Chương 86: Trước khi rời đi
Mặt khác thì vì Camilier đã ngủ trên giường mất rồi nên Turan chỉ có thể trải một tấm nệm mỏng dưới sàn dùng tạm. Bản thân nó cũng không quá quan trọng chuyện ngủ ở đâu, với một du hành giả thì có chỗ khô ráo để đặt lưng là có thể yên giấc rồi.
Nhưng Turan lại không ngủ được, cứ trằn trọc mãi. Nó lo lắng. Việc Camilier bỏ trốn hôm nay chắc chắn sẽ dẫn tới rất nhiều mối nguy hại sắp tới mà Turan rất khó lường trước được. Hơn nữa, nó có cảm giác rằng nữ người sói này đã phải làm chuyện gì đó rất đáng sợ mới có thể gây đến mấy chục người truy đuổi mình như vậy.
Vốn dĩ, một kẻ cẩn thận như Turan thì không nên rước đến bên thân một mầm họa như thế này. Nó cũng không biết rằng là do bản thân nhất thời hồ đồ, do tò mò về linh hồn song sinh trên người Camilier hay là do sự tồn tại của Tiffia lúc đó.
Dù thế nào thì, nữ người sói cũng sẽ không sống qua đêm nay nếu bị Turan bỏ lại.
"Mong là cô ta có ích." Turan nghĩ thầm. Nó đã thấy rất rõ khả năng của Camilier: là một kẻ săn mồi thực thụ. Hành động và phản xạ cùng với kỹ thuật của cô ta đều có thể so với các du hành giả tinh anh. Nếu không phải là Nihr thì tối qua, kẻ thất trận rất có thể đã là Turan.
Những suy nghĩ của Turan tiếp tục diễn tiến. Nó bắt đầu lên kế hoạch cho Camilier cũng như tổ đội của mình trong những ngày sắp tới.
Đối với nữ người sói, là một nô lệ, Turan đoán là bản thân sẽ cần liên hệ một vài tên buôn để giải quyết vấn đề đang có. Về cơ bản thì nó không thể trắng trợn cướp mất nô lệ từ tay chủ nô được, nhưng cũng không phải là không thể cướp. Chủ yếu vẫn là tiền, các thứ khác Turan có thể dễ dàng sắp xếp.
Mà, nếu như Turan không nhầm, hay đúng hơn là theo lời Tiffia, thì chủ nô của Camilier, kẻ mang số 4 ở buổi đấu giá là hầu tước Ferrmen. Một hầu tước đến thành Kyrult trong thời điểm nhạy cảm này giữa vương quốc Enria và Danlion thì hẳn là ông ta có vai trò không nhỏ trong chiến trận. Vậy thì hẳn trong thời gian ngắn sẽ không có dư thời gian để tìm lại nô lệ trốn mất này.
Hoặc ít nhất là Turan mong như vậy, cũng như rằng Camilier đã không gây ra chuyện lớn tới mức hầu tước Ferrmen phải dốc toàn lực săn lùng cô ta.
Tình hình là thế, nhưng Turan cũng không định để Camilier tham gia vào đội của mình hay cùng tham gia sự kiện Appaprithietra sắp tới. Cô ta hiện tại là một biến số quá khó lường rồi, mà nó thì vẫn có nhiều lựa chọn khác. Trước khi cắt đứt được mọi mối nguy hại gắn liền với nữ người sói và xác định rõ ràng ý định của cô ta thì Turan sẽ không thể có tiến triển gì thêm trong chuyện này.
Thậm chí, nếu như chuyện chuyển biến xấu, Turan không dám chắc rằng mình sẽ tiếp tục bảo vệ Camilier. Nó vẫn biết rất rõ bản thân bây giờ là một du hành giả cực kỳ nhỏ yếu, không thể ôm đồm cả những thứ vượt quá khả năng như thế.
– Chỉ có thể cầu chúc may mắn cho chúng ta thôi nhỉ?
Turan chợt nói nhỏ, rồi lại tự cười khẩy vì cảm thấy bản thân vừa thốt ra một câu từ quá nhu nhược đi. Nó sẽ không bao giờ để cuộc sống chính mình phụ thuộc vào cái may mắn không rõ ràng đó. Thứ mà nó làm được, nó chắc chắn sẽ làm. Thứ nó không làm được, nó sẽ tìm cách làm cho được. Điểm mấu chốt duy nhất chỉ là bản thân mong muốn điều đó mà thôi.
Sáng. Turan dậy từ sớm, sau khi kiểm tra Camilier vẫn còn đang ngủ thì rời phòng tìm ông Gin nói chuyện. Tối qua nó đã có ý muốn hỏi ông ta về tình hình trong thành Kyrult, nhưng cuối cùng lại thôi vì thấy không tiện nói trước mặt Darmil và Tiffia.
Ông Gin đang ở sau nhà, tập mấy bài tập dưỡng sinh quen thuộc của mình. Dù ông Gin không còn trẻ và một số chức năng của cơ thể đã yếu đi ít nhiều nhưng Turan vẫn nhận ra rằng thói quen mỗi buổi sáng này của ông ta không phải là để giữ gìn sức khỏe. Có lẽ, đối với một thông linh sư thì những bài tập này có ý nghĩa gì đó.
– Chuẩn bị đi rồi à?
Ông Gin cất tiếng hỏi khi phát hiện ra Turan đang trông mình luyện tập.
– Chưa. Nhưng cũng không lâu nữa.
Turan đáp hời hợt. Nó tìm ông Gin không phải để nói về chuyện này.
Ông Gin nghe vậy cũng không nói gì nữa mà tập trung vào bài tập của mình. Turan cũng im lặng chờ đợi. Nó biết rằng lúc này không nên làm phiền ông ta.
Không mất quá lâu để ông Gin hoàn thành bài tập hàng ngày, dù trông có vẻ ông ta đã lược bỏ đi một số thứ.
– Cô nhóc kia thế nào rồi?
Ông Gin lại hỏi. Turan suy nghĩ một chút rồi mới bảo:
– Ổn. Tạm thời không có vấn đề gì.
– Thế thì tốt rồi. – ông Gin gật gù – Mấy đứa tụi bây đừng rồi làm loạn lên đấy nhé.
Turan tặc lưỡi. Nó chỉ có thể chịu phép đối với nhận định không rõ ràng, nửa đùa nửa thật này của ông Gin, cũng chẳng buồn giải thích.
– Hầu tước Ferrmen, ông biết ông ta chứ? – Turan cất tiếng hỏi.
Ông Gin chau mày lại, ra vẻ nghĩ ngợi hồi lâu rồi mới đáp:
– Biết thì cũng có biết. Nhưng sao cậu lại hỏi?
– Tò mò thôi.
Turan tránh né câu hỏi của ông Gin. Nó không muốn lôi ông ta vào chuyện này. Bản thân nó cũng không biết được tình huống của Camilier đang là như thế nào, nếu chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát thì tốt nhất chỉ nên để nó gánh chịu. Vậy cũng dễ dàng để nó giải quyết hơn.
Ông Gin có chút không hài lòng với Turan, nhưng cuối cùng vẫn là trả lời:
– Hầu tước Ferrmen nắm giữ một bộ phận quân lực của hoàng gia Enria. Dù bộ phận quân lực đó không lớn, cũng không phải là thành phần tinh anh nhưng uy danh từ đó đủ để ông ta kiếm được những mối lợi không hề nhỏ. Đơn giản mà nói thì không ít du hành giả đã đầu quân cho ông ta.
Turan nghe, cẩn thận đánh giá vị hầu tước đã mua hai nô lệ ngày hôm qua này. Lời của ông Gin hẳn là xác thực, vì khá trùng khớp với lượng người đã truy đuổi Camilier. Một quý tộc ngay trong đêm có thể điều động ngần đó người để tìm về một nô lệ bỏ trốn thì chắc chắn phải có uy quyền không nhỏ.
– Nghe hỏi thì chắc là cậu cũng biết ông ta đã đến thành Kyrult rồi phỏng? – ông Gin nói tiếp – Ông ta cùng quân lính của mình sẽ tham gia vào chiến trận sắp tới. Nếu muốn đầu quân thì nên sớm làm đi, thêm mấy ngày nữa thì không còn chỗ đâu.
Turan mỉm cười nhếch mép. Vậy nhưng không phải là nó khinh thường lời đề nghị của ông Gin, chỉ là đó không phải là một lựa chọn cho nó bây giờ. Chiến trận giữa vương quốc Enria và Danlion không phải là thứ Turan nên bị dây vào lúc này.
– Tôi không dám trèo cao đâu. – Turan cười nói – Vẫn là nên trở về thành Yeit là tốt nhất.
Ông Gin không phản đối ý định của Turan. Đối với một tổ đội dù hành giả ba người vừa mới thành lập thì chiến trận thật sự là quá sức.
Turan nghĩ ngợi một lúc, do dự nhưng cuối cùng vẫn bảo:
– Chuyện cô gái hôm qua, ông giữ bí mật giùm tôi nhé. Đừng kể cho bất kỳ ai.
Ông Gin có chút khó hiểu, chốc thì cười đáp:
– Khéo lo. Chuyện nam nữ lớp trẻ, lão già này không định tự kiếm phiền phức.
Turan chịu phép, cũng không nói gì thêm. Cái nó cần đơn giản là ông Gin chịu giữ bí mật mà thôi, còn cụ thể ông ta nghĩ hiểu như thế nào lại không quan trọng, hay đúng hơn là ông ta không nên biết quá nhiều.
Sau vài câu hỏi đáp nữa thì Turan cùng ông Gin quay vào nhà chuẩn bị bữa sáng cho cả đội.
Darmil vừa mới ngủ dậy, đầu óc vẫn còn hơi choáng váng vì bữa rượu hôm qua. Dù cậu ta đã cố uống ít hơn hôm kia rất nhiều nhưng có vẻ vẫn là quá sức đối với tửu lượng của mình.
Tiffia cũng đã dậy nhưng nhất mực ở trong phòng, không định xuống ăn sáng. Cô ta chỉ bảo rằng khi nào khởi hành thì gọi một tiếng là được.
Turan mang một phần bữa sáng lên cho Camilier. Nữ người sói vẫn còn cuộn người ngủ say trong tấm chăn ấm cúng, ngửi thấy mùi thức ăn thì bật tỉnh dậy. Vẻ mặt của cô ta trông đã tươi tắn hơn trước nhưng sự e dè vẫn còn đó, rõ ràng là rất muốn nhưng tận đến khi Turan đặt khay đến trước mặt, xoa đầu mấy cái kèm thêm vài câu động viên thì mới chịu ăn.
"Con đường phía trước có vẻ dài đây." Turan lẩm bẩm. Cái nó cần và mong đợi từ Camilier là kẻ săn mồi vào buổi tối hôm qua chứ không phải một nô lệ chân chính, chỉ dám ăn khi được cho phép như thế này. Đối với tình trạng này của Camilier, Turan thật sự có chút bất lực, không còn cách nào ngoài chờ đợi linh hồn còn lại của cô ta lần nữa hiện ra.
Sau bữa sáng, tổ đội ba người cùng với nữ người sói tập trung chuẩn bị lên xe rời đi. Darmil trông thấy Camilier thì đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó định xáp đến làm quen thì bị Turan cản lại, gằn giọng cảnh cáo:
– Đừng làm loạn. Giờ không phải lúc.
Darmil rõ ràng là không cam tâm, nhưng trước thái độ cương quyết, chừng nổi giận bất cứ lúc nào của Turan thì đành bỏ cuộc.
– Thật sự mang cô ta theo? – Tiffia bước tới nói nhỏ.
– Phải. – Turan đáp ngay – Ít nhất thì cũng phải đưa được cô ta ra khỏi tòa thành này.
Turan thật sự có ý định làm như vậy. Nó không muốn bản thân sau khi cứu được Camilier khỏi đám người truy đuổi cô ta thì lại để cô ta bị bắt về, điều đó khiến nó có cảm giác thất bại. Dù sao thì, đối với Turan bây giờ, đây cũng không phải là một gánh nặng.
Tiffia không phản đối hay có ý kiến gì thêm, chỉ tặc lưỡi rồi bước vội lên xe. Turan biết là cô ta không hài lòng, hay đúng hơn là có thành kiến với việc mà nó đang làm. Rõ ràng là Turan đã có ý phản đối việc Tiffia cứu đồng tộc của mình khỏi ách nô lệ, vậy mà giờ lại cố gắng mang lấy một hành động tương tự.
Nhưng Turan lại không thể giải thích gì cho Tiffia lúc này, cũng không có lý do để làm chuyện đó. Giúp Camilier là thứ tự động xảy đến với Turan, chứ không phải là một hành động đánh cướp rành rành như Tiffia. Ít nhất trong chuyện này, nó đã có sẵn đường lui cho mình.
– Mọi chuyện vẫn ổn chứ, Turan?
Darmil đột nhiên cất tiếng hỏi. Cậu ta có thể ngốc, nhưng hẳn là vẫn cảm nhận được bầu không khí không phù hợp giữa những thành viên tổ đội mình.
– Chưa bao giờ là ổn cả, Darmil à.
Turan đáp, bước lên xe luôn. Tình hình hiện tại thật sự tệ, Turan không thể không thừa nhận điều đó. Tiffia những tưởng chịu giải bày chính mình thì đã ít đi một cái vấn đề thì bây giờ lại lo ngại hoàn thành thử thách Thần thánh; Yeatra muốn thăng cấp thì cần tạo bùa phẩm chất ‘Anh hùng’, lại còn phải càn quét thành công phó bản cùng phẩm chất. Camilier, Turan cũng chẳng biết nên đánh giá nữ người sói này như thế nào nữa, thứ nó cần và thứ nó đang có không hề phù hợp với nhau.