Chương 14: Thời đại thiên tài
- Đồng Lan, Phạm Dũng Hà của Nhất Nam Tông
- Trúc Nhân, Chi Dân của Thiên Môn Đạo.
- Đào Bá Lộc, Tiêu Châu Như Quỳnh của Ngũ Phụng Sơn.
- Hoàng Dũng, Huỳnh Anh của Bích Quang Môn.
- Phan Anh của Linh Kỳ Sơn, Trấn Thành của Nam Hồng Sơn, Trường Giang của Bạch Hổ Lâm, Việt Hương của Sa Long cương.
Hơn thế các tam phẩm tông môn năm nay đều thu nhận được những cực phẩm thiên tài có thiên linh căn trung phẩm lần lượt là: Vicky Nhung của Nhất Nam Tông, Hương Tràm của Thiên Môn Đạo, Bùi Anh Tuấn của Ngũ Phụng Sơn và Sơn Tùng của Bích Quang Môn, các nhị phẩm tông môn nổi bật có Xuân Bắc của Linh Kỳ Sơn, Tự Long của Nam Hồng Sơn, Dương Hoàng Yến của Sa Long Cương, Robin Hoàng Sơn của Cốc Tiên Môn…
Lạc Việt Tông của Vũ Lực thì chỉ có đại sư huynh Công Lý và tân đệ tử Nguyễn Cao Kỳ Duyên là có thiên linh căn hạ phẩm…
Những thiên tài như thế này, ngay từ lúc nhập môn đã được tuyển thằng vào chính điện trở thành các đệ tử hạch tâm trân chuyền, trọng điểm mà các tông môn dốc hết sức bồi dưỡng. Họ là những cơn sóng ngầm của thời đại mới, thời đại mà tất cả mọi người gọi nó là "Thời đại của thiên tài". Đây cũng là niềm hy vọng, thế hệ tương lai để Nam Vực để có thể tranh đấu với các vực khác trong Việt Giới rộng lớn, bao la này. Mấy ngày nay, các đệ tử liên tục bàn tán, thảo luận về những truyện, những việc mà họ nghe được về "Thời đại của thiên tài". Đặc biệt là tân đệ tử Nguyễn Cao Kỳ Duyên của tông môn, mặc dù còn tuổi còn nhỏ những đã vô cùng xinh đẹp, tính cách nàng cao ngạo, băng sương, lạnh đạm… nhưng lại chỉ toàn là nghe nói, rất ít người trong số họ được tận mắt nhìn thấy nàng. Ngay từ khi ra nhập tông môn, nàng đã được Tông chủ chuyển thẳng vào Chính Điện, trở thành đệ tử trân chuyền của một trong ba vị thái thượng trưởng lão… Khẽ lắc đầu thở dài, Vũ Lực hoàn toàn không quan tâm đến cái gì gọi là "Thời đại của thiên tài" cả, cái hắn quan tâm bây giờ là người nào có thể cứu sống mẹ hắn mà thôi. Hằng ngày, hắn và Dương Minh vẫn gặp nhau nhưng chỉ là chào hỏi thoáng qua, Dương Minh dường như chịu áp lực từ danh tiếng quá lớn của những đệ tử thiên tài kia, nên đến ăn hắn cũng ăn cho mau chóng, toàn bộ thời gian đều dành để tập trung tu luyện. Chỉ có Dương Yến là vẫn hay trò truyện hỏi han Vũ Lực. Buổi tối nào Vũ Lực cũng kiên Cảm linh bốn tới năm lần rồi mới đi ngủ, mặc dù thất bại nhưng ý nghĩ bỏ cuộc chưa một lần suốt hiện trong đầu hắn. Hiện tại đối với hắn, định nghĩa về hai chữ hy vọng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là kiên trì, hắn biết chỉ có kiên trì thì mới có thể thành công. Thời gian thấm thoát thoi đưa, một tháng, rồi lại một tháng nữa trôi qua. Vũ Lực đã ở Lạc Việt Tông được ba tháng rồi, thời gian còn lại của mẹ hắn cũng chỉ gần chín tháng nữa mà thôi. Dạo gần đây không khí tại ngoại điện Mộc Hành điện trở lên rất là khẩn trương, mọi người ít nói hơn và cũng dành nhiều thời gian cho tu luyện hơn, qua câu truyện của họ, hắn biết được là một tháng nữa sẽ diễn ra đại hội giao lưu giữa các tân đệ tử của đông điện và tây điện, đây cũng là cơ hội để cho các tân đệ tử khẳng định mình, nếu bộc lộ tài năng để các trưởng lão ngoại điện chú ý thì họ sẽ có cơ hội được tiến cử trở thành nội môn đệ tử. Còn đối với các ngoại môn đệ tử cũ thì bắt buộc phải có tu vi ít nhất là Phôi Linh hạ phẩm, tiếp theo là phải vượt qua khảo hạch của các chấp sự nội điện đề ra. Dương Minh dạo này cũng rất ít xuất hiện, có thì cũng chỉ ăn qua loa xong rồi vội vàng rời đi, nếu không may chạm mặt Vũ Lực thì hắn cũng chỉ mỉm cười một cái, ánh mắt tỏ vẻ xin lỗi. Vũ Lực thầm lắc đầu:" Đúng là một kẻ tu luyện điên cuồng mà. Dù sao bây giờ Dương Minh cũng là trụ cột gia đình, hơn nữa trước khi đi hắn còn hứa với Lương Ngọc là sẽ sớm thành tài để trở về đón bà", nghĩ lại mình hắn lại thở dài một hơi, bản thân hắn cũng lại là trụ cột gia đình, hắn mới gần mười hai tuổi mà thôi, độ tuổi mà những đứa bé bình thường ở quê hương hắn còn đang được bố mẹ quan tâm, dùm bọc, vô âu vô lo. Tâm trí hắn đang thả trôi theo những dòng hồi ức đẹp đẽ thì ầm một cái, một tên đệ tử đâm xầm vào hắn, khay thức ăn trên tay Vũ Lực bay lên rồi rơi đầy xuống đầu và người của tên kia, lập tức khuôn mặt tên đệ tử đó trở lên vô cùng khó coi, nhìn chỗ thức ăn bẩn thỉu trên người, khóe miệng hắn giật giật, bàn tay nắm chặt khiến từng đường gân xanh nổi lên. Thấy thế Vũ Lực vội vàng cúi đầu, nói bằng một giọng cực kỳ áy láy:
- Xin lỗi, là ta không để ý, ngươi chờ đó ta đi lấy dẻ lau cho ngươi.
Không nói thêm lời nào, bàn tay tên đệ tử kia bắt quyết liên hồi rồi ngừng lại cùng lúc đó Vũ Lực bị hất văng đập người vào tường, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Hắn chỉ cảm thấy có một bàn tay vô hình tràn đầy lực lượng đụng vào mình, cảm giác đau đớn làm khuôn mặt hắn nhăn nhó.
Thấy thế, hai tên để tử khác chạy lại, một tên nhìn Vũ Lực khinh thường nói:
- Bùi Văn ca, chúng ta đi thôi, chỉ là một tên tạp dịch nhỏ bé thôi không cần phải chấp nhặt, tránh làm lớn truyện.
Lúc này, vẻ mặt tên Bùi Văn kia mới dịu bớt đi, hắn lườm cảnh cáo Vũ Lực, rồi phảy tay áo bước đi. Các đệ tử khác có kẻ nhìn Vũ Lực bằng ánh mắt thương hại, có kẻ khinh thường… sau đó lại tiếp tục làm việc của mình như chưa có truyện gì xảy ra, Vũ Lực nằm đó mà chúng bước qua người hắn như hắn không hề tồn tại vậy. chỉ có A Phúc là vội vã từ trong nhà bếp chạy ra đỡ Vũ Lực dậy, sau đó dìu hắn ngồi xuống ghế, ân cần:
- Người không sao chứ.
Dùng tay quệt máu trên miệng, Vũ Lực khẽ mỉm cười:
- Ta không sao.
Nhìn khay thức ăn rơi trên mặt đất, khuôn mặt hắn trở lên ủ rũ, trong lòng hắn bây giờ đang rất buồn, hắn thật sự muốn khóc to lên. Nhưng hắn hiểu sẽ chẳng có ai ở đây quan tâm hắn đâu, sẽ chẳng ai dỗ dành hắn, người mà thương yêu hắn nhất chỉ có mẹ hắn mà thôi, hắn nhất định phải cứu bà tỉnh lại, nếu hắn khóc bây giờ sẽ chỉ khiến người ta khinh thường. Tâm trí hắn mặc dù kiên định nhưng con đường tương lại phía trước thì lại quá mù mịt, hắn chưa biết mình sẽ phải làm gì, bây giờ hắn thật sự rất cần một người có thể soi đường chỉ lối cho hắn. Tư duy của hắn thời điểm này đã hoàn toàn thay đổi, những mộng tưởng, mong ước của hắn về cuộc sống bình dị, tự do tự tại đã dần biến mất, thay vào đó là ý nghĩ, sự khát khao với lực lượng" Lão ân nhân kia nói không sai chỉ những người có lực lượng mạnh mẽ mới tồn tại được ở thế giới này, ta muốn mình trở lên mạnh mẽ, ta muốn bảo vệ mẹ, ta muốn đạp tất cả những kẻ khinh thường ta xuống". Vũ Lực không biết rằng trong lúc hắn đang trìm vào trong những suy nghĩ ấy thì ở trên đỉnh một ngọn núi cao xa tít, một người trung niên hai tay chắp sau lưng dáng vẻ ngạo nghễ đang nhìn hắn. Từng sự biến đổi dù là nhỏ nhất trên khuôn mặt, trong ánh mắt của Vũ Lực đều được hắn quan sát một cách tỉ mỉ, hắn khẽ mỉm cười:
- Ma Long ra đây.
Không khí sau lưng trung niên dao dộng một các mãnh liệt, sau đó từ từ hiện lên một nam nhân toàn thân khoác một bộ đồ đỏ tươi như máu chùm kín cả đầu. Giọng nói vừa kiêu ngạo lại vừa tràn đầy sự kính trọng của hắn vang lên:
- Ta đã có mặt.
Người trung niên vẫn lạnh nhạt, ánh mắt vẫn hướng về phía Lạc Việt tông, lạnh lùng nói:
- Đã đến lúc cần đến ngươi rồi.
Nam nhân kia chỉ gật đầu một cái rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.