Chương 22: Người đẹp nhất thế gian?

Vô Hạn Hư Vô Phong Thần

Chương 22: Người đẹp nhất thế gian?

Bạch Tuyết vừa nói xong, tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía của nữ hoàng Raven. Núp đằng sau bóng tối, ngồi im lặng dưới bóng cây bị sét đánh, trò chuyện với Ma tộc, tự nhìn vào gương để hỏi những thứ kỳ lạ. Những thứ này hợp lại vừa nhìn cũng biết nữ hoàng Raven cũng không phải người tốt à.

Có gì đó không đúng, chắc chắn công chúa Bạch Tuyết không hề biết nói ra những câu chuyện này. Bởi vì nữ hoàng Raven không hề thích nấp đằng sau bóng tối và cũng không hề ngồi im lặng dưới gốc cây bí sét đánh nào cả. Đặc biệt là Raven không hề có mối quan hệ nào với Ma tộc. Mặc dù là phù thủy hắc ám nhưng mà Raven chưa bao giờ có khế ước hay trò chuyện lần nào với Ma tộc cả. Trừ chuyện gương thần ra thì tất cả đều là nối dối. Vô Minh chắc chắn điều đó bởi vì Vô Minh vừa hỏi gương thần rồi. Gương thần đã nói rằng Bạch Tuyết chưa bao giờ thấy những việc này. Là có người chỉ điểm cho nàng nói như vậy. Vô Minh nhìn về phía Lý Tiêu rồi suy nghĩ.

"Bịa chuyện, chắc chắn là ngươi bịa chuyện." Nữ hoàng Raven hoảng sợ thét lên. Nàng cũng biết rằng Bạch Tuyết đang nói láo. Nhưng lúc này nàng không có lời nào để có thể chống lại được.

"Đúng vậy, ngươi còn rất hay nói với gương thần rằng [Gương kia ngự ở trên tường, thế gian này ai đẹp được dường như ta?], gương thần lại luôn nói rằng: [Công chúa Bạch Tuyết là ngươi đẹp nhất thế gian.] cho nên ngươi mới tức giận và muốn giết ta. Ngươi chính là một phù thủy hắc ám đầy độc ác."

Nàng làm sao biết? Nàng làm sao lại biết được chuyện này? Raven hoảng loạng suy nghĩ. Nhìn về phía của Vô Minh, Vô Minh mỉm cười nhìn nàng rồi lắc đầu.

Raven trắng mặt ngồi bệt xuống đất. Nàng bị từ bỏ rồi, nàng đã bị lừa bởi Vô Minh và gương thần rồi.

(Đệt, diễn kỹ kinh thật..) Nhìn thấy nữ hoàng Raven hoảng sợ ngồi gục xuống, Vô Minh liền nghĩ rằng Raven đã hiểu ý mình nhưng đang giả vờ thôi. Nhưng mà nhìn kỹ lại thì có gì đó không ổn, nếu giả vờ thôi thì làm gì đến mức run rẩy kinh người thế kia, trong mắt còn liền tục hoảng sợ nhìn sang mọi người nữa chứ. Phải tìm cách thôi, Vô Minh nghĩ rồi cười một tiếng.

"Ha ha..."

Tiếng cười đột nhiên vang lên khiến cho tất cả mọi người nhìn về phía của Vô Minh. Vô Minh lắc đầu nhìn về phía của công chúa Bạch Tuyết rồi nhẹ nhàng nói:

"Hay cho câu nói ngươi là người đẹp nhất thế gian, ngươi tự đề cao mình quá rồi đấy Bạch Tuyết. Ngươi đúng là nỗi ô nhục của vương quốc Rivenia và của tất cả thiếu nữ trên thế giới này."

Tất cả mọi người không hiểu nhìn về phía của Vô Minh. Mọi người đều có cùng một ý nghĩ trong đầu:

"Ngươi nói vậy là có ý gì?" câu hỏi của Bạch Tuyết đúng là lời mà tất cả mọi người lúc này đều muốn nói ra.

"Đẹp nhất thế gian ư. Ta nghe ngươi nói mà chỉ muốn cười đau cả bụng thôi. Ha ha ha ha." Vô Minh giả bộ cười lớn nói.

"Tất nhiên rồi, ta là người đẹp nhất thế gian, chính gương thần đã nói điều đó." Công chúa mỉm cười nhìn Vô Minh nói. Đúng vậy, chính nàng nghe được gương thần nói như thế mà. Nàng đã từng liều lình đi vào phòng riêng của vương hậu để trực tiếp hỏi gương thần đấy, gương thần đã nói rằng nàng là người đẹp nhất. Mọi người dân trong vương quốc đều khen nàng, chính những người binh lính trong cung từng ngủ với nàng đều nói như thế. Chính cha nàng từng nói rằng thích nàng hơn cả Raven mà. Nhưng bây giờ lại có người nói mình không phải là người đẹp nhất thế gian, điều đó không thể chấp nhận được.

Nhìn công chúa Bạch Tuyết vẫn còn đang tự đề cao vẻ đẹp của mình, Vô Minh mỉm cười rồi lắc đầu nhìn cô ta. Vô Minh nói:

"Một kẻ hỗn láo, không biết phép tắt, không biết tôn trọng mẹ mình, bị nhục vọng mê luyến như ngươi mà là kẻ đẹp nhất trên thế giới ư. Đừng có nói dối nữa Bạch Tuyết. Ngươi chỉ là một kẻ mang trong mình sự xấu xa và tha hóa thôi. Trong mắt ta ngươi không hề có một cái tốt nào cả."

Nghe thấy Vô Minh nói ra những lời cáo buộc Bạch Tuyết, Lý Tiêu và hoàng tử đều cảm thấy không ổn và nhìn về phía Vô Minh. Lý Tiêu ngay lập tức liền la lên:

"Ngươi đâu bắt hắn lại cho ta."

Ngay lập tức liền có 10 binh lính đi đến chặn lại Vô Minh. Lúc này Vô Minh nói tiếp:

"Sao thế, lộ tẩy nên liền cho người bắt ta lại ư."

Các quý tộc xung quanh đều nhìn về phía người vừa la lên. Trong mắt họ đều hiện lên một vẻ khó hiểu, người thanh niên vừa la lên là ai mà có thể điều khiển binh lính trong cung điện được cơ chứ. Từ trước đến nay mọi người chưa từng gặp người thanh niên này bao giờ.

"Dù thế nào thì ngươi cũng đã chết chắc rồi, Void." Lý Tiêu nhìn về phía Vô Minh nói. Trong mắt của hắn hiện lên một vẻ thâm độc. Vô Minh nhìn thấy đôi mắt của Lý Tiêu liền biết rằng Lý Tiêu muốn giết mình rồi. Bạch Tuyết thấy mọi chuyện đã ổn lại nên liền nói:

"Mọi chuyện đã ổn, thế thì lúc này ta liền phán xét cho nữ hoàng Raven Rivenia vậy."

"Bạch Tuyết, ngươi thực sự muốn giết mẹ ruột của ngươi ử, còn có hoàng tử và quốc vương. Các ngươi thật sự muốn xét xử nữ hoàng Raven Rivenia ư." Vô Minh mỉm cười nhìn mọi người rồi nhìn về phía hoàng tử đẹp mã và vị quốc vương mập mạp đáng kính của vương quốc đang ngôi trên ngai vàng. Lúc đầu đền giờ Vô Minh liền đã nhắm về phía vị quốc vương này rồi, mặc dù hắn che dấu rất tốt không hề gây sự chú ý cho bất kỳ người nào xung quanh. Đến cả nữ hoàng Raven Rivenia hay tất cả các quý tộc đều không nhận ra được sự hiện diện của hắn nhưng Vô Minh thì lại có thể nhìn thấy hắn ngay lập tức.

Bất ngờ nghe lời Vô Minh nói, tất cả mọi người đều nhìn về phía ngai vàng và nhìn thấy một người đàn ông mập mạp đang ngồi im lặng trên ngai vàng giữa cung điện. Tất cả mọi người đều rất bất ngờ vì từ đầu đến giờ không nhận ra quốc vương của mình đã ngồi tại đó. Quốc vương nhìn về phía Vô Minh rồi cười gằn nói:

"Thì sao nào, tất cả binh lính của các ngươi đều đã bị chặn ngoài cung điện rồi. Cho dù bây giờ ta có giết các ngươi thì cũng không có ai biết cả. Chỉ cần giết ngươi thì vương quốc Rivenia sẽ trở thành của ta. Kể từ nay vương quốc của ta sẽ có một cái tên cho mình mà không còn được gọi là vương quốc láng giềng nữa."

"Thế ư. Chúc mừng ông nhé."

"Để lúc này ta cho ngươi biết nhé Bạch Tuyết. Thật ra người đẹp nhất trên thế giới này không phải là ngươi đâu."

"Vậy thì ngươi nói là ai nào? Đừng nghĩ rằng ngươi có thể lừa dối được mọi người?" Bạch Tuyết lớn lối nói. Nàng không bao giờ chấp nhận rằng sẽ có người đẹp hơn mình được cả.

"Là ta."

Nghe Vô Minh nói như thế tất cả đều nhìn về phía của Vô Minh. Vô Minh liền cởi bỏ cáo áo trường bào của mình để lộ ra khuôn mặt và mái tóc của mình. Tất cả đều câm lặng nhìn về phía của Vô Minh. Tất cả đều dường như đã chấp nhận lời nói của Vô Minh bằng sự im lặng của mình. Vài giây sau chợt giật mình lại, Lý Tiêu ngay lập tức nói:

"Ngươi đâu giết hắn cho ta."

"Đúng vậy, mang ra đôi giày lửa cho ta. Cho hai ngươi bọn họ mang lên cho ta."

Hoàng tử và mọi ngươi nhướng mày lên: "Như vậy có phải quá độc ác hay không?"

"Độc ác gì?" Công chúa Bạch Tuyết nhướng mày nói. Chả lẽ tên này hôm nay ăn gan hùm hay sao mà dám trả treo mình.

"Chẳng qua là giày khiêu vũ sắt được đốt trong lửa nóng thôi, cũng không phải là quần áo y phục khiêu vũ được đốt trong lửa. Đâu có gì là độc ác cơ chứ, chúng ta đâu có gây hại gì cho cơ thể nàng đâu." Lý Tiêu nghe hai người đang trò chuyện liền nói. Mọi người đều chảy cả mồ hôi khi nghe được lời của hắn. Chỉ là mang giày sắt được đốt trong lửa thôi ư, vừa nghĩ điều đó thôi thì ta đã biết rằng nó tàn ác đến mức nào. Cho dù là kẻ phạm tội đầy trời hay là phù thủy độc ác thì cao lắm là chỉ bị treo cổ, chém đầu hoặc thiêu chết thôi. Ma ở đây hắn lại cho người khác mang giày khiêu vũ sắt được đốt nóng cho đến khi người đó chết ư.

"Nhưng quần áo không thể đốt đỏ lên. Nó sẽ cháy thành tro." Hoàng Tử thắc mắc hỏi.

"Áo sắt là được rồi. Dù sao thì chỉ mang giày sắt thì sẽ chết tốt hơn, không bị cháy hết làn da trên người, như vậy sẽ giữ lại được vẻ đẹp của hai người họ." Bạch Tuyết hảo tâm nhắc.

"Nhưng đó là mẹ người mà, như thế có tàn nhẫn quá không?" Lúc này quốc vương mập mạp hỏi lại.

"Tàn nhẫn cái gì mà tàn nhẫn. Đó không phải là mẹ ta, ngoài ra ta để cho mẹ trong ngọn lửa khiêu vũ mới tàn nhẫn. Lúc này mới chỉ mang giày sắt nung nóng thì sao gọi là tàn nhẫn." Bạch Tuyết cãi lại.

Ở trong ngọn lửa khiêu vũ ư? Hoàng tử hốt hoảng lên, đó là cảnh tượng như thế nào à? Quả thật là rất đẹp đẽ.

Nghĩ đến đó hoàng tử không nhìn được nói:

"Công chúa Bạch Tuyết của ta quả thật là tuyệt vời, ngươi quả thật là thông minh và có mắt nghệ thuật. Một vị nữ hoàng xinh đẹp như thế khiêu vũ trong ngọn lửa, ánh sáng của ngọn lửa sẽ soi sáng vẻ đẹp của nàng, thể hiện vẻ đẹp của nàng, đó là một khung cảnh tuyệt vời như thế nào nha, đơn giản là làm cho mọi người kích thích vô cùng à."

Hoàng Tử cảm thấy thân thể của mình bay bỏng lên, phía dưới của hắn lúc này đã cương lên khi vừa nghĩ tới cảnh tượng đó. Trong đầu hắn lúc này chỉ có một ý nghĩ rằng đốt cả cung điện để tạo nên cảnh tượng hoành tráng trong đầu của mình.

Bạch Tuyết không để ý hắn mà nhìn về phía nữ hoàng đang ngồi bệch dưới đất, nàng nói:

"Nữ hoàng à, người cũng đã trở nên xấu xí vì tuổi giả rồi, không bằng trong ngọn lửa, mang giày và áo sắt khiêu vũ, cho chúng ta thấy được vẻ đẹp cuối cùng của ngươi đi."

Nhìn nữ hoàng Raven vẫn còn đang vô hồn hoảng sợ, lúc này Bạch Tuyết nhìn về phía của Vô Minh rồi nói:

"Ngươi cũng như thế đi, mặc dù ngươi mang trong mình vẻ đẹp không bằng ta. Nhưng mà vì ngươi đã xúc phạm ta nên ta cho ngươi quyền được lựa chọn cái chết của mình."

"Xin lỗi nhé, ta từ chối." Vô Minh nhìn về phía Bạch Tuyết, nở ra một nụ cười ôn nhu nói.

"Vì sao nha? Ngươi cũng đâu còn lựa chọn nào khác. Hay là ngươi cũng muốn giống như nữ hoàng mẹ ta, khiêu vũ trong ngọn lửa để cho mọi người chiêm ngưỡng vẻ đẹp cuối cùng của mình. Dù sao mẹ ta cũng cần một người để khiêu vũ cùng."

"Thật ra thì ta là Bất Tử."
=== === ===
Hôm qua có đạo hữu đã đề cử cho truyện 2 Nguyệt Phiếu.
Cho nên chỉ cần thêm 8 Nguyệt Phiếu nữa là Vô Vô sẽ bạo 2 chương truyện.
=== === ===
Mọi người like 10★ và bình luận dưới truyện nhé.