Chương 4: Khổ Hải

Việt Chúa Tể

Chương 4: Khổ Hải

Sóng biển dang lên tận trời, đánh lên tận trăng sao, mờ mịt một mảnh. Biển rộng, mà cũng không biết nên gọi là biển hay đại dương nữa, chỉ biết là nó mênh mông vô tận. Từng cơn sóng lớn vỗ bờ đinh tai nhức óc, khiến hắn như nằm mộng.

Đến lúc này thì cái gì mà hình ảnh ba chiều, công nghệ cao cấp, mọi thứ đều đã bị vứt ra sau đầu. Hắn tin rằng không có thứ công nghệ nào có thể tạo ra hình ảnh thật như vậy, mà nếu có, thì cũng chỉ có thể tồn tại ở một tinh cầu nào đó trong tinh không vô tận ngoài kia, không đến lượt một kẻ như hắn có thể tiếp xúc.

- Mẹ nó, như này thì hơi quá rồi!

Gã thanh niên ngồi bệt xuống bên bờ biển. Hắn thực sự phiền muộn. Con đường rõ ràng dẫn về hướng tây, lẽ ra càng đi càng phải gặp núi rừng mới đúng, chẳng lẽ chỉ trong vòng chưa đến một ngày hắn đã xuyên qua lục địa Á-Âu, đặt chân đến Địa Trung Hải?

Cũng không cần nghĩ đến chuyện quay lại, chân hắn vừa đặt lên bờ biển, con đường phía sau đã biến mất rồi. Thay vào đó là rừng rậm nguyên thủy với những tiếng gầm thét ghê rợn của hung thú.

Thành thật mà nói, đến tận lúc này hắn vẫn chưa thể hiểu nổi chuyện quái gì đang xảy ra nữa.

- Mọi thứ cứ như là một giấc mơ vậy!

Gã thanh niên chán nản ngả người nằm xuống, nhìn lên bầu trời trong xanh. Mơ, mơ ư? Khoan đã...

- Có khi nào...

Hắn đột nhiên nghĩ đến một khả năng, mà có thể giải thích mọi thứ hắn đã gặp phải. Rất có thể lúc hắn nhảy dù, do sợ độ cao hoặc áp lực không khí gì gì đó tương tự mà hắn bị ngất khi rơi xuống đất. Và con đường biến mất, những thi thể bất hủ của các nhà sư, đại hải trước mặt... tất cả đều là mơ.

Chính ảnh hưởng từ phật tính của thánh địa Phật môn đã khiến giấc mơ của hắn kỳ dị như vậy.

Đó là cách giải thích tốt nhất cho những việc hoang đường.

- Nếu vậy thì bây giờ chỉ cần chờ đến lúc... A! Cái... cái...

Gã thanh niên bật người dậy, căng mắt nhìn đại hải đang sôi trào ở ngoài kia, rất nhanh miệng há hốc tưởng chừng nhét vừa một quả trứng.

Ngoài xa, đạp trên từng cơn sóng lớn, một con thuyền đang lừng lững tiến vào bờ. Trên biển có thuyền, vốn không có gì đặc sắc, nhưng ranh giới giữa bình thường và bất thường, đôi khi chỉ cách nhau một đường tơ.

Điều điên rồ mà hắn đang chứng kiến, con thuyền kia, dường như là một con thuyền giấy, một con thuyền làm bằng giấy đang cưỡi sóng tiến vào bờ.

Cho đến tận khi con thuyền vào đã tới bờ và mắc cạn, có lẽ vậy, hắn mới thận trọng tiến đến, cái gì mà mơ mơ thực thực vứt hết ra phía sau.

Có thể khẳng định, đây là một con thuyền làm bằng giấy, loại thuyền đơn giản buồm tam giác, nhưng kích thước thì lớn hơn không biết bao nhiêu lần. Quan trọng hơn cả, là màu giấy trắng tinh khiết lại không hề bị nước biển làm ướt, chứ chưa nói đến việc rách nát.

- Thần kỳ như vậy? Ô đây là...

Hắn phát hiện ra, trên phần buồm hình tam giác, dường như ẩn hiện một vài chữ gì đó hết sức không rõ ràng.

Hắn leo lên chiếc thuyền giấy, cố gắng nhìn thật kỹ những chữ đó, thậm chí còn sờ vào. Hắn có thể khẳng định, đây không phải bất kỳ một loại chữ viết nào hiện nay, dường như là loại chữ viết cổ đại.

- Không phải chữ Phạn!

Hắn tuy không biết chữ Phạn hay chữ cổ vùng Ai Cập hay Lưỡng Hà, nhưng chưa ăn thịt heo chẳng nhẽ không biết heo chạy, một kẻ thích tìm hiểu cổ thư như hắn đương nhiên cũng biết mặt chữ.

- Ồ, là chữ Bách Việt cổ!

Chính xác Bách Việt tự, hay cũng chính là Hán tự cổ, còn gọi với một cái tên thông dụng hơn, chữ tượng hình. Nên nhớ đến tận thời Quang Trung, Đại Việt mới phát triển chữ viết riêng cho mình, chữ tượng thanh – chữ Nôm, vậy nên có gọi Hán tự cổ là Bách Việt tự cũng không hề sai.

Chữ Việt cổ, dù là chữ Nôm hay chữ Hán cổ, hắn đều có thể đọc được, vì có rất nhiều cổ thư hay bí văn được khắc gỗ bằng chữ cổ. Để thỏa mãn sở thích, hắn đành phải chấp nhận tìm hiểu những loại chữ khó nhằn đó.

- Khổ? Chữ đầu tiên là chữ "khổ" ư?

Một gã thanh niên đầu đội trời chân đạp đất, độ tuổi mà có thể tay không đánh hổ, vậy mà lúc này đây đang ngồi loay hoay trên một chiếc thuyền giấy, cảnh tượng có phần quái dị.


"Khổ"

"Hải"

"Vô"

"Biên"

- Khổ hải vô biên? Tại sao nghe quen như vậy?

Hắn phát hiện ra tổng cộng có tám chữ, mà hắn mới dịch được bốn chữ, mà bốn chữ này sau khi tổ hợp lại, nghe đặc biệt quen tai.

- Chữ thứ năm, là... chữ "Hồi’? Khổ hải vô biên, hồi... hồi... A, khổ hải vô biên, hồi đầu thị ngạn? Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ, đây không phải là câu cửa miệng của mấy nhà sư hay sao?

Hắn tràn đầy hứng thú đánh giá những chữ cổ này, ba chữ còn lại không cần dịch nữa, khẳng định là câu ‘Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ’ rồi.

- Như vậy, biển lớn ở trước mặt chính là Khổ Hải? Khuyên con người ta quay đầu, không biết rằng bản tính con người càng không cho thì lại càng muốn dấn tới hay sao?

Hắn cảm thấy câu nói nổi tiếng của Phật môn này rất buồn cười. Bản tính con người đâu dễ bị khuất phục như vậy? Đúng là mấy nhà sư lánh đời đâm ra cũng không hiểu sự đời.

- Có điều nếu biển này mà là Khổ Hải thì có vẻ hơi bị hiền hòa quá thì phải!

Gã thanh niên vừa lẩm bẩm vừa ngẩng đầu lên, chỉ là ngay trong giây phút đó, hắn hoàn toàn đơ người ra.

Xung quanh hắn nào phải bãi biển với vô tận cát vàng, từng đợt sóng mạnh mẽ đánh vào bọt tung trắng xóa. Thay vào đó là một đại dương sóng dữ ngập trời, bọt nước đen kịt vô cùng đáng sợ.

Trong lúc hắn đang say sưa với những cổ tự, mà không biết rằng chiếc thuyền đã tự động rời khỏi bờ, đạp lên những cơn sóng lớn nhưng vẫn nhẹ nhàng tiến ra ngoài khơi xa.

Hắn dường như nghe thấy trong từng đợt sóng cuộn trời đất, có cả tiếng những sinh linh đang gào thét dữ dội, khiến tim hắn muốn ngừng đập. Đột nhiên, từ trong nước biển vươn ra một mảnh xương tay trắng hếu táp về phía hắn.

- Mẹ kiếp!

Nắm trong tay các thể loại đai cao cấp nhất của các môn võ thuật, hắn phản ứng cực nhanh tránh được một đòn hiểm trong gang tấc. Chỉ chậm nửa giây thôi là cổ hắn có thêm một vết cắt rồi.

Con thuyền giấy lập tức phát ra một thứ ánh sáng nhàn nhạt, rõ ràng là đến từ những chữ cổ kia.

"Khổ hải vô biên, hồi đầu thị ngạn"

Tám chữ phát ra quang mang vàng nhạt, rất rõ ràng, chữ không mờ ảo như lúc đầu, lập tức khiến sóng êm gió lặng, tất cả yêu ma quỷ quái biến mất hết, không hề gây ra chút sóng gió nào nữa.

Gã thanh niên kinh ngạc, nhưng không hề có chút vui mừng nào. Hắn thực sự muốn điên, không đâu tự nhiên leo lên con thuyền làm gì. Nếu ở trên bờ, hắn còn có cơ hội quay lại, chứ ở giữa biển khơi như này thì...

Chưa kể nếu rời con thuyền, đám xương trắng kia, thật rùng rợn.

Ngày hôm nay đến với hắn quả thực quá đen.

Vài ngày trôi qua, chính xác là mười ngày, gã thanh niên vẫn sống chết bám lấy chiếc thuyền giấy quyết không buông bỏ.

Không ăn, không uống, thế nhưng hắn vẫn chưa chết. Con người ta có thể nhịn ăn vài ngày, chứ không thể nhịn khát nổi một ngày. Vậy mà lúc này đây, mười ngày đã trôi qua, nhưng hắn vẫn không hề cảm thấy chút khó chịu nào. Thậm chí còn có cảm giác vô cùng thư thái.

Dường như các lỗ chân lông mở rộng hơn, tạp chất trong cơ thể được bài trừ hết. Trong cơ thể dường như có một lực lượng mạnh mẽ, hắn còn hơi có cảm nhận được Khí hải huyệt có ẩn ẩn cảm giác sôi trào. Hắn không rõ ràng cho lắm.

Kim quang từ chiếc thuyền giấy cũng yếu bớt, nếu nói là truyền vào người hắn thì hắn cũng tin, bởi hắn không nghĩ được ra lý do gì mà 10 ngày rồi bản thân vẫn chưa chết, mà thậm chí còn cảm thấy thư sướng và mạnh mẽ hơn nhiều.

Ngày thứ mười, kim quang từ bát cổ tự đã nhạt đi rất nhiều, bờ đối diện cũng đã hiện ra.

Phía trước, là một mảnh rừng núi cực lớn, cao tới mấy vạn trượng, ngập mây xanh, vô cùng bao la hùng vĩ.

Thuyền chưa cập bờ, nhưng hắn đã cảm thấy một loại mênh mông. Nhiều mảnh núi lớn, truyền ra ánh sáng nhiều điểm, quang huy thần thánh ngập tràn khắp nơi.

Xa xa đường chân trời, không phải là đại nhật chói chang, mà là thần hoa bay múa, hóa thành một mảnh quang vũ trong suốt sáng lạn, khiến hắn có cảm giác còn choáng ngợp hơn bắn pháo hoa ngày Quốc khánh vậy.

Chiếc thuyền giấy kim quang dần dần biến mất, đến khi dạt vào bờ, thì đã biến mất hoàn toàn. Những chữ cổ cũng không còn nữa.

Hắn không quan tâm, chỉ biết rằng lúc này không xuống còn chờ lúc nào đây. Gã thanh niên đầy thận trọng, từ từ bước xuống. Mặc dù nói đã quá nhiều việc điên rồ hoang đường xảy ra những ngày qua, giờ có bất kỳ việc gì cũng không có gì ngạc nhiên quá. Nhưng tâm tính của hắn là vậy, luôn đề phòng trong mọi tình huống.

Chỉ là, trên đời không có gì là tuyệt đối. Chân vừa bước xuống, hắn lập tức há hốc miệng.

Kinh hãi có thừa!