Chương 128: Đến trước tử thần, đánh bại họ
168:00:00
The Innovators trở lại White Castle, họ đã dịch chuyển về Địa Cầu, cả thế giới cũng bắt đầu rung chấn. Khi khung cảnh quen thuộc của trụ sở hiện ra trong tầm mắt, Shaka de Virgo liền bay ra ngoài rồi phóng lên trời, Miharu, Shen Long, Chien the Great cũng phóng thẳng lên trời như vị chúa tể, họ chẳng nói điều gì, thời gian để cứu hộ một tai nạn hàng không gần như tính bằng giây.
Trong tổng bộ của những người đổi mới, mọi thứ vẫn vậy như khi họ đi đến MU Continel, chủ tịch Huỳnh Tuân vẫn đang ngồi rít thuốc, nhìn thấy gã đàn ông này, các Innovator thở ra một hơi thật dài, phần vì... điều đáng sợ nhất là chủ tịch cũng bị dịch chuyển đã không xảy ra, phần khác, bởi sự tin tưởng của các Innovator đối với chủ tịch.
Chuyện gì khó nói anh Tuân, anh Tuân lo hết.
Bắt đầu từ Phạm Nhã, cho đến hiện tại, mọi thành viên của The Innovators kể cả gã quân sư quạt mo Thoth cũng đều có một tin tưởng gần như mù quáng vào người chủ tịch bình thường nhưng không hề tầm thường này, anh ta dẫn dắt Shaka de Virgo, anh ta cũng dẫn dắt cả tập thể The Innovators, anh ta giải quyết hết mọi rắc rối có thể, dường như không có chuyện gì trên đời mà anh Tuân của họ không làm được.
Chỉ mong, lần này anh cũng có thể dẫn dắt họ vượt qua biến động của thế giới, giống như lời mà Phạm Nhã nói với Phạm Xuân Thủy, thế giới sẽ biến động, không phải trong tương lai nữa mà ngay sau lượt về của lần xuyên không thứ bảy này.
Thế giới vẫn luôn biến chuyển, sự biến chuyển diễn ra âm ỉ và từ từ, nhưng sự biến chuyển này lại có thể bị thúc đẩy nhanh chóng bằng các sự kiện lớn có tầm ảnh hưởng sâu rộng, những vụ khủng bố đã thúc đẩy sự ra đời của Red, hiện đại, đợt dịch chuyển sẽ thúc đẩy, sinh ra cái gì, các The Innovators chỉ có thể dự đoán trước theo hướng bi quan nhất có thể.
Chủ tịch vứt điếu thuốc xuống đất, anh ta nhìn bốn người Walker không nói không rằng liền chạy ra ngoài rồi bay mất hút thì đã biết là có biến rồi, hơn nữa là biến rất căng, anh phải làm công việc thần thánh của mình, thò tay xuống mông họ và chùi sạch sẽ mọi thứ.
"Có chuyện gì vậy?"
Thoth nhắm mắt lại, quân sư hít sâu rồi nói rất nhanh: "Đợt dịch chuyển lần thứ bốn đã bắt đầu rồi, một trăm ngàn người ngẫu nhiên, bị dịch chuyển mà không có thông báo trước, năm mươi ngàn người chết ở MU Continel."
Anh Tuân nghe vậy liền đứng phắt dậy, chửi thề trước đã: "Đcm"
Đoạn, đoạn anh bấm điện thoại, đầu dây bên kia có một giọng nữ rất ngọt: "Ai đấy?"
Anh Tuân cúp máy, sau anh lại gọi cho một loạt "người quen" từ mẹ với chị anh ở Mỹ cho đến mấy nhân viên của Rozar Vietnam JSC, thậm chí bên chỗ mẹ Hạnh và Dương Kinh Luân anh cũng gọi, ai nấy đều "Alo" hoặc "Ai đó", anh nghe xong liền cúp không có hỏi cái gì, cũng có một vài người không bắt máy...
Các Innovator còn lại ở trong hội cũng nhìn nhau rồi móc điện thoại ra làm y chang, họ làm việc này rất nhanh, chưa tới hai ba phút, họ còn gọi tới những số điện thoại khác, của những người khác gửi gắm cho họ.
Đây là "việc tư" duy nhất của họ, trong suốt quá trình làm nhiệm vụ tìm kiếm, ứng cứu, hộ tống người xuyên đến các nhà thờ lớn và tiếp tế lương thực, nhu yếu phẩm, luôn có một thứ áp lực, một nỗi sợ và băn khoăn đè chặt lên tim của những người đổi mới.
Đó chính là an nguy của người thân ở Địa Cầu!
Công tác thống kê ở bệnh viện chỉ có thể cho biết người nào còn sống, chứ chẳng thể thống kê được những người đã chết, các Innovator không thấy có người thân của mình trong danh sách những người còn sống thì chỉ có hai trường hợp thôi, một là họ không bị dịch chuyển, hai là họ đã ngã xuống ngoài vùng hoang dã Davias rồi.
Họ lo lắng chứ!
Thoth còn họ hàng xa, tuy không còn liên lạc nhưng cũng thấy lo, Anubis thì có gia đình nhưng chẳng qua cô và người nhà không hợp nhau lắm, Hoàng cũng có em trai và bố mẹ, Miharu có cả gia đình ở Nhật Bản, Rengoku Kyojuro cũng như vậy, anh còn một đứa em trai và một người cha, Shen Long và Chien the Great cũng có người thân, Katie cũng vậy mà thậm chí cả Trang, cũng như vậy.
Có thể còn liên lạc hoặc không, có thể họ hàng xa hoặc gần nhưng đó cũng là... người thân. Họ rất lo lắng nhưng họ dồn nén cảm giác lo lắng đó xuống để làm cho tốt nhiệm vụ của mình, họ biết có lo nhiều hay lo ít cũng vô dụng thôi, nên chẳng ai bảo ai, mọi người đều không nhắc tới mấy chuyện này.
Họ chỉ có thể xác định được an nguy của người thân khi trở về Địa Cầu.
Chủ tịch trầm mặc, rồi anh nói: "Ở bên đó mấy chú đã chuẩn bị hết kế hoạch ứng phó rồi phải không, thực hiện nhanh đi, vừa làm vừa nói cho anh nghe."
Lúc này, điện thoại của anh Tuân lại reo lên inh ỏi, đây là một cái điện thoại khác nữa dùng để "làm ăn" của ảnh, là Vertu hàng xịn, từ Red cho tới chính phủ Đại Việt và rất nhiều vị "tai to mặt bự" khác gọi điện như dội bom, anh Tuân phải bắt hết cuộc này tới cuộc kia, lưu lượng thông tin khiến ảnh bị "lọng cọng" rồi, ảnh đi qua đi lại, vừa đi, vừa trả lời điện thoại, vừa chửi bậy.
Thoth đã sớm đi tới trước màn hình chiến dịch, Trang mắt buồn cũng vào vị trí, bắt đầu hành động, Hoàng và Rengoku Kyojuro chạy ra ngoài ứng phó với các phương tiện giao thông đường bộ bị mất kiểm soát, chỉ có Anubis phải ở lại White Castle vì cô ta và Thoth không thể cách nhau quá xa, mà chiến dịch này thì cần Thoth khởi động, sau đó, anh Tuân sẽ có thể tiếp quản, cô và Thoth có thể chạy ra ngoài ứng cứu tai nạn.
Gã quân sự vừa bắt liên lạc với các Walker trên thế giới vừa nói với anh Tuân về hội nghị đổi mới lần thứ nhất, các phương án ứng phó thảm họa, đồng thời cũng kể một chút về những việc liên quan như khai hoang Davias Đệ Tam Vệ Thành, việc ứng tiền cho các tổ chức, đồng thời cũng kể sơ về tình hình của Shaka de Virgo.
Chủ tịch rất thông minh, nghe kể mấy phút anh đã nắm hết toàn bộ câu chuyện: "The Innovators không thể chịu trách nhiệm cho chuyện này được, chúng ta có thể chuộc tội trong âm thầm nhưng không được nói ra, chú làm rất tốt. Mẹ nó, thằng kia... "
Anh Tuân định chửi Phạm Nhã nhưng rồi anh thở dài: "Thôi, vào việc, chán thật."...
Cả Châu Á có năm mươi lăm quốc gia và vùng lãnh thổ, trong đó có bốn mươi bảy quốc gia độc lập và tám vùng lãnh thổ là Đài Loan, Hông Kông, Ma Cao, Lãnh thổ Ấn Độ Dương thuộc Anh, Palestine, Abkhazia, Nam Ossetia, Nagorno-Karabakh, trong sáu mươi ngàn người bị dịch chuyển sang Davias, chỉ có một phần ba là còn sống, hơn bốn ngươi ngàn người chết.
Nghĩa là trung bình mỗi một quốc gia Châu Á đều có khoảng hơn bảy trăm người tử vong, cùng một lúc.
Tất nhiên, kiểu chia đều như vậy chỉ mang tính tham khảo vì thực tế quy tắc dịch chuyển còn "quan tâm" với vấn đề dân số nữa, nơi nào càng đông dân thì nó càng "bế" nhiều người sang Mu Continel; ở Hoa Quốc có thể có tới mấy ngàn người chết trong khi Singapore thì chỉ cỡ một hai trăm.
Công tác thống kê quốc tịch của những người xuyên không đã diễn ra ở MU Continel nhưng người ta chỉ thống kê được những người còn sống, đối với người chết thì không, hiện tại không một ai biết rốt cục thì ở các nước có cụ thể bao nhiêu người chết.
Hoàng và Rengoku Kyojuro đi giữa Gia Định, một người thì bay ở trên trời còn người kia thì nhảy giữa những tòa nhà, Gia Định đang rất loạn!
Cứ cho là ở Đại Việt có bảy trăm người tử vong, thì so với dân số một trăm triệu, những người chết sẽ phân bố rất thưa thớt mới đúng nhưng tình hình ở Gia Định lại khác biệt, Gia Định hiện đang có quá nhiều người, họ đến từ các quốc gia khác nhau để tham dự buổi lễ ra mắt của The Innovators, thành phần quốc tịch cũng đa dạng.
Khi quy tắc dịch chuyển gặp trục trặc, dường như nó cũng "ưu tiên" vị trí của Shaka de Virgo và Leonidovich Hopner hơn nên số người bị dịch chuyển ở đây khá nhiều.
Tiếng còi hú của xe cứu thương và xe cảnh cát vang lên thành một giai điệu của chết chóc và hỗn loạn, chỉ khi ở trong mấy bộ phim thảm họa, cảnh tượng xe cấp cứu và xe cảnh sát chạy đầy đường như vậy mới xuất hiện.
Người thân và gia đình của những người xuyên không gặp nạn kêu thét, hàng chục ngàn gia đình trên khắp Châu Á trở nên điên loạn khi vợ, chồng, ông, bà và con cái họ biến thành những cái xác máu me, không lành lặn, ngay trước mặt họ, ngay cạnh họ, thậm chí, đang nằm kế sát bên họ.
Cơn rung chấn này chỉ mới bắt đầu thôi.
Hoàng thở dài, anh ta bay nhanh hơn, một cái xe công tai nơ trong tầm mắt anh đã mất kiểm soát, trên ghế lái đáng lẽ phải là một người tài xế thì lúc này chỉ còn một bộ xương đẫm máu còn vương chút thịt, động năng từ khối lượng của chiếc xe và hàng hóa phía sau quá lớn nên dù không có ai đạp ga nó vẫn phóng vun vút trên đường, sắp tông thẳng vào một khu chợ đêm.
Người dân đi ở trên đường rất đông, hôm nay là một ngày đặc biệt với Đại Việt, ngày mà niềm tự hào của mọi người dân, các Innovator ra mắt và nâng tầm ảnh hưởng của quốc gia họ trên trường quốc tế, họ đi lại trên đường phố, họ chúc mừng lẫn nhau và thậm chí còn tổ chức diễu hành tập thể.
Thế nhưng.
Khi kim đồng hồ vừa điểm qua không giờ, trên đường phố, có những người còn đang đứng đó, rất lành lặn, còn đang nói cười, lại đột ngột, biến thành những cái xác máu me và ghê rợn, đổ gục xuống đường phố.
Những tiếng thét vang lên, rồi nhiều hơn, cuối cùng thành một giai điệu chung, lẫn vào với tiếng còi xe cứu thương và xe cảnh sát.
Giống như tận thế.
Chiếc xe công tai nơ lao tới đám đông đang hoảng loạn trong khu chợ, những người ở đối diện nó cũng đã nhìn thấy bộ xương máu me đang gục trên ghế lái, họ bị sự sợ hãi nuốt mất, trở nên bất động, ngơ ngác, chỉ biết trân mắt nhìn đầu xe ngày càng gần, ánh đèn xe rọi thẳng vào mặt họ.
Tử thần đến.
Nhưng Hoàng, đến trước cả tử thần!
Vị kỵ sĩ rồng này gầm thét, anh tăng tốc rồi xuất hiện ngay trước mũi xe, chắn trước mặt những người dân đang đứng hình này, họ chỉ thấy, một người mặc giáp đỏ như con rồng giang ra một đôi cánh dơi thật lớn, trên tay là hai thanh kiếm như tinh thể cũng có màu đỏ rực xuất hiện, dường như muốn cản lại chiếc xe đang sắp giết chết họ.
Một cô bé hét lên: "Cẩn thận!"
Chiếc xe công tai nơ cách Hoàng rất gần, vị kỵ sĩ này xoay tròn như một cơn bão màu đỏ, hai thanh kiếm và đôi cánh cắt vào đầu xe, tốc độ và khối lượng của chiếc xe rất lớn nhưng bộ giáp của kỵ sĩ này còn nặng hơn nữa, Hoàng giải phóng hết khối lượng giáp, dùng hết sức bình sinh của mình để tấn công và cản lại chiếc xe.
"Ầm" "Ầm" "Ầm" "Ầm" "Ầm" "Ầm" "Ầm"
Va chạm giữa Hoàng và chiếc xe công tai nơ rất dữ dội, Hoàng như một cơn bão, như một cái bông vụ kim loại xoay và cắt liên tục vào đầu xe, sắt, thép, dây diện và các bộ phận của chiếc xe bị cắt nát nhưng động năng của nó vẫn chưa được triệt tiêu hoàn toàn, Hoàng tiếp tục cắt, chiếc xe vỡ tan tành từ phần đầu, cho đến cái công tai nơ cũng bị dội lên va chạm với bông vụ đỏ.
Cuối cùng, khi một nửa chiếc xe bị cắt nát thì nó mới ngừng lại, những mảnh vỡ của nó rơi vãi trên đường phố, Hoàng thở ra một hơi rồi xoay người lại, nói với cô bé vừa nãy: "Không sao chứ?"
Cô bé ngơ ngác rồi gật đầu liên tục.
Hoàng cũng gật đầu rồi bay lên trời, cô bé đứng ở dưới, vẫn còn rất ngơ ngác, cô bé ấy nhìn vị kỵ sĩ mặc giáp rồng, đến trước cả tử thần, cũng đánh bại "tử thần", đưa cô, và nhiều người nữa trở về bên bờ sự sống.
The Innovators!
Đó là The Innovators!...
Tình hình bên phía Rengoku Kyojuro cũng rất vất vả, vị võ sĩ này vừa lao tới trước một chiếc xe Bus mất lái để cản nó lại, khác với Hoàng có khả năng sát thương, Rengoku Kyojuro có sức mạnh, hai người đã giao kèo với nhau, Rengoku sẽ chịu trách nhiệm "cản" mấy chiếc xe có chở khách còn Hoàng thì sẽ "diệt" những chiếc xe không người lái.
Họ phối hợp với nhau ăn ý nhưng tai nạn thì đang xảy ra ở quá nhiều nơi, có những nơi quá xa mà họ chẳng đến được, khi đến, thiệt hại về nhân mạng đã xuất hiện rồi; giống với khi ở MU Continel, họ phải lựa chọn, lựa chọn nên cứu vãn những gì có thể, những ai có thể.
Rengoku Kyojuro gầm lên, người võ sĩ này đang chạy theo một chiếc xe chở khách sắp lao đầu vào nhà dân, anh nhảy lên thật cao, đến sát đuôi xe rồi đấm vào phần đuôi, cú đấm thẳng này mạnh tới nỗi, đôi tay của anh ta thọc xuyên vào trong xe, xuyên qua lớp vỏ kim loại của chiếc xe khách.
Rengoku Kyojuro ghị lấy những gì có thể ghị lại, chiếc xe lôi anh đi, chân của anh cày xuống dưới mặt đường lát nhựa, đôi giày vải của anh ta rách nát hết, cuối cùng, chiếc xe dừng lại ngay trước mặt tiền một ngôi nhà, Rengoku Kyojuro thở ra một hơi rồi chạy đi chỗ khác, vừa nãy anh ta phải lựa chọn, cứu một chiếc xe vận tải hành khách hay cứu một người dân đang ở trước một chiếc xe hơi mất lái.
Rengoku Kyojuro chọn cứu nhiều người hơn, rồi anh mới chạy sang chỗ người dân kia, người đó đã bị chiếc xe hơi tông chết, mắt của người đó vẫn mở, nhìn trân trân Rengoku Kyojuro.
Vị võ sĩ siết chặt tay, rồi anh quay đi, đi đến nơi khác.
Phải chọn, để cứu ai là một điều rất khó!
Giọng của chủ tịch The Innovators, nói bằng tiếng Anh, truyền đến tai Rengoku Kyojuro và cả Hoàng:
"Tôi đang quan sát các anh qua Flycam, tôi hiểu cảm nhận của các anh, chúng ta có quá ít người, không thể cứu hết được tất cả mọi người dân, tôi đã cử Anubis và Thoth đi cứu hộ cùng với các anh rồi, tôi sẽ thay Thoth chỉ huy chiến dịch, anh ta đã bàn giao hết lại cho tôi."
"Tôi muốn nói với các anh một điều thế này, ở Đại Việt tôi người ta hay chơi bẫy đạo đức bằng cách đặt câu hỏi nên cứu ai, trong trường hợp mẹ bạn và vợ bạn rơi xuống nước, bạn nên cứu ai."
"Các anh không cần băn khoăn để tìm câu trả lời cho vấn đề này, mọi nhân viên cứu hộ và cứu nạn ở trên đời này đều làm việc theo ba nguyên tắc chung là cứu người gần nhất trước; cứu người dễ cứu nhất, thuận tiện để cứu nhất và cuối cùng là mọi sinh mạng đều đáng giá như nhau, khi mẹ và vợ rơi xuống nước, họ đều như nhau, áo phao cấp cứu của khoang thương gia, VIP hay của ghế giá rẻ, đều như nhau."
"Nếu cứu nạn, người gần nhất được cứu trước, người dễ cứu nhất và tốn ít thời gian nhất để cứu sẽ được ưu tiên cứu trước. Không bao giờ có chuyện, xuồng cứu hộ bỏ mặc mười người chấp chới ở gần để bơi ra cứu một người ở xa. Các anh chỉ cần hành động theo lương tri và trực cảm thôi."
"Innovator, làm hết sức mình đi, đến trước tử thần, đánh bại họ."
Rengoku Kyojuro vừa chạy vừa gầm lên: "Rõ!"