Chương 246: Arceus hình bóng, trực tiếp đuổi Cực hạn đấu la rời đi
Há miệng của mình ra và nói 1 câu đầy uy áp, tôn nghiêm của thần thánh là không thể bị xâm phạm.
"Bịch"
Không tự chủ mà quỳ xuống, Cực hạn đấu la Long Tiêu Dao lần đầu tiên phải cảm nhận một thứ đáng sợ đến vậy, một thứ vượt khỏi tầm của Đấu La Đại Lục, con nhỏ.. không phải, vị thần linh này rốt cuộc là ai.
"Hừ"
Một tiếng hừ nhẹ của Arceus vang lên, cả khoảng trời như bị bóp nát, không gian trở nên vặn vẹo, tại những nơi xa xôi, một số tồn tại ẩn mình trong phần tối của Đấu La Đại Lục bắt đầu rục rịch, sự xuất hiện của Arceus báo hiệu cho một cơn cách mạng chuẩn bị xuất hiện.
Long Tiêu Dao bị tiếng hừ nhẹ đấy chấn hết cả cơ thể, nội tạng rối loạn, tuy cũng chỉ là sự vận dụng và điều khiển vector thôi, nhưng mà cơ thể của bất cứ ai đều có sự dao động, mà dao động là có vector, một sự điều khiển tinh vi đến nỗi một tiếng hừ nhẹ đã làm cho ông không chịu nỗi mà phun máu ra.
Phía xa Ngôn viện trưởng và Tiên Lâm Nhi tuy đứng đã cách một khoảng cách lớn rồi, nhưng họ không tự chủ run lên và muốn quỳ trước mặt hình bóng này, đến cả Cực hạn đấu la Long tiền bối còn không dám cải lệnh của hình bóng đó, quả nhiên con nhỏ Thiên Lam này thân phận không bình thường.
Kẻ phải chịu ảnh hưởng nhiều nhất ở đây chỉ có 2 người, một là Long Tiêu Dao, còn người thứ 2 chính là Hoắc Vũ Hạo, ai biểu cậu là người có tu vi thấp nhất, dù có 2 Phong hào đấu la che chở nhưng đến bản thân họ còn không chịu được uy áp của Arceus chứ nói gì là bảo vệ Vũ Hạo.
"Ha…. Haaa"
Thở từng tiếng thật dài, cơ thể run lẩy bẩy liên tục, không ngờ có ngày một ngày cậu lại cảm nhận được thứ uy nghiêm đáng sợ đến vậy, cảm giác như mình là một con kiến và có thể bị dẫm nát bất cứ lúc nào, thật khó chịu, Hoắc Vũ Hạo nắm chặt tay bấm vào lòng bàn tay mình thật mạnh, máu chảy ra.
Ức chế, thật ức chế, tại sao cậu lại hoảng sợ như thế cơ chứ? Một ngày nào đó cậu sẽ trở thành một tồn tại trên cả cái hình bóng đó.
Không có lý nào mà người thật cậu không sợ, cậu lại đi sợ một hình bóng không có thân thể được!
Cắn chặt răng, dù có cảm thấy ức chế thế nào, nhưng hiện tại Vũ Hạo vẫn không thể làm gì, chỉ có tâm trí của cậu ngày càng trưởng thành hơn và khao khát muốn trở nên mạnh mẽ lớn hơn, nhìn về hướng Hình Na, cặp mắt của Vũ Hạo trở nên ngày càng kiên cường.
"Cổn"
Lại một từ ngữ đơn giản và ngắn gọn, tuy nhiên chứa trong đó là thần uy không cho phép phản kháng, nó giống như là nếu ngươi dám có hành động nào bất kính, ngươi sẽ trực tiếp hóa thành tro tàn và không còn sống nỗi được.
Run sợ mà đứng lên một cách chậm rãi, trong tâm trí của lão già sống đến độ tuổi thành tinh, bây giờ ông không còn một ý tưởng nào khác ngoài bỏ trốn, không có ý nghĩ phản kháng nào dám lướt qua đầu ông lúc bấy giờ, dù ông biết đấy thực chất chỉ là một hình bóng mà thôi, và người triệu hồi nó ra chỉ là một con nhóc có hồn đế.
Nhưng, nhưng đâu ai biết được liệu cái hình bóng đó có thể giết được ông hay không chứ? Đem mạng mình ra mà đánh cược, đám nhóc kia thì có thể, chứ sống đến độ tuổi này rồi ông càng biết trân trọng sinh mạng của mình, danh dự? danh dự là cái qq gì? so với mạng sống nó có ăn được không?
"Hạt hổ, đi thôi"
Từng bước quay lại, Long Tiêu Dao xách tên Phong hào đấu la này lên và trực tiếp mở ra không gian phép tắc, một bước di chuyển ngàn cây km mà rời khỏi khu vực này, ông không muốn phải đối mặt với Hình Na và cái bóng thần thánh Arceus này nữa đâu.
Một lỗ hổng không gian xuất hiện, hai vị Phong hào đấu la lúc đến thật mạnh mẽ nhưng khi đi về thật thảm bại, ngay khi mà họ vừa bước vào lỗ dịch chuyển không gian, Arceus lại một lần nữa mở miệng.
"Đi? Như vậy thì quá gần rồi, để ta dẫn các ngươi đi xa hơn một chút nữa"
Nhíu mày lại, Arceus đưa một tay ra bóp lại một phát, 2 vị Phong hào đấu la trực tiếp không thể di chuyển, hang động không gian trực tiếp phóng đại lên gấp nhiều lần và bọc 2 người đó lại.
"C.. cái này"
"K.. Không thể.. nào chứ?"
Đùa đấy à? Trực tiếp cướp quyền làm chủ không gian của ông? Điều này là không giỡn được đâu, có thể làm được bước này thì Long Tiêu Dao bây giờ mới cảm thấy may mắn, nếu lúc nãy ông mà dám phản kháng thì e rằng mình sẽ bị oanh tạc thành một bãi máu mất thôi.
Không ngờ ở Đấu La đại lục thời gian này, sau bao nhiêu năm ẩn tu đã có nhiều con quái vật mới ra đời rồi, thời kỳ hoàng kim của ông đã qua, đây là lúc cho giới trẻ phát huy thôi, còn mối ân tình với Nhật Nguyệt đế quốc thì tạm thời còn vậy, Hình Na và vị thần đó không phải là thứ mà ông có thể chạm bây giờ
Nhắm mắt lại, ông có thể cảm thấy thực chất đối phương cũng không hề ác ý, ngoài trừ thay đổi vị trí dịch chuyển thì không có điều gì bất thường cả.
"Xoẹt"
Cái vù một phát, 2 vị Phong hào đấu la của Nhật Nguyệt đế quốc bị gửi trả trở về, thực chất là hình bóng của Arceus cũng không thể giết bọn họ.
Arceus vốn dĩ là thần linh, bà không thể can thiệp quá nhiều vào đời sống phía nhân loại ở Đấu La Đại Lục được, lúc nãy bà chỉ dọa thôi chứ thật chất bà cũng không thể làm gì tổn hại thực chất bọn họ được, may mà bọn chúng sợ thật chứ nếu không thì sẽ phải một ít sức để đuổi đám ngu xuẩn này đi.
"Nha đầu, nhanh chóng mạnh lên, thần vị của ta là của ngươi"
Cúi người xuống xoa xoa đầu của Hình Na, hình bóng của Arceus biến mất trong hư không, để lại một mình Hình Na với cung Song tử kiệt lực hóa thành hào quang trở lại cơ thể cô.
"Tinh linh dực, hộc, hộc"
Nhanh chóng làm chủ thăng bằng, cô dùng chút sức còn lại để giữ vững bản thân không rơi xuống mặt đất, lúc nãy Arceus xuất hiện hoàn toàn vượt ra khỏi tầm tính toán của cô, nhờ có ngài mà 2 vị Phong hào đấu la bị đuổi thật xa, nhưng cũng vì vậy mà hồn lực của cô bị rút cạn.
May mắn mà bây giờ trời thật nhiều tinh linh, cô vẫn có thể dựa vào tinh linh lực để bay lượn chứ không là cô rớt thẳng cẳng xuống đất rồi.
"Về thôi"
Quay đầu lại nhìn về phía 3 người Ngôn viện trưởng, Tiên Lâm Nhi và Hoắc Vũ Hạo, bọn họ đang dùng cặp mắt nhìn quái thú sang nhìn cô.
Bỏ lơ cái ánh nhìn kỳ quái của họ, Hình Na trực tiếp đi trở về, đám ngốc này có đi không không đi thì tùy.
Nguy hiểm qua đi, dù sao thì đối phương cũng là người nhóm mình, 3 người cũng nhanh chóng đi theo phía sau Hình Na, nhưng khoảng cách giữa họ hơi xa, sự uy áp lúc nãy còn làm bọn họ hoảng sợ