
"Hửm? Biến khỏi sân thôi"
Từ trong tay rút ra một khẩu súng hồn đạo khí, Dạ Vũ bình tĩnh mà phán ra tử lệnh đối với Man Đại, bấm nút tít còi, một em bay thẳng ra ngoài, cơ thể đập mạnh vào trong tường phía ngoài sân đấu
" ẦM"
Âm thanh to lớn vang dội nghe cực kỳ đã tai, tiếng đất đá rơi xuống lạch cạch.
"Vậy em xử tên mẫn công còn lại nhé?"
Hình Tử nhìn Dạ Vũ ra tay quá ngầu làm cho cậu nhóc cũng ngứa tay, hồn hoàn sáng chói sau lưng của cậu lập tức phát sáng, một hồn vương nữa đột ngột phun máu ngất xỉu, toàn bộ ba cường công còn lại của Ngọc La Tông dồn về một bên, bọn họ khiếp sợ khi nhìn về phía Tinh Nguyệt Môn.
"Thế đéo nào…. Hai con hung thú nào đây!!!!"
Khắc Hùng, cường công chiến hồn sư của Ngọc La Tông run sợ mà gào lên, đôi mắt cậu không ngừng co giật, áp lực khủng khiếp đến từ bộ hồn hoàn không phải loài người như muốn bóp nát trái tim của bọn họ.
Dạ Vũ ngũ hoàn, Bách Kim Thạch Vũ Hoa, hai tím ba đen, Hình Tử, võ hồn Linh Mâu, lục hoàn, hai tím ba đen một đỏ, hồn hoàn mười vạn năm đầu tiên xuất trướng đè ép toàn bộ đấu trường, tất cả khán giả im lặng, khoảng không trong giây lát không một âm thanh phát ra, kinh khủng đến đáng sợ.
Hai vị hồn sư đang đứng thản nhiên phân chia xem ai xử lý những người còn lại, còn năm người khác thì có vẻ cảm thấy nhàm chán mà đứng yên không quan tâm, cho tới khi bên Ngọc La Tông kịp lấy lại bình tĩnh, một lời đầu hàng vang lên từ phía bọn họ
" Chúng tôi xin thua"