Chương 352: Nói chuyện một tý đi

Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 352: Nói chuyện một tý đi

Một luồng khói xuất hiện, một cánh cổng tại một vị trí trống vắng khác trong Minh Đô đột ngột xuất hiện, nhưng lại không có bất cứ ai ở bên cạnh để quan sát tình huống kỳ quặc này, thật là lạ…


Cánh cửa to lớn cao cũng tầm gần ba mét chứ ít, thân cửa được chạm khắc hoa văn vô cùng tinh xảo, hai con đại bàng như có như không hiện lên trên cánh cửa, ma lửa xuất hiện toát lên vẻ uy nghiêm của nó.


"Cạch….. Rầm"


Âm thanh mở ra vang lên, một cơn gió cực mạnh xuất hiện, hai cánh cửa nhanh chóng được đẩy mở ra, bên trong đó là một màu vàng thuần khiết đang không ngừng hòa trộn và tỏa sáng.


Một chàng bạch mã hoàng tử, hay nói đúng hơn là một vị thần soái ca đang bế nàng công chúa của mình bước ra khỏi cánh cổng đó, cứ như là là loài hùng ưng tìm được kho báu của mình, Phantom nhẹ tung bước dẫm lên bầu trời.


"Chơi màu mè quá đấy…"


Hình Na nhịn không được phun tào, cô hơi cử động một tý, hào quang long lực của cô cũng xuất hiện, đôi cánh long dực sau lưng cũng không phải là để trưng, cô để cho Phantom mang đi cũng bởi vì nếu cứ dây dưa sẽ rất khó khăn.


Nếu hai trụ cột tinh thần rời khỏi thì tất cả mọi người cũng sẽ rời đi, nếu như bọn cô mà còn ở lại thì không biết mọi chuyện sẽ trở nên to đến nhường nào, lỡ như mà có thêm tồn tại hồn đạo sư cấp cao của Nhật Nguyệt tiến vào thì mọi chuyện sẽ trở nên khó xử.


Chưa kể các đồng bọn của cô hoặc là của Phantom cũng chưa xuất hiện đầy đủ, chỉ cần một trong số bọn họ gây loạn là đủ để làm cho Minh Đô gặp rắc rối, đến lúc đó đừng nói là tham gia trận tỷ thí, bọn cô không bị đuổi ra khỏi Nhật Nguyệt đế quốc cũng còn may.


"Công chúa…"


Hơi nhíu mày, khi anh ôm được Hình Na rời khỏi đây mà không gặp bất cứ sự phản kháng nào làm anh vô cùng mừng rỡ, nhưng cảm giác mất mát và trống vắng khi Hình Na rời bỏ vòng tay của anh mà đi làm Phantom cảm thấy khó chịu.


Khuôn mặt đau buồn nhìn Hình Na, cặp mắt đấy, biểu cảm đấy, dù cho Hình Na biết rằng anh không phải là Hillary nhưng cô vẫn không tự chủ mà cảm thấy một chút đau lòng, ngược lại, Phantom lại cảm thấy càng đau đớn hơn.


"Đừng… đừng coi tôi như là người đó …"


Cúi sụp gương mặt đẹp đẽ của mình xuống, một nỗi u buồn tràn ngập bên trong Phantom tỏa ra, cánh hoa màu đỏ và sắc vàng quý phái bỗng trở nên cô độc và u buồn, anh không muốn chỉ là cái bóng của người đó, anh không muốn mình chỉ là một người có cũng được mà không có cũng không sao.


Những cánh hoa tung bay ở trên bầu trời như thể muốn làm bớt dịu đi cơn đau của Phantom, cây gậy pháp thuật bằng gỗ của anh nhanh chóng biến mất, để lại các ánh sáng tinh tú nhẹ nhàng, hình bóng một con chim to lớn màu vàng sau lưng anh thoáng hiện rồi biến mất.


"Tên khốn,… ngươi làm gì!"


Âm thanh của Dạ Phong đột nhiên vang lên chặt đứt cảm xúc của cả hai, thân hình của một vị học giả đầy tri thức xuất hiện trước cả hai, tay cầm một cuốn sách, sau lưng là đôi cánh hai màu hắc bạch, khí tức tỏa ra đầy uy nghiêm.


Sau lưng anh là hai đứa bé của Hình Na, một bên là Hình Tử, một bên là Hình Tuyết, cả hai luôn sẵn sàng nắm chặt lấy tay nhau để thi triển năng lực bất cứ lúc nào, cho dù rằng Phantom hay Dạ Phong năng lực đều vượt trội hơn hẳn nhưng bọn nó, nhưng muốn đánh nhau thì bọn nhỏ chưa bao giờ biết sợ là gì.


"Mama"


"Na tỷ"


Hình Tử và Tuyết nhi nhìn thấy bóng hình của Hình Na đứng ở một bên cách xa Phantom, đôi cánh rồng đầy uy thế đang bao bọc lấy cô, Hình Na chỉ đơn giản nhìn về hai đứa nhóc một cái, rồi liếc mắt sang anh chàng Phantom.


"Nói chuyện một tý đi"


Trực tiếp đưa ra một lời mời, không cần dài dòng, câu chuyện dài dòng và phức tạp giữa bọn họ không thể lời một lời hai để giải thích được, dù cho một trong hai bên không thích nhưng mà chuyện này nhất thiết cần phải được giải quyết, nếu không để lại sau này kiểu gì cũng sẽ có vết nứt không bao giờ chữa lành được.


"Phantom đại ca,… ngươi đừng có tự hành xử một mình như vậy chứ?"


Dina cùng với Ryan và Venus nhanh chóng đuổi kịp, bọn họ cũng không phải người thường, chỉ tốn một chút sức là có thể tiến đến gần vị trí của Phantom, cả ba không hề bị năng lực của anh ta ảnh hưởng, giống như thể giữa bọn họ có một mối liên kết nào đó, và cô chính là cái chìa khóa đã kết nối tất cả bọn họ lại.


Venus nhìn sang phía Hình Na, cả hai người còn lại cũng thế, trước khi đi qua đây thì Hình Na rất bình tĩnh để cho Phantom bế, nhưng bây giờ mỗi người một vị trí thì ai cũng biết là có chuyện gì đã xảy ra giữa hai người.


Khuôn mặt của Phantom vô cùng buồn bã nhưng lại không thể nỗi đau đớn của mình, chỉ có một mình Hình Na mới có thể cảm nhận, cậu ta như một viên pha lê sắp vỡ ra chỉ vì một hành động nhỏ bé của cô, một con người có thể dồn cả trái tim cho bản thân cô, nhưng Hình Na lại không thể đáp trả lại.


"Nói chuyện"


Vẫn chỉ hai chữ, Hình Na dứt khoát không cho Phantom bất cứ cơ hội nào cả, mọi chuyện cần phải được rạch ròi rõ ràng, nếu như sau này có chuyện gì, người bị hại cũng chỉ có Phantom mà thôi.


Không phải vì cậu ta càng giống Hillary thì cô càng dễ dãi, mà vì cậu ta quá giống Hillary nên cô buộc phải phân biệt với cậu ta, bởi vì rất có thể cô sẽ coi cậu ta như một cái bóng mất, càng vì cậu ta giống Hillary nên cô càng không muốn cậu phải đau đớn trong tương lai, thà đau ngắn còn hơn đau dài, mọi chuyện nên có một ranh giới rõ rệt.


"Ừm…"


Sau một hồi im lặng, Dạ Phong và những người khác đều nhận ra bầu không khí bây giờ có chút không đúng, đã có chuyện gì xảy ra chỉ trong vòng vài phút vậy? bầu không khí này là sao hả trời?


Áp lực, cô đơn, hiu quạnh, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ như mặt trời, sức mạnh của Phantom càng lúc càng giống một con nhím đang bọc mình trong những cây gai bén nhọn có thể đâm chết người khác mà cậu không thể tự chủ được.


"Đi.. thôi"


Năng lực của Phantom tan biến, cậu hóa trở lại thành một con người bình thường, ăn mặc một bộ đồ bình thường, áp lực nặng nề nhanh chóng biến mất, Hình Na cũng nhanh chóng trở lại bình thường, cô đưa tóc lên thắt đơn giản hình đuôi gà, mang lên mặt một cặp kính để che bớt sự tinh xảo trên gương mặt mình.


"Có.. có chuyện gì vậy?"


Ryan quay sang hỏi hai người đồng bạn của mình, rồi quay sang hỏi ba người phía Dạ Phong, tất cả mọi người đều ngơ ngác lắc đầu, không ai hiểu có chuyện gì, nhưng bọn họ biết là bản thân bọn họ không thể can thiệp.


Hai đứa bé nhanh chóng dẫn đầu đuổi theo, bọn nhóc vẫn còn quá ngây thơ, Dạ Phong và các thuộc hạ của Phantom cũng đuổi theo, mọi người lần này lại đi đến một khu nhà ăn? À… cũng gần đến buổi chiều tối rồi