Chương 139: Eim xuất hiện, Thiếu niên của những đóa hoa lưu ly
"Không lẽ?" Đang tự hỏi trong đầu, con mười vạn năm hồn thú nhận ra lúc nãy Hình Na trước khi ngất có coi rẻ nó, từ trong miệng của cô nó có thể nghe thấy 2 từ "Thắng rồi", chả lẽ thứ sắp tới là do con nhỏ này gây ra.
"Chết tiệt, vậy ngươi đi chết trước đi" Nó nỗi giận, không ngờ một con nhóc nhỏ bé như vậy lại có thể gọi ra một thứ đáng sợ đến nhường này, đã vậy thì nó sẽ giết chết con nhóc này trước.
Lấy đà lao lên, lần này nó không hề dừng lại, tính một chiêu giết chết Hình Na luôn, nếu biết rằng con nhỏ này có thể gọi ra một thứ mạnh mẽ đến vậy, nó đã bất chấp tất cả giết chết con nhỏ này đầu tiên chứ không phải là thằng nhóc kia rồi, chết tiệt, nó bất cẩn quả.
"Ầm, ầm" Tiếng dẫm đất lại vang lên, lần này không hề có chút do dự hay e ngại gì, nó như quả bóng thép lăn tròn lao thẳng tới Hình Na, nếu không có ai ngăn cản, cô sẽ chết chắc.
Phía bên cạnh là Dạ Phong đang nằm ngất xỉu, đáng lý ra anh phải là đối tượng đầu tiên con Tử Ma Voi phải xử lý, vậy mà giờ lại chuyển sang Hình Na, thật không biết phải nói sao, nhưng mà giờ cả hai đều ngất xỉu, ai sẽ giúp Hình Na đây?
"Rắc rắc" Âm thanh xuất hiện từ không trung, ngay phía trên đầu của Hình Na, không có bất cứ một dấu hiệu nào cả, các vết nứt xuất hiện một cách đột ngột đến nỗi con Tử Ma Voi không kịp nhận ra.
"Ầm, Rốnggggggggg" Va vào phía trước Hình Na, con Tử Ma Voi bị các vết nứt cản lại, một con mười vạn năm hồn thú như nó lại bị một đòn đơn giản như vậy đánh bật ra sau ư? Rốt cuộc lúc nãy là gì?
Con mười vạn năm Tử Ma Voi đau đớn kêu gào, một hồn thú hạng nặng như nó, tuy không phải hồn thú càng to thì càng mạnh, nhưng muốn đánh bật một hồn thú có trọng lượng khổng lồ như nó không phải là chuyện đơn giản, vậy mà lúc nãy mấy vết nứt lại có thể dễ dàng thổi bỗng nó, cảm giác sợ hãi đối với những thứ không thể nhìn thấy bằng mắt thường nổi lên.
"Ầm, bịch, bịch, rầm, rầm" Bị ném xuống dưới đất, như có một lực áp từ phía trên đè nặng, con Tử Ma Voi bị ép đến nỗi nội tạng bị tổn thương nặng nề, cơ thể chấn đến nỗi phần bụng trở nên móp méo, nó liên tục và chạm vào mặt đất và các tảng đá lớn.
Lúc này Tử Mã Voi thật sự giống một viên "cầu thép" và giờ nó "lăn tròn" thật sự, liên tiếp va vào các cây cổ thụ to đùng, làm sập đỗ nhiều cây đại thụ, chắc là đau lắm, không biết cảm xúc giờ này của con hồn thú ngu xuẩn này như thế nào nhỉ?
"Rốngggg" Đau đớn quằn quại, Tử Ma Voi không còn sức để phát ngôn tiếng người, nó chỉ biết rống để giảm bớt nỗi đau, thể hiện sức mạnh của một con mười vạn năm hồn thú, nhưng nó thừa biết rằng đối phương không hề coi nó như là cái vật gì trong mắt, tất cả hành động trên cũng chỉ vì sỉ diện mà thôi.
"Ngu xuẩn" Một âm thanh vang lên từ hư không, âm thanh đầy quyền uy, cao ngạo, lãnh khí, âm thanh như lời phán của tử thần đối với bản thân con Tử Ma Voi làm nó trở nên sợ hãi.
Thân thể không giữ được trọng tâm nữa, bốn chân ngã quỵ xuống đất, cơ thể run rẩy, đây rốt cuộc là áp chế đến từ cái gì vậy, đối phương chả lẽ là hồn thú chi vương sao? Tại sao lại có thể ép nó đến mức này, coi như là một cái Phong Hào Đấu La tới đây cũng chưa chắc có thể ăn hời với nó, vậy mà giờ đó nó còn không thể đứng vững, khốn nạn, tuy bản thân rất sỉ diện, nhưng nó vẫn không nhịn được run rẩy liên tục, đã cố kiềm chế lắm rồi, đại ca đại tỷ nào đó ơi, đừng làm mạnh hơn nữa, em tè ra mất bây giờ.
"Hừ" Thanh âm hừ lạnh mạnh mẽ, có vẻ như không thèm nghe lời độc thoại nội tâm của Tử Ma Voi, từ không trung một tiếng hừ lạnh phát ra, uy áp mạnh hơn lúc nãy 3 phần, con Tử Ma Voi bị sợ hãi khiếp đến tè ra ngoài, thật đáng sợ lực chấn áp, thực lực này phải tầm ngang ngửa 50 vạn năm hồn thú, tuy chưa từng gặp qua nhưng uy áp này, mạnh mẽ không kém vị vương giả tại Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, thật khủng khiếp.
"Đại nhân, xin tha mạng, không … không biết tiểu nhân có làm gì sai không?" Tử Ma Voi mặc dù đang run rẩy nhưng nó vẫn ráng cầu xin, đối với cường giả, đối với người có nắm đấm to hơn thì nó chỉ có thể cúi đầu im lặng, dám cãi lại? vậy thì ngẩng đầu lên cho đối phương chém đi thôi, đây là Đấu La Đại Lục, một nơi cường giả vi tôn, kẻ mạnh làm vua!!!
"Tưng" Một âm thanh như tiếng đàn tranh được phát ra, một cậu bé với mái tóc màu vàng kim, đôi mắt màu lưu ly, xung quanh như có hàng ngàn đóa hoa lưu ly tím dã xuất hiện, sau lưng là đôi cánh màu xanh lá nhạt, 8 cái hồn hoàn hiện ra tím, tím, đen, đen, đen, đen, đỏ, đỏ. 8 hoàn hồn đấu la!!! 8 hoàn hồn đấu la????
Con mười vạn năm hồn thú ngạc nhiên khi nhìn thấy đối phương, không nói thằng nhóc này đẹp đến mức không thể tả bằng lời nói thông thường, cậu ta như là một sứ giả của loài hoa lưu ly vậy, đẹp đến mức không thể khinh nhờn, hơn hết nữa đối phương lại chỉ là 8 hoàn, đối phương thậm chí còn không phải là Phong Hào Đấu La, vậy mà lại có thể áp chế nó đến mức này sao.
"Rốngggg" Âm thanh đau đớn một lần nữa vang lên, đại não nó bị chấn rung, cơ thể to lớn bị sóng âm từ tiếng gãy đàn của cậu bé tinh linh thổi bay ra ngoài, tứ chi bị các cây kiếm thánh được làm từ ánh sáng ghim lại, cơ thể không còn cử động nỗi, thật đáng sợ âm thanh, chỉ một tiếng gãy, vậy mà có thể làm cho nó không còn lực phản kháng.
"Hầy" Âm thanh thở dài phát ra, nếu lúc này Hình Na mà còn tỉnh, cô sẽ nhận ra ngay cậu bé mới xuất hiện này chính là Eim, người đã biến mất từ rất lâu về trước, anh đi về phía Hình Na một cách chầm chậm, bế Hình Na lên, các vết thương đỗ máu dính lên cơ thể anh, nhưng không một ngại bẩn, anh cứ thể ôm Hình Na như một bảo vật trân quý, đưa sát vào lòng mình, dùng tinh linh chi lực chữa trị cho Hình Na.
"Ngu xuẩn nữ nhân" Nói một câu thật khẽ, đôi mắt trìu mến, Eim hạ đầu xuống thơm lên cánh môi của Hình Na một nụ hôn nhẹ nhàng, đây là lần thứ hai anh hôn cô, cảm giác rất ngọt.
Cơ thể Hình Na dần được chữa trị nhanh chóng, anh búng tay lên kéo Dạ Phong lại gần phía mình, bế Hình Na đặt tại một cái cây gần đó, triệu hồi võ hồn của mình ra, một cây đàn tranh xuất hiện.
"Võ hồn: Âm Linh Đàn Tranh"
Gãy lên những tiếng đàn thật đẹp, hồn hoàn thứ 6 và 7 sáng lên, hồn kỹ giống hệt lúc Alvis cứu Hình Na được tái hiện, nếu để ý kỹ có thể thấy rõ, kể cả võ hồn, hồn hoàn, hồn kỹ, cả 3 cái này Eim và Alvis giống nhau hoàn toàn, giữa hai người họ rốt cuộc là gì?