Chương 37: Món lợi lớn của Đinh Tiến Lực

Vô Địch Gian Thương

Chương 37: Món lợi lớn của Đinh Tiến Lực

P/s: Cảm tạ Tài thần "situvodanh_07" cùng các Nguyệt thần "ducnguyen296" cùng Hỏa thần "Celesty" đã ủng hộ truyện.


Căn cứ vào những gì quan sát được, Đinh Tiến Lực đã đã nhìn ra, trong hai vị khách, Vân có vẻ là người năng nổ hơn trong vấn đề mua đất, Lâm người này tuy nói là người bỏ vốn lớn nhưng lại ít thấy có ý kiến riêng.

Lúc này, muốn phân biệt ra cái nào là người có tiếng nói quyết định cũng không dễ dàng. Dựa theo cách nghĩ thông thường, Lâm mới là chủ chốt thế nhưng là sự tình lại có chỗ bất đồng. Căn cứ Đinh Tiến Lực đoán chừng, Lâm không phải người thông thạo về đất cát ở Đông Thành nên mới để Vân chủ trương. Theo đó, chỉ cần hắn tìm cách định hướng được Vân thì trước sau người này cũng quay về lựa chọn xưởng Hải Phong.

Bất động sản so sánh với nhau chính là ở địa thế, phong thủy cùng giá cả. Nhất là nơi dùng để kinh doanh càng quan trọng địa thế, đơn giản là xây nhà hàng tại một nơi đông người qua lại, giao thông thuận lợi thì khả năng thành công cũng cao hơn ở những vị trí hẻo lánh, đường xá khó đi.

Nắm được điểm này, sau khi rời khỏi nhà Nguyễn Thế Trung, vài ngày tiếp theo Đinh Tiến Lực dẫn Lâm cùng Vân tới thăm một loạt các khu đất khác mà hắn trù bị.

Nơi đầu tiên là một nhà hàng đang được sang nhượng, lợi thế của chỗ này chính là nếu Lâm cùng Vân mua lại thì sẽ có thể kinh doanh ngay bởi toàn bộ giấy phép kinh doanh cũng như chứng nhận đủ điều kiện an toàn thực phẩm đều đã có. Chỉ là, qua tìm hiểu những người dân sinh sống gần đó, Vân biết được sở dĩ chỗ này phải đóng cửa là do đường phía trước quá hẹp, không có chỗ cho xe máy hoặc ô tô dừng đỗ nên rất bất tiện cho thực khách.

Điểm đến thứ hai là một khu đất trống ven trục giao thông chính của thành phố, đường xá rộng rãi nhưng diện tích lại không lớn, chỉ khoảng 400m2. Chỗ này nếu làm một nhà hàng bình thường thì cũng đầy đủ nhưng nếu án theo ý tưởng của Vân muốn có không gian núi rừng thì lại không thích hợp.

Bất động sản thứ ba là một mảnh đất nằm ở ngoại thành, nơi này tuy cảnh sắc hữu tình nhưng xa trung tâm, kinh tế lại không thật phát triển. Theo Vân thấy chỗ này dù nhà hàng có đồ ăn ngon thì khách cũng chỉ tới vào cuối tuần hoặc dịp lễ, ngày thường sẽ không thể có nhiều người thường xuyên lui tới.


Xem hết mấy bất động sản về sau, Vân tựa hồ có hơi đắn đo bất định. Mỗi một nơi đều có những ưu và nhược điểm riêng, trong lúc nhất thời cô thật không biết nên tuyển cái nào.

Cân lên đặt xuống, bàn thảo với Lâm nhiều lần, sau cùng cả hai người đi tới đồng thuận rằng lô đất đầu tiên cũng chính là xí nghiệp nhuộm Hải Phong mới là địa điểm thích hợp nhất, có điều mức giá 110 triệu đồng đúng là thật khó mà chấp nhận được.

Đinh Tiến Lực là người bày binh bố trận, hắn đương nhiên đoán ra được lựa chọn của hai vị khách. Tuy vậy, hắn không hề thúc dục mà để cho Lâm cùng Vân thời gian suy nghĩ.

Cũng không mất quá nhiều thời gian, một ngày sau thời điểm đôi bên gặp nhau lần cuối, trong lúc Đinh Tiến Lực đang gác chân lên bàn thoải mái nhâm nhi li cà phê trong phòng làm việc thì có chuông điện thoại.

Đưa tay nhấc lên ống nghe, đầu dây bên kia liền vang lên giọng nữ:

"Alo, anh Lực hả. Tôi Vân đây"

Biết người gọi tới là ai, khóe miệng Lực cong lên một đường.

"À vâng, chị Vân ạ. Anh chị đã có quyết định nào chưa?"

"Uhm... tôi gọi cho anh cũng để trao đổi thêm về chuyện này"

"Chị nói đi, tôi nghe đây"

"Uhm, trong mấy điểm anh dẫn đi xem tôi và anh Lâm thấy chỉ có nhà xưởng Hải Phong là thích hợp hơn cả. Có điều, mức giá mà gia chủ đưa ra cao quá, vượt qua cả số vốn dự kiến ban đầu chúng tôi dự kiến để mở nhà hàng. Anh xem có cách nào để bên bán chịu hạ giá xuống không?"

Lực nghe xong cười khổ ra vẻ khó khăn đáp:

"Chị Vân, anh chị gặp trực tiếp chú Trung nên cũng biết rồi, không được giá chú ấy sẽ không đồng ý bán đâu. Mức giá hai bên còn chênh lệch tới 20 triệu, khoảng cách này tôi thấy khó mà san lấp để đi tới đồng thuận"

"Anh Lực, có khó vậy mới phải nhờ tới anh. Nếu anh có cách khiến bên bán đồng ý giảm giá thì ngoài phần phí môi giới, chúng tôi đồng ý trả thêm cho anh 10% phần được giảm"

"10% sao?", Đinh Tiến Lực nhíu mày tính toán giây lát sau đó mới lên tiếng:

"Chị Vân, nếu vẫn giữ mức giá 95 triệu như hôm trước tôi nghĩ khó mà thương lượng, tôi có thể biết ngưỡng tối đa mà anh chị chấp nhận trả cho lô đất này hay không?"

"Uhm... 97 triệu, cao hơn 2 triệu so với mức giá lúc trước. Nếu ông chủ kia đồng ý bán thì anh báo lại, còn không thì thôi. Chúng tôi sẽ đi tìm mảnh đất khác, không nhất thiết phải bất chấp mua đắt làm gì" Vân đã có cân nhắc từ trước nên lập tức đáp lời.

Đinh Tiến Lực nghe xong thật muốn hét to, 97 triệu quả thật đã khiến trong lòng hắn vô cùng thỏa mãn. Nhẩm sơ bộ, chỉ riêng phí môi giới hai đầu mỗi bên 1% thì Lực đã thu về gần 2 triệu. Con số này bằng với thu nhập cả năm của lao động bình thường bất quá đó mới chỉ là một phần hắn có được từ giao dịch này.

Nên nhớ chủ của xí nghiệp Hải Phong đã có giao ước từ đầu với hắn, ông ta muốn bán lô đất với giá 90 triệu, nếu Đinh Tiến Lực có thể bán hơn thì phần chênh sẽ thuộc về hắn. Điều này đồng nghĩa 7 triệu phụ trội sẽ tiếp tục chảy vào túi Đinh Tiến Lực đó còn chưa kể tới 10% như lời Vân hứa tương đương 1,8 triệu nữa.

Tổng cộng cả thảy, chỉ với vài ngày thời gian, Lực sẽ cầm về gần 11 triệu. Con số này lớn như thế nào, đơn giản là cứ so với giá bán gần 900m2 đất kia là biết.

Đinh Tiến Lực chỉ bằng miệng lưỡi cùng một chút sắp đặt trong vài ngày có thể thu về chừng đó tiền đã lần đầu chứng thực cho khả năng tạo thu nhập của nghiệp "cò đất".

Nghĩ tới chuyện một số kế hoạch đầy triển vọng mà bản thân ấp ủ bấy lâu nay đã sắp có thể khởi động khi đủ vốn, Đinh Tiến Lực miệng không ngậm được lại, cũng may là vị nữ khách hàng không có ở đây nếu không sẽ bởi vì thấy được bản mặt của hắn bây giờ mà sinh chột dạ.

"Chị Vân, được rồi. Coi như tôi đã biết được mức giá cuối của chị, tôi sẽ thử tìm cách nói chuyện lại với chỗ chú Trung xem sao. Dù sao nhà chú ấy cũng đang cần tiền, có thể chú ấy sẽ phải suy nghĩ lại"

"Được rồi, vậy có gì anh báo sớm lại cho chúng tôi để còn có phương án tiếp theo. Thế nhé, chào anh"

"Vâng, chị yên tâm! Chào chị"

Cúp máy, Lực ngồi tại chỗ cố gắng áp chế sự phấn khích trong lòng. Phải mất một lúc lâu, khi đã trấn tĩnh trở lại, hắn mới lật sổ tay tìm tới dãy số của chủ xí nghiệp Hải Phong sau đó nhấc lên điện thoại bấm số gọi.

.............................

Hai ngày nữa trôi qua, trong sự chờ đợi của Lâm cùng Vân, Lực cuối cùng cũng đã liên lạc lại. Hắn nói gia chủ lúc đầu không đồng ý nhưng sau khi văn phòng môi giới bố trí thêm mấy người đóng giả khách hàng tới hỏi mua với giá thấp cộng với bản thân Lực tốn không ít nước bọt thuyết phục, gia chủ cuối cùng phải thỏa hiệp gật đầu bán nhà ở mức 97 triệu.

Vân không ngây thơ tới mức hoàn toàn tin lời Lực chỉ là cô cũng không quá đặt nặng chuyện này. 97 triệu tuy có cao hơn giá thị trường chút đỉnh nhưng đó là so tại thời điểm hiện tại, ai mà biết được dăm năm sau thì biến động như thế nào. Nói không chừng, do kinh tế phát triển đi lên, giá trị lô đất lật gấp đôi, gấp ba trong thời gian ngắn cũng không phải là không thể.

Mua đất làm nhà hàng thay vì thuê cũng chính là do Vân có sự tính toán tới chuyện này. Trù nghệ đỉnh cao của Đào Văn Kiên chắc chắn đủ đảm bảo cho thành công của nhà hàng, do vậy để ổn định lâu dài cơ sở làm ăn không bị gia chủ tìm cách tăng giá sau khi đáo hạn hợp đồng thì tốt nhất cứ mua hẳn một lô đất đẹp. Tuy rằng tiền đầu tư ban đầu lớn nhưng ngay cả trong trường hợp xấu nhà hàng phá sản thì vẫn có thể bán đi thu hồi lại được vốn thậm chí là có lãi.

Phân tích này của Vân đã nhận được Lâm đồng thuận theo đó cô liền mạnh dạn tiến hành quá trình tìm mua đất. Có điều như đã thấy, mới chỉ riêng tiền mặt bằng đã ngót nghét cả trăm triệu, sắp tới tiền xây dựng không đi năm, sáu mươi triệu nữa mới là lạ.

Ý thức được vấn đề đội vốn lớn, Vân cũng đã hỏi qua Lâm về vấn đề này, chỉ thấy hắn vẫn một mặt bình thản. Xem ra, người bạn hợp tác này của cô tài chính hùng mạnh không phải thường thấy, Vân đoán ít nhất tài sản cá nhân cũng phải năm, sáu trăm triệu trong tay. Tại cái thời đại này, có được số tiền như vậy đã phải xếp vào diện giàu có hiển hách, không nghĩ tới tại một xã vùng nông thôn lại cất giấu đi một đại gia như vậy.

Vân càng nghĩ càng cảm thấy tò mò tuy vậy cô cũng hiểu khi Lâm chưa chủ động nói chuyện thì cô không nên tìm hiểu sâu hơn về đề tài này. Dù sao hai người cũng là bèo nước gặp nhau, quan hệ tuy gọi là thân thiết nhưng chưa thật sự sâu sắc, cô can thiệp vào chuyện riêng của Lâm có chút không thích hợp, làm không khéo có khi còn gây ra hiểu lầm. Chuyện mất nhiều hơn được như thế, với một cô gái thông minh như Vân, cô chắc chắn không bao giờ mắc phải.

Bên mua, bên bán đã đồng thuận, theo sự sắp xếp của Đinh Tiến Lực, ngày 20 tháng 4 năm 1992, Vân cùng Lâm tới gặp Nguyễn Thế Trung để thực hiện các thủ tục mua bán. Mất trọn vẹn nửa ngày thời gian, cuối cùng thì mảnh đất số 168 đường Nhật Lệ sau bao năm đứng tên họ Nguyễn cuối cùng cũng chính thức sang tên đổi chủ.