Chương 58: Hiểu Mộng loli

Vô Hạn Đăng Nhập

Chương 58: Hiểu Mộng loli

Kim ô đem những tia sáng đầu tiên chiếu khắp vạn vật, trên con đường biên giới Sở quốc, ba bóng người từ cao tới thấp nhanh chóng hành tẩu

Ba người này chính là Long Huyền, Bắc Minh tử cùng Hiểu Mộng sư đồ tổ hợp. Đêm qua xử lí xong lang đàn, ba người không cảm thấy chút nào lo lắng quay lại tiếp tục ăn uống, cuối cùng ngay tại bênh cạnh lửa trại xếp bằng nghỉ ngơi. Xác đàn sói bị Bắc Minh tử vỗ tay đập ra một cái hố chôn xuống lòng đất

Hôm nay trời vừa sáng, lão nhân gia đã không kịp chờ đợi gọi dậy hai đồ đệ tiếp tục hành trình. Lí do là hi vọng buổi trưa có thể tới được ngôi làng tiếp theo, chọn mua một chiếc xe kéo.

Chiếc xe là dành cho Hiểu Mộng. Hai người đàn ông, một thiếu niên lực tráng, một tu luyện có thành tựu Đạo gia chân nhân, quãng đường dài đi bộ đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng tiểu loli không được.

Năm nay Hiểu Mộng mới 5 tuổi, từ đây tới Thiên Đạo sơn còn hàng chục ngày đi đường, coi như tiểu loli có thể chịu được, nữ đồ đệ khống Bắc Minh tử cũng sẽ không cho phép.

Chẳng qua có đôi khi, người tính không bằng trời tính, trưa hôm đó ba người kịp thời tới được ngôi làng tiếp theo, nhưng xe ngựa thì vẫn không có tin tức

Không phải trong làng không có súc vật thay thế. Trâu, bò mỗi thứ đều có mấy con, đều là các gia đình chủ yếu sức kéo, đem bán cho Bắc Minh tử, cả nhà năm sau phải đi uống tây bắc phong. Biên cảnh nơi này thông thương khó khăn, coi như có tiền cũng mua không được con khác thay vào

Xe ngựa không có, nhìn tiểu loli mồ hôi đầm đìa vẫn gượng chống đứng vững, Bắc Minh tử cắn răng quyết định

"Coi như hủy cái này cao nhân hình tượng, cùng lắm thì lão đạo cõng Tuyết nhi là được!"

"Không cần sư tôn, ta vẫn có thể đi tiếp."

Cao lãnh loli biết được ý nghĩ của Bắc Minh tử lập tức khó chịu lên tiếng, một mặt quật cường thấy Long Huyền thẳng lắc đầu.

Như vậy không được ah, ngạo cái kiều khổ cái thân! Hiểu Mộng mà thật đổ, đau lòng nhất vẫn là hai người sư đồ bên cạnh

"Sư tôn, ngài lão nhân gia việc này cứ để ta."

Hiểu Mộng loli cố chấp chống cự, Bắc Minh tử còn định nói điều gì, bên kia Long Huyền đã nhịn không được ra tay. Tới bên cạnh đang ngạo kiều loli khẽ quỳ một gối, đẩy nàng nằm sát trên lưng hắn, hai tiểu bạch chân vòng qua eo. Sau đó đứng dậy, gọn gàng đem Hiểu Mộng chưa tới một mét thân thể cho cố định phía sau Long Huyền

Hiểu Mộng bị Long Huyền một hệ liệt hành động làm choáng váng, cứ thế ngẩn người không nhúc nhích. Lúc sau hồi thần trở lại, cao lãnh tiểu loli hết cả cao lãnh, lập tức không ngừng giãy dụa, chân nhỏ tiểu tay vận dụng liên tục đấm đá Long Huyền, miệng tức nổ phổi hô

"Long Huyền! Thả ta xuống, thả ta xuống. Ta là ngươi sư tỷ có biết hay không, mau thả ta xuống!

Đang cảm thụ phía sau lưng mềm mại xúc cảm, Long Huyền nghe Hiểu Mộng kêu gào nhếch mép. "Hừ hừ, thả là không thể nào thả, đời này cũng sẽ không thả. Hôm nay chỉ là bắt đầu thôi, ngày sau còn dài đâu! Sớm muộn sẽ đem "sư tỷ" biến thành người của ta."

Long Huyền âm hiểm suy tính, hoàn toàn không cảm thấy hổ thẹn khi có ý đồ với một 5 tuổi tiểu loli. Ngược lại tay áp chặt hơn một chút, sợ Hiểu Mộng dãy dụa quá mạnh rơi xuống đất

"Khốn kiếp Long Huyền! "

Từ sáng tới giờ hành tẩu đã mệt mỏi vô cùng ngạo kiểu loli, ngay cả đứng đều không vững làm sao chống lại được Long Huyền. Cuối cùng đành mắng một câu, dán vào lưng hắn nằm xuống, khẽ thở phì phò, hơi thở thỉnh thoảng đánh vào gáy Long Huyền làm hắn cảm thấy ngứa ngáy.

"Giải quyết xong! Sư tôn, chúng ta đi thôi."

Cảm nhận phía sau không còn chống đối Hiểu Mộng loli, Long Huyền đầy mặt thỏa mãn hướng sư phụ thông báo

Thấy bảo bối nữ đồ đệ như vậy dễ dàng, hai ba lần bị Long Huyền chế phục, Bắc Minh tử vừa vui mừng vừa có chút thất lạc!

Nữ đồ đệ khống chi hồn liên tục cảnh báo, như vậy là không tốt, không thể để tiểu loli bị Long Huyền cái này mang xấu xa tâm tư người tiếp xúc. Đáng tiếc cuối cùng tìm không thấy lí do gì phản đối, lão nhân gia đành mang tâm trạng thất vọng phất phất tay

"Ừm, đi thôi."

Ba ngày hành trình sau đó, Long Huyền nhóm người đi qua rất nhiều đoạn đường, vẫn tìm không thấy đủ to lớn thành trấn, chuyện đương nhiên cũng không thấy nơi nào bán xe ngựa, Long Huyền bắt đầu phải vì hành động mấy ngày trước trả giá, hắn hối hận

Trang bức nhất thời sảng, cả nhà hỏa táng tràng. Long Huyền trường hợp chưa đến nỗi phải hỏa táng, nhưng cũng không tốt đẹp gì.

Ban đầu hắn cưỡng ép cõng tiểu loli, khiến nàng hết sức bất mãn, để trả thủ Long Huyền, những ngày tiếp theo, Hiểu Mộng dứt khoát coi hắn làm tọa kị xử lí. Tiểu loli nằm ỳ trên lưng Long Huyền, không có ý định xuống đất bộ hành nữa

Năm nay 15 tuổi Long Huyền, cõng một 5 tuổi tiểu nữ hài nhi đi bộ ba ngày đường, có thể biết hắn có bao nhiêu cực khổ. Lúc trời râm mát còn tốt, hôm trời nắng to, hắn giống như mới từ phòng tắm hơi vớt ra, mồ hôi ướt hết vạt áo.

Long Huyền có tâm cầu cứu Bắc Minh tử, cũng không biết sư phụ lão nhân gia chúng cái gì tà, hắn mấy lần thả tín hiệu đều giả bộ không để ý, làm Long Huyền hận nghiến răng.

Chậc chậc, Long Huyền làm sao hiểu được nữ đồ đệ khống bị đoạt đi nữ đồ đệ tâm tư, chưa xuất thủ cho hắn ngáng chân đã rất tốt! Giúp đỡ Long Huyền gánh vác áp lực? Đừng có mà mơ hão!

Cầu cứu người không cửa sau đó, Long Huyền cũng đành hết hi vọng. Nhẫn nhịn đến từ hai chân đau nhức, cắn răng một cái, hắn coi như quyết tâm

Không phải cõng tiểu loli chuyện con con này sao, coi như liều mạng, Long Huyền cũng sẽ đem Hiểu Mộng cho mang tới Thiên Đạo sơn!

Khiến Long Huyền cảm thấy an ủi là, tiểu loli những ngày sau đó không khóc không nháo, an an tĩnh tĩnh ôm chặt lấy lưng hắn. Đây coi như tin vui duy nhất suốt mấy ngày khổ cực đi.

Bốn hôm sau, thở hồng hộc Long Huyền mang trên lưng Hiểu Mộng, cuối cùng cũng nhìn thấy thành trấn đầu tiên kể từ lúc dời đi ngôi làng cũ kĩ biên giới

Bạch Diệp trấn, rất bình thường Sở quốc thành trấn. Không quá nhiều phồn vinh tấp nập, đổi lại khá an bình yên tĩnh, dân phong thiện lương thuần phác. Thị trấn biên giới lại trăm dặm xung quanh hiếm thấy không bị sơn tặc quấy phá, nghe đồn quan huyện là người có chút tài năng, quản lí thành trấn từ trên xuống dưới ngay ngắn có thứ tự, trong dân chúng rất có uy tín.

Đối với Long Huyền, quan huyện ra sao chẳng liên quan tới hắn, quan trọng là hắn rốt cuộc thoát khỏi tọa kỵ vận mệnh. Bắc Minh tử trên trấn tìm được thương buôn ngựa, sẵn tiện đặt thêm một cỗ xe kéo, thô sơ đầu gỗ không có rèm che cái loại này, ba sư đồ đều không thèm để ý, có dùng là được

Mỹ mỹ ăn một bữa cơm, nằm trên khách sạn cung cấp giường chiếu, Long Huyền cảm thấy cả người như sống lại. Trời mới biết những ngày qua, hắn như thế nào sinh hoạt.

Lần đầu tiên trong đời màn trời chiếu đất ngủ. Vì cõng Hiểu Mộng quá mệt mỏi, hắn cũng không còn sức lưc đi chế biến cái gì đồ ăn. Ba sư đồ đều dựa vào lương khô Bắc Minh tử mang theo vượt qua bốn ngày. Vị khó nuốt của lương khô khiến Long Huyền cho tới bây giờ còn thấy buồn nôn.

Giải quyết cơm xong bữa tối, tiểu ngủ một giấc, Long Huyền phục hồi đỉnh phong trạng thái. Đứng dậy sửa sang lại quần áo, theo lời dặn dò của Bắc Minh tử tiến về phía lão nhân gia phòng riêng.

" Sư tôn, đệ tử đã tới."

Lễ phép gõ cửa phòng, Long Huyền đứng bên ngoài chờ Bắc Minh tử đáp lại. Ngay lập tức, căn phòng truyền ra giọng nói ôn hòa

"Long nhi mau vào đi, cửa không khóa."

Đẩy ra sương phòng cửa gỗ, Long Huyền nhờ vào lấp lóe ngọn đèn dầu, lờ mờ nhận ra Bắc Minh tử đang viết gì đó trên trúc cuốn. Hắn còn phát hiện có một cuốn khác tràn đầy chữ viết, được đặt phơi khô bên cạnh, nhìn qua chắc là Bắc Minh tử vừa hoàn thành tác phẩm

"Sư tôn, ngài gọi đồ nhi tới có gì dặn dò?"

Lòng ẩn ẩn đoán được mục đích của sư phụ, cố kìm nén kích động, Long Huyền vẫn cung kính hỏi thăm

Không trước tiên đáp lại Long Huyền, râu tóc bạc trắng Bắc Minh tử, khuôn mặt hồng hào không giống cùng tuổi lão nhân tập trung tiếp tục chăm chú viết. Lát sau, Bắc Minh tử mới đặt bút sang bên cạnh, đem trúc cuốn hơ khô dưới đèn dầu, quay đầu lại vuốt râu cười nhìn Long Huyền

"Ha ha! Long nhi ngươi đoán xem lão đạo đang viết gì?"

Bắc Minh tử câu đầu tiên tựu muốn làm khó Long Huyền. Đáng tiếc lão nhân gia không biết, trên đời có sự tồn tại của kim thủ thứ này. Bị sự phụ phơi một bên lâu như vậy, Long Huyền đã sớm không kìm nén được hiếu kì, thả máy do thám số một, hiệu Sáng thế kim tự tháp, đi ra quét hình trăm mét bán kính xung quanh.