Chương 323: Phần thưởng của lần cuối cùng

Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 323: Phần thưởng của lần cuối cùng

Một luồng sáng nhanh chóng xuất hiện bọc lấy cơ thể Dạ Phong, không những thế, xuất hiện tại các căn phòng khác, bao quanh những đồng bọn của Dạ Phong cũng được bọc lại bởi một nguồn ánh sáng hòa lẫn giữa hai màu đen và trắng.


Sự đối nghịch cực hạn giữa hai sắc thái màu lại trở nên cực kỳ hài hòa, không kịp nhận thức chuyện gì xảy ra thì cả sáu người bọn họ đều đã bị dịch chuyển đi tới một khu vực trống khác.


Nhưng ở nơi đây lại có vẻ có sinh khí hơn là lúc trước, một nửa bên trái là màu đen, một nửa bên phải là màu trắng lẫn chút hoàng kim, căn phòng giống như được chia đôi rõ rệt nhưng lại giống như không, chúng thật hài hòa, không hiểu sao mà trong đầu bọn họ lại có một suy nghĩ như vậy.


"Đây là? Mọi người…"


Đình Bảo lập tức nhận ra rằng mình lại một lần nữa dịch chuyển, ngay khi mà ánh sáng bọc cậu tan biến dần, tầm mắt lại được mở ra thì cậu nhanh chóng quan sát xung quanh, Dạ Vũ, Tôn Vũ ca, Vu Thiên tỷ, Tiêu Linh, còn cả Dạ Phong ca nữa, mọi người sao lại gặp nhau hết ở đây thế này? chẳng lẽ tiếp tục bọn họ phải đối mặt với một thử thách nhóm sao?


"Tiểu Bảo"


Dạ Vũ cũng nhanh chóng lập tức nhận ra tình hình, nghe được âm thanh của Đình Bảo cô lập tức vui mừng lao vào phía anh, xung quanh không có dấu hiệu nguy hiểm, hơn nữa mối liên kết giữa cô và cậu ta rất mạnh, không thể phủ nhận được, đây cũng không hề là ảo ảnh.


Ôm chầm vào cơ thể múp míp của anh, Dạ Vũ vui mừng khóc, không ngờ rằng mình lại mít ướt đến như vậy, nhưng mà vượt qua được những thử thách phía trước đến chính cả bản thân cô cũng không ngờ, quá khó, quá mệt, nhưng mà cô đã vượt qua, đôi bàn tay cô không tự chủ ôm lấy Đình Bảo càng mạnh hơn.


Hoàn toàn bỏ quên một ông anh siscon đang đứng ngoài nổi giận, cặp mắt của Dạ Phong đang nổi lửa khi nhìn thấy em gái mình điều đầu tiên làm là vồ lấy thằng con trai khác mà không phải anh, mặc dù bây giờ Dạ Vũ cũng lớn rồi, nhưng trong mắt anh thì Dạ Vũ vẫn còn con nít.


Tuy nhiên Dạ Phong lại cũng không phát tác, dù sao thì anh cũng chấp nhận cho hai đứa nó đến với nhau, hơn nữa nghe qua câu chuyện của hai vị thần vừa rồi đã làm anh nhận ra, tình cảm là một thứ rất thiêng liêng, giữa em gái của anh và thằng nhóc đó chắc đã từng có một tình yêu rất sâu đậm đến nổi ảnh hưởng tới cả kiếp sau, bây giờ thì anh nên im lặng mà không nên phá đám.


Hơi ngạc nhiên khi lần này Dạ Phong không cho cậu một đá hay lườm cậu một cách lành lạnh, nhưng mà ít ra khi biết được mọi người an toàn thì cậu đã mừng rồi, hơn nữa tất cả mọi người đều xuất hiện ở đây hẳn là ai cũng vượt qua thử thách hết rồi nhỉ?


"Dạ Phong, nơi này là có chuyện gì? tại sao lại không có thông báo thách thức tiếp theo?"


Tôn Vũ lập tức hỏi Dạ Phong, tình hình bây giờ quả là có hơi lạ, nếu đã tiến lên một tầng nữa rồi thì đúng ra phải có một thanh âm nào đó nói cho bọn họ biết thông tin điều cần làm là gì chứ? Chả lẽ bây giờ đến cả luật mà bọn họ cũng phải tự tìm.


Một cái bóng màu đen xuất hiện sau lưng Dạ Phong, Vu Thiên không biết từ lúc nào đã ở đằng sau lưng cậu, im lặng chờ cậu quyết định mọi chuyện tiếp theo.


Tầm nhìn của tất cả mọi người đều đổ dồn vào Dạ Phong, tại trong nơi này, ngoại trừ Hình Na ra thì anh là người đáng tin cậy nhất, cũng là trụ cột tinh thần của tất cả mọi người, chỉ cần Dạ Phong nói ra thì mọi người sẽ nghe theo, đây là điều chắc chắn không thể khác.


"Hiện tại chúng ta không cần thách thức tầng thứ tư nữa rồi, thời gian của Cực hạn môn lần này đã sắp hết, kể từ khi mang Cực hạn môn bản mô phỏng ra đây thì chúng ta đã tham nhập ba lần, đây đã là giới hạn của nó rồi"


"Bây giờ việc chúng ta cần làm là tiến nhập vào tầng thứ năm, sáu, bảy để nhận phần thưởng cuối cùng của mình, sau lần này e rằng không có thêm Cực hạn môn nào xuất hiện nữa đây"


Bởi vì anh đây đã là người thừa kế của Sinh Mệnh và Tử Vong chi thần rồi, mục đích của Cực hạn môn đến đây là kết thúc, tất nhiên là nó không còn cần xuất hiện nữa, đây là những gì anh muốn nói đằng sau, nhưng hiện tại chưa phải lúc, bây giờ mọi người cần phải trở nên mạnh mẽ đã, việc anh có là người kế thừa hay không bây giờ không quan trọng.


"Không cần tham gia thử thách tầng thứ tư?"


Tiêu Linh ngạc nhiên, trong lòng cô vừa vui sướng vừa khó chịu, mừng là vì không cần tiếp tục tham gia trận thử thách cực kỳ khó khăn chết người như vậy nữa, nhưng vẫn khó chịu vì các thử thách này có trợ giúp với bọn cô thật lớn, không được trải nghiệm thì cô có một chút tiếc nuối


Một cảm xúc thật là ngược đời, giống như là việc học bài là một cực hình, nhưng mà nếu như học thì sẽ có thêm nhiều kiến thức bổ ích hơn nữa, kiểu vậy đấy, càng khó khăn thì càng có nhiều lợi ích, sự đời nó vậy, bỏ ra mới có nhận lại.


Tất cả mọi người cũng ngạc nhiên trước lời nói này của anh, trong đó thì Tôn Vũ và Đình Bảo thì bật ồ lên, Vu Thiên và Dạ Vũ rất bình tĩnh, mọi chuyện dường như có gì đó ẩn sâu, nhưng trong ánh mắt của Dạ Phong thể hiện, có lẽ bây giờ không phải là lúc để bọn họ nên biết.


"Được rồi, vậy chúng ta nhận thưởng thế nào đây? cũng đâu có phần thưởng hay thông báo nào xuất hiện đúng không?"


Tôn Vũ gật đầu cho qua, làm bạn với Dạ Phong từ khi gia nhập Sử Lai Khắc học viện, đối với tính cách của cậu ta anh cũng khá hiểu rõ, không muốn kể thì có ép buộc thế nào thì cậu ta cũng sẽ không kể ra đâu.


"Lần nhận thưởng này không giống với những lần nhận thưởng khác, em cảm thấy kết cấu xung quanh của Cực hạn môn dường như có những vết nứt rất nhỏ"


Dạ Vũ lập tức nói ra phát hiện của mình, là hồn đạo sư duy nhất trong nhóm cô biết rõ cấu trúc của một địa phương lớn có vết nứt thì có ý nghĩa là gì.


Chỉ cần một chút thôi cũng đủ để thông báo nơi này sắp sụp đổ rồi, mọi người không tự chủ được mà đổ mồ hôi, Đình Bảo và những người khác nhíu mày thật sâu, kể cả Vũ Thiên cũng lôi thanh Địa Ngục Dao Găm của mình ra để đề phòng vấn đề sắp xảy ra.


"Không cần lo lắng vậy đâu, nhìn về phía trước đi "


Lắc lắc đầu tỏ vẻ không có vấn đề gì cả, Dạ Phong bình tĩnh đưa tay ra chỉ về trước, một nguồn ánh sáng dồi dào đột ngột chói lên làm cho đám Vu Thiên cảm thấy chói mắt, không nhịn được ánh mắt của mọi người đều nhắm lại, cho đến khi mở ra thì…


"Đây.. Đây là …?"