Chương 280 - Quyển 2 - Ký ức bị mất (1)

Vô Cực Chưởng Khống Giả

Chương 280 - Quyển 2 - Ký ức bị mất (1)

Triệu Anh Không thấy hai mắt tối đi, khi nàng mở mắt ra thì thấy bản thân đang đứng trên một vùng đảo hoang, nơi này nàng thập phần quen thuộc, đây chính là nơi nàng sinh sống khi còn niên thiếu.

Nhìn cô bé khoảng mười một mười hai tuổi trước mặt, Triệu Anh Không cảm thấy rất lạ, cô bé này rõ ràng là nàng nhưng lại rất khả ái, xinh đẹp, bộ dạng khả ái thật sự khiến người ta phải yêu thích. Đặc biệt thực lực của cô bé này rất mạnh, tương đương với nàng bây giờ, Triệu Anh Không không nghĩ đến lúc nàng còn nhỏ lại có thể mạnh đến như vậy.

Bên cạnh cô bé này còn có mười người, đa số là khoảng mười bốn mười lăm tuổi. Bọn họ gặp nhau nói chuyện rất vui vẻ, liên tục lấy thức ăn mình tìm được ra. Triệu Anh Không phát hiện ra Triệu Chuế Không cũng có trong nhóm này, hắn lúc này khoảng mười sáu mười bảy tuổi.

"Anh Không, tuyệt lắm nhé, tỷ đã biết chưa? Ở bãi biển phía tổ C bên kia có hàu, hôm nay muội cùng ca ca đánh lén hai thành viên tổ họ, từ miệng bọn chúng biết được tin này. Hì hì, chúng ta lát nữa đi cạo hàu về ăn nhé"

Một cô bé đáng yêu khoảng mười một mười hai tuổi đang vui vẻ cười nói với Triệu Anh Không nhỏ. Nụ cười sáng lạn ấm áp, phối hợp với đôi mắt lạnh như băng, thần thái của cô bé này thật sự có bảy phần giống Triệu Chuế Không.

Triệu Anh Không – nhỏ nhìn về phía nàng, đôi mắt lạnh lẽo chợt biến thành ấm áp, nàng cười xoa xoa đầu cô bé nói:

" Nhị Không, mấy con hàu này không được tùy tiện ăn vào, hải sản sống rất dễ gây đau bụng, trên hòn đảo hoang này nếu ngã bệnh, khả năng tử vong chắc chắn là trên 70%..."

Cô bé tên là Triệu Nhị Không cười hì hì, đẩy tay Triệu Anh Không –nhỏ đang vuốt tóc mình ra, nói:

" Yên tâm, yên tâm, muội đã theo kịp Anh Không tỷ cùng tiến vào cảnh giới đó rồi, bây giờ còn sợ bệnh tật gì nữa? Chỉ cần sửa đổi một chút..."

Triệu Anh Không-nhỏ khẽ che miệng Triệu Nhị Không lại, thở dài đáp:

"Được rồi, tất cả đều nghe lời muội, ngày mai chúng ta đi cạo hàu, được chưa nào?"

Triệu Nhị Không lập tức hoan hô, ôm Triệu Anh Không-nhỏ hôn chụt một cái vào má. So với Triệu Anh Không-nhỏ, biểu hiện của cô bé này mới thật sự giống trẻ con, còn Triệu Anh Không-nhỏ thì chỉ có thể chiều chuộng xa xoa đầu nàng, giống như chị cả vỗ về em nhỏ.

Đám thiếu niên thiếu nữ ăn uống một bữa rồi lại trò chuyện rất lâu, mãi tới đêm khuya mới lần lượt ngủ thiếp đi. Hơn một tiếng sau, Triệu Anh Không-nhỏ đột nhiên bật dậy, lẳng lặng một mình đi sâu vào trong rừng.

"Chuế Không, yên tâm đi, em gái huynh ngủ rồi"

Triệu Anh Không-nhỏ bước vào sâu trong rừng, nhìn một bóng người mơ hồ ẩn trong đêm tối, nói:

"Bây giờ có thể nói chính sự thôi, chuyện lần trước muội nhờ huynh điều tra thế nào rồi... Trạng thái gen của chúng ta có thể ức chế không? Cứ tiếp tục như vậy.... Muội sợ rằng không còn cách nào áp chế trạng thái mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư nữa, tiếp theo rất có thể sẽ bị tâm ma nuốt chửng. Tình huống của em gái huynh thậm chí còn nguy hiểm hơn muội.... Nói cho muội biết đi, huynh điều tra cấp cao kết quả ra sao rồi?"

Bóng người mơ hồ đó chính là Triệu Chuế Không, sau khi Triệu Anh Không-nhỏ nói xong, hắn lập tức bước ra khỏi tán cây, cười hắc hắc nói:

"Ta cũng lo chúng ta nói chuyện bị đám nhóc ấy nghe lén.. Nói như vậy, thực lực em gái ta lại tăng lên sao?"

Triệu Anh Không-nhỏ cười hì hì đáp:

"Đây không phải chuyện vui vẻ gì nhé, dù sao thì thực lực của muội ấy càng mạnh, nguy hiểm sẽ càng lớn, chẳng lẽ huynh mong em gái mình bị tâm ma khống chế sao?"

Triệu Chuế Không mỉm cười ấm áp, hắn không nói gì chỉ đi tới cạnh Triệu Anh Không-nhỏ khẽ vuốt tóc nàng. Khuôn mặt tươi cười của nàng thoáng hồng lên, gạt tay hắn ra:

"Đồ lolicon, mau nói chuyện chính đi, đừng có động tay động chân nữa."

Triệu Chuế Không bật cười vui vẻ, nhưng vẫn rút tay lại, tiếp đó chăm chú nói:

"Kết quả điều tra là... Không thể tưởng tượng nổi. Theo như những gì ta thăm dò được, kế hoạch "Không" đã được bắt đầu từ hơn hai mươi năm trước, điểm này hoàn toàn nhất trí với những gì ta và muội đã xác nhận. Nhưng khiến người ta cảm thấu kỳ quái là, phần lớn trưởng lão trong gia tộc cũng không rõ ràng cái kế hoạch này từ đâu mà có, bọn họ chỉ biết, kế hoạch "Không" chẳng qua chỉ là bước đầu tiên mà thôi. Kế hoạch này bắt đầu được triển khai từ hơn hai mươi năm trước, chúng ta đều là vật thí nghiệm...."

"Dựa vào dị năng của em gái ta, các trưởng lão này căn bản không thể giấu được chuyện gì, từ ký ức của họ, ta đại khái hiểu được nội dung của kế hoạch "Không"... Chúng ta đều là vật thí nghiệm. Trên thực tế, trước đời chúng ta, phương thức huấn luyện của thích khách thế gia mặc dù cũng có việc vứt trẻ con vào nơi hoang dã tự sinh tồn, nhưng chủ yếu vẫn là huấn luyện kỹ xảo ám sát cùng tố chất thân thể. Chỉ có điều, thực lực của bọn họ thật sự thua kém chúng ta quá nhiều, vì thế đám trẻ tuổi chúng ta đều mang tên là Không, theo nguyên ý trong kế hoạch "Không", chúng ta đều là người không hề tồn tại."

"Trong đó tình huống mà đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão biết được là, khoảng hơn ba mươi năm trước, có một thành viên của thích khách thế gia đột nhiên biến mất một cách thần bí. Chiếu theo quy tắc thích khách, loại thành viên chạy trốn này sẽ bị truy sát cả đời, nhưng khiến thích khách thế gia cảm thấy kỳ quái là, người này thật sự biến mất hoàn toàn, tất cả những dấu vết liên quan đến hắn trên thế giới này đều biến mất, cho dù thích khách thế gia có điều tra như thế nào đi nữa cũng hoàn toàn không tìm được chút mạnh mối nào. Do đó, sau ba năm truy tìm, thích khách thế gia liền xếp người đó vào danh sách tử vong, hoàn toàn quên lãng thành viên cấp thấp này."

"Không thể ngờ rằng, hai mươi năm trước, người đó lại đột nhiên xuất hiện trước mặt các trưởng lão, hơn nữa hắn còn thể hiện ra thực lực kinh khủng đến mức không thể tưởng tượng nổi. Nhưng không biết tại sao, người đó điên cuồng bộc phát mấy phút rồi đột ngột tử vong, chỉ lưu lại một loạt tài liệu cùng thân thể đã chết. Theo những tài liệu đó, trong suốt hơn mười năm đã qua, hắn vẫn luôn chiến đấu tại một thế giới gọi là Chủ Thần không gian, cũng có thể gọi là thế giới luân hồi..."

Nói đến đây, Triệu Chuế Không chợt ngừng lại, khiến cho Triệu Anh Không-nhỏ cùng Triệu Anh Không đang nghe đến nhập thần đều vô cùng bất mãn, Triệu Anh Không-nhỏ sẵng giọng nói:

"Huynh kể tiếp đi, sau đó thế nào? Gen không ngừng tiến hóa trong cơ thể chúng ta đến cùng là thứ gì?"

Triệu Chuế Không thở dài, nói tiếp:

"Ngay từ lúc chúng ta sinh ra, trong cơ thể đã được truyền thành phần gen của người kia. Chiếu theo phương pháp đặc thù trên phần tài liệu kia, gen này sẽ trở thành thuốc kích thích phát triển một loại sức mạnh nào đó, gọi là cơ nhân tỏa. Cơ nhân tỏa có tổng cộng năm tầng, tầng thứ năm không ngờ có thể đạt tới trình độ như thần tiên... Người đã chết kia chính là cường giả đã mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư, theo lời nhắn của hắn trong phần tài liệu, trong cái Chủ Thần không gian ấy hình như có thể hồi sinh người đã chết tại đó, cho dù là người đã mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư cũng có thể hồi sinh. Do gen tồn tại trong cơ thể nên hắn cho rằng mở cơ nhân tỏa chính là sức mạnh của thân thể, chỉ cần gen cơ thể còn tồn tại, vậy thì có thể phục chế cùng giúp người khác mở cơ nhân tỏa, còn chúng ta thì chính là vật hy sinh cho thí nghiệm này..."

"Nói là vật hy sinh cũng không hoàn toàn đúng."

Triệu Anh Không cười lạnh nói:

"Cho dù thực lực của chúng ta phải dừng lại ở đây thì chỉ cần đời thứ nhất chúng ta thuận lợi phát triển, chỉ cần không bị tâm ma nuốt chửng, vậy thì cái gọi là hai thích khách thế gia phương đông phương tây sẽ chỉ còn là một câu chuyện cười, không... Dã tâm của các trưởng lão có khả năng còn lớn hơn, chỉ cần chúng ta có thể tồn tại ổn định, bọn họ nắm giữ phần gen nguyên thủy sẽ có thể "sản xuất" không hạn chế loại người giống như chúng ta. Kể cả trong trăm người mới có một người đạt được tới trình độ của muội thì lực lượng này cũng đủ để khống chế cả thế giới rồi. Muội nghĩ huynh hẳn là cũng biết, chỉ cần không bị bom nguyên tử trực tiếp bắn trúng, dù bị sóng nổ lan tới cùng nhiễm phóng xạ thì chúng ta vẫn hoàn toàn có thể sống sót, huynh có hiểu ý nghĩa của việc này không? Chỉ cần có thể "sản xuất" chúng ta theo quy mô lớn, một vạn người như chúng ta đủ để vượt qua tất cả mọi sức mạnh trên thế giới này... Dã tâm của mấy lão già khốn khiếp đó cũng thật là lớn."

Triệu Anh Không đứng nghe mà vô cùng chấn động, những ký ức này nàng không hề nhớ, vấn đề thực ra là như thế nào?. Càng nghe Triệu Anh Không cảm thấy đầu óc mình như loạn cả lên.

Triệu Chuế Không nghe Triệu Anh Không-nhỏ nói vậy, hắn lập tức cười khổ không ngừng, vừa đúng lúc cô bé quay lại nhìn hắn, nàng lập tức gắt lên:

"Huynh thật đáng ghét, lại còn bày ra cái kiểu cười ngu ngốc này, huynh có biết là điệu cười này rất khó coi không? Phụ đạo cười nào, học như muội đây này, khuôn mặt nhìn có vẻ thân thiết kỳ thật nét cười lại ngầm cự tuyệt, tâm lý nhất định phải liên tục duy trì bình tĩnh, như vậy ánh mắt mới có thể vừa lạnh lùng vừa cao ngạo, huynh cũng phải học như muội đây này..."

Cô bé vừa dứt lời, Triệu Chuế Không bỗng ôm chầm lấy nàng, cho dù thực lực của nàng mạnh hơn Triệu Chuế Không rất nhiều thì giờ phút này nàng cũng hoàn toàn ngây ngốc. Đến khi Triệu Chuế Không cúi đầu ghé sát xuống mặt nàng, cô bé mới khẽ a lên một tiếng, có điều, Triệu Chuế Không tuyệt không hôn xuống như nàng tưởng tượng, mà lại nghiên đầu dựa lên vai nàng, một chàng trai cao hơn nàng đến hai cái đầu cứ như vậy ôm chặt lấy nàng.

Triệu Anh Không-nhỏ đỏ mặt nói:

"Huynh làm cái gì đấy, đồ ngốc, bộ dạng khó coi chết đi được... Mau đứng lên cho muội, nếu bị bọn họ nhìn thấy, huynh liệu mà chuẩn bị quan tài đi, muội nhất định sẽ cho huynh chết thật thống khoái... Này, mau mau đứng lên đi!"

Triệu Chuế Không thấp giọng nói:

" Anh Không... tuy thực lực của ta còn kém hai người rất xa, không thể biết tâm ma mà các muội gặp kinh khủng đến mức nào nhưng gần đây ta luôn ngẫu nhiên nhìn thấy em gái mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư, trong mắt nó lộ ra một ánh nhìn rất lạ. Đó là một loại ánh mắt coi thường tất cả mọi sinh mạng, giống như trong mắt nó, tất cả sinh vật đều rác rưởi, nó phảng phất như đã đánh mất tình cảm con người... Ta rất sợ, thật sự rất sợ em gái sẽ quên mất mình, rất sợ một ngày nào đó nó sẽ biến thành một cái vỏ lạnh lẽo, trống rỗng... Triệu Anh Không, đáp ứng ta, dù là lúc nào cũng phải bảo vệ cho nó, thực lực của ta thật sự quá kém so với hai người, vì thế ta có thể gửi mọi hy vọng vào muội thôi. Anh Không, hứa với ta, dù có thế nào thì cũng phải bảo vệ nó..."

Triệu Anh Không-nhỏ khẽ thở dài, vòng tay ôm lấy thân người đang dựa vào vai mình, thì thào nói:

"Yên tâm đi, cô ấy cũng là em gái của muội... Muội nhất định sẽ bảo vệ nó, bảo vệ huynh, bảo vệ mọi người. Yên tâm đi, muội nhất định sẽ bình yên vượt qua tâm ma."

Quan sát hai người nói chuyện tới giờ phút này, Triệu Anh Không cảm thấy cả hai thật xa lạ, rõ ràng đó không phải là nàng và Triệu Chuế Không như nàng đã nhớ.

" Không thể nào, trí nhớ của ta không lẽ có vấn đề?"

Triệu Anh Không ôm đầu, nàng cố nhớ lại nhưng lại không nhớ gì cả.