Chương 602: Lời mời đập hộp

VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 602: Lời mời đập hộp

Chương 602: Lời mời đập hộp

Shelah ho sặc sụa, cố vùng ra từ đống đổ nát. Cô ta vừa định chạy đi, lại do dự, vẻ lo sợ nhìn về phía kẻ đang co người quằn quại trên mặt đất.

Cô nàng thật sự không biết bản thân nên làm gì vào lúc này cả. Đối phương trông chẳng ổn chút nào, rất có thể đang cần cô ta giúp đỡ. Nhưng cô ta vốn cũng chẳng biết bản thân có thể giúp được cái chi.

Động tĩnh không nhỏ ở chỗ Turan nhanh chóng gây nên sự chú ý cho cả làng Naveur. Những thành viên trong đội phòng vệ chạy đến đầu tiên, quan sát một hồi liền đổ dồn ánh mắt về phía Shelah.

Lẽ dĩ nhiên, Shelah bị cho là kẻ gây ra tình huống bất thường này. Họ đến cùng vẫn xem trọng chủ nhân của chiếc chìa khóa Naveur hơn hết thảy, còn cô ta chỉ là người ngoài. Nếu không phải vì chủ nhân bày tỏ thái độ, họ có bị đánh chết cũng sẽ không thừa nhận đối phương.

Turan đứng dậy, bước ra ngoài qua đống đổ nát. Shelah đã sớm tránh xa một chút, vẫn còn lưỡng lự ở giữa việc muốn lại gần giúp hay chạy đi.

Mấy thành viên của đội phòng vệ vẻ đầy cảnh giác quan sát. Họ không có manh động. Chủ nhân đang đứng đó, tốt hơn hết là chờ lệnh.

Kì thực, nếu đánh lên, phần thắng của đám người là hoàn toàn bằng không. Shelah có thể yếu so với Turan, nhưng cô ta vẫn là du hành giả Thần cấp 15, giải quyết đám du hành giả Thần cấp thấp này là quá dễ dàng.

– Đi nghỉ hết đi.

Turan cất tiếng, giọng nói có phần vội vàng, nhưng uy nghiêm thể hiện ra khó mà nhầm lẫn được. Nó đang ra lệnh.

Đội phòng vệ ai nấy nhìn nhau, xong rồi chỉ đành thoái lui, quay trở về với nhiệm vụ của bản thân. Bất kể tình huống trông có khả nghi như thế nào thì lệnh đã được phát ra, việc họ có thể làm chỉ là tuân theo mà thôi.

Nói dứt lời, Turan chẳng buồn quan tâm họ có làm theo hay không liền đã quay người bước trở lại phòng. Cơ thể nó run rẩy, khó khăn lắm mới ngồi được lên ghế mà không té mất.

Turan hít sâu một hơi. Nó muốn uống chút gì đó, chỉ tiếc là bản thân giờ không thể tự làm lấy được. Ấm trà đã nguội lạnh ở trước mặt giờ mà nâng lên, chín phần mười là sẽ bị đổ hết sạch.

– Cậu… không có việc gì chứ?

Giọng nói vẻ lo lắng cùng e sợ vang lên ở đối diện. Turan ngước mắt nhìn đến, thấy được dáng người chật vật của Shelah đang chờ đợi câu trả lời. Đòn vừa rồi của nó rõ ràng là đã gây tổn thương không nhỏ cho cô ta.

Kể cũng lạ. Sau một hồi quằn quại trên đất, tâm trí Turan bỗng cảm nhận được một cơn hoảng hốt mà trở nên tỉnh táo. Dù vậy, cơ thể của nó vẫn chìm trong trạng thái khó kiểm soát, cố lắm mới bước ra ngoài kêu được một câu rồi vội vàng quay trở lại ngồi ở đây.

Cơn nghiện linh hồn vẫn còn đang diễn ra, Turan biết chắc về điều đó. Chỉ là bây giờ, đồng thời cũng đang có một thứ khác tồn tại chiếm lấy tâm trí của nó, làm thành cân bằng. Đây có thể tốt, cũng có thể xấu, nhưng nó thực tế là không có sự lựa chọn, chỉ đành chờ xem tình hình sẽ thành thế nào mà phản ứng cho phù hợp.

– Cô không nên ở đây.

Turan thốt. Nó không thể đảm bảo rằng bản thân sau một giây kế tiếp sẽ còn có thể kiềm chế chính mình. Shelah quá mạo muội rồi.

– Tôi lo cho cậu.

Lời nói ra thản nhiên và chân thành như thể vốn dĩ phải như vậy. Shelah lưỡng lự thêm chút rồi quả quyết ngồi vào đối diện, cũng bắt đầu thay ấm trà.

Turan nhắm hờ mắt, suy nghĩ một chút, lại thôi. Nó nhìn chằm chằm gương mặt có hơi tái mét của đối phương, bất giác cảm thấy tội lỗi. Bị dọa sợ tới thế này mà vẫn cố nán lại, thật chẳng biết cô ta là ngu ngốc hay dũng cảm nữa.

– Vừa rồi… thật xin lỗi.

Turan cất tiếng. Đây là điều nhỏ nhất mà nó có thể làm bây giờ. Kì thực nếu cẩn thận nghĩ lại, chuyện xảy ra vốn do Shelah tự tiện xâm nhập phòng nó mà không có sự cho phép.

Shelah hai mắt sáng lên, vẻ háo hức, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường. Cô ta hẳn vừa muốn chiếm lợi, đòi đền bù, vẫn may là còn chưa phải quá ngu ngốc để thốt thành lời trong tình cảnh hiện tại.

– Sự tình của Rafalei thế nào rồi?

Turan hỏi, ý định tháo gỡ tình huống khó xử.

Shelah hơi suy nghĩ, đáp:

– Cô nhóc đã cởi mở hơn. Tôi cũng đã dạy cho cô nhóc học hát. Mọi việc diễn ra khá thuận lợi, chỉ là… cô nhóc rất mau mệt.

Turan gật nhẹ đầu vẻ đã hiểu. Những việc này nó đều biết, nhưng lời xác nhận từ Shelah là vẫn cần thiết.

Điểm mấu chốt hẳn nằm ở việc Rafalei mau mệt khi học hát. Đây cũng khó mà tránh được vì mỗi khi cất tiếng hát, cô nhóc đều vô thức vận dụng nguyên khí của mình. Nhìn chung, để chờ đến lúc thật sự hình thành kỹ năng sẽ cần rất lâu, mà hiện tại nó lại khó mà xác định được việc mà cô nhóc đang làm mang đến tác dụng gì.

Turan vốn cũng không trông mong gì nhiều, chỉ muốn thử một chút, xem xem có thể giúp được cho mình trong việc hình thành kỹ năng từ chiêu kiếm của bản thân hay không. Vì không có một nguồn kiến thức đáng tin cậy nào về việc đó, nó chỉ đành tự tìm cách. Nếu may mắn mà Rafalei có được kỹ năng, nó cũng có thể dựa vào đó mà đạt được cho chính mình.

– Cứ tiếp tục giúp đỡ cô nhóc. – Turan nói – Thời gian ở đây còn lại không nhiều, từ giờ hãy lấy đó là công việc chính.

Gọi là còn lại không nhiều, nhưng chính Turan cũng khó mà xác định được. Có thể là ngay ngày mai, cũng có thể là vài tuần sau, phụ thuộc rất nhiều vào việc thần Syrathr sẽ quyết định như thế nào.

Shelah nhíu mày khó hiểu, lại không có nêu thắc mắc, thành thật đáp:

– Được. Tôi sẽ làm vậy.

Nói rồi, cô nàng lộ vẻ nao núng, xong thì chẳng biết làm gì bèn rót trà cho Turan.

Hẳn là đang chờ đợi phần thưởng cho nhiệm vụ của mình.

Turan cười nhạt, nhận lấy tách trà nhưng không có uống. Nó quả thật có khát, nhất là khi cơn nghiện đang bùng phát, chỉ là giờ cảm giác ấy đã vơi dần theo thời gian. Đây là dấu hiệu tốt.

Về phần thưởng, ở lần trước là một chiếc khuyên tai, lần này Turan không khỏi nghĩ đến các loại đồ trang sức khác. Trong túi trữ vật của nó vẫn còn đang giữ lấy chiếc Vòng tay Sinh trưởng – phần thưởng từ nhiệm vụ đầu tiên do thần Syrathr giao cho. Thế nhưng tới tận bây giờ, chiếc Nhẫn Sinh trưởng vẫn là không có tâm hơi.

Vốn là do Turan không dám hỏi về phần thưởng nhiệm vụ. Lần đó vừa kết thúc sự kiện Appaprithietra không bao lâu, đến khi gặp được thần Syrathr thì lại xảy ra một đống chuyện khó mà tin được, nhất là sự thật rằng cơ thể nó bị cắt làm đôi. Vụ việc ấy làm nó bị ám ảnh tới giờ, lại nghĩ rằng chiếc Nhẫn Sinh trưởng vốn không mang đến quá nhiều ích lợi nên là gần như từ bỏ luôn. Mạng sống đến cùng vẫn quan trọng hơn cả.

Có điều, thái độ của thần Syrathr đã thay đổi. Cô ta có thể xem nhẹ, nhưng Turan vẫn đánh giá cao hiệu quả gia tăng tốc độ nâng cao Thần tinh của món trang sức. Lại nói, đó là thứ nó vốn nên có được khi đã hoàn thành nhiệm vụ. Giờ chỉ là cần chờ có cơ hội phù hợp để nhắc khéo cô ta thôi.

Tuy nhiên, dù thế nào thì Nhẫn Sinh trưởng hay cả Vòng tay Sinh trưởng vẫn không thể lấy ra làm phần thưởng cho Shelah. Đồ từ các vị thần nhận lấy rồi không phải muốn cho đi là cho đi. Khó mà xác định liệu rằng thần Syrathr có sẽ dựa vào đó mà hành hạ nó một đợt hay không.

Nghĩ ngợi một hồi, Turan bảo:

– Ngày mai, cô đi cùng tôi một chuyến.

Shelah lấy làm khó hiểu. Cô nàng đang trông đợi một phần thưởng, không phải một chuyến đi. Và vì vậy, Turan đành phải giải thích:

– Chắc cô có nghe đến trò đập hộp rồi?

Shelah hơi suy nghĩ, lại ngẩn người trong giây lát rồi mới đáp:

– Tôi có biết… Ý cậu là, ngày mai chúng ta sẽ chơi đập hộp? Là loại đập hộp đó phải không?!

Chẳng hiểu sao nói đến đập hộp, Shelah trông có vẻ rất phấn khích, lại nửa như đang cố gắng kiềm chế, tránh để lộ cảm xúc bản thân. Turan đoán là cô ta đã từng tham gia cái trò đó, và hẳn kết quả không được tốt đẹp gì cho lắm.

Đập hộp là một cách gọi vui cho việc tham gia mua và mở hộp ở các cửa hàng đồng giá. Mỗi chiếc hộp trong cùng một quầy sẽ yêu cầu trả một giá tiền giống nhau, khi mở ra thì món đồ bên trong lại có thể hoàn toàn chẳng có giá trị gì, cũng tức là mất trắng số tiền bỏ ra, hoặc trực tiếp kiếm lời gấp nhiều lần. Mà thực tế, giá trị tổng của các món đồ ở một quầy hàng thường chẳng bằng một phần ba tổng số tiền để mua hết toàn bộ hộp. Thế nên chuyện người chơi đập hộp bị thua sạch đến mức trắng tay cũng không phải là hiếm.

Turan khác biệt. Nó sở hữu cho mình kỹ năng ‘Thông hiểu’, có thể coi như là đang gian lận, hoàn toàn chẳng sợ thua thiệt khi chơi cái trò này. Có điều, không thể làm quá đến mức rêu rao được, rất dễ gây chú ý không cần thiết. Một người may mắn vài lần thì có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng quá nhiều lần thì thành khả nghi. Sự tồn tại về kỹ năng chủ đạo của Turan tất nhiên không thể dại dột để lộ chỉ vì chút lòng tham nhất thời.

– Phải. – Turan lên tiếng xác nhận – Vận may của tôi cực kì đáng sợ đấy nhé. E rằng sẽ dọa cô đấy.

Nói xong, nó còn cố tình vênh mặt lên hòng chế giễu đối phương. Một người xui xẻo thấy người khác gặp may chẳng nghi ngờ gì là sẽ ghen tị đến nổi giận đùng đùng.

Shelah cũng vậy. Cô nàng mím môi, hai mày nhăn thật sâu, nhưng chỉ chốc thì giãn ra. Cô ta không nguyện tin tưởng.

– Được. Ngày mai đi cùng cậu.

Con bạc khi bị kích thích thật khó mà tưởng tượng nổi sẽ phản ứng cực đoan ra sao. Shelah thậm chí quên mất việc để ý bản thân sẽ nhận được phần thưởng nhiệm vụ như thế nào luôn.