Chương 1: Trọng sinh

Vận Mệnh Toàn Năng Đế Chủ

Chương 1: Trọng sinh

Cửu tiêu, Vận mệnh điện,
Một người đàn ông trung niên anh tuấn với vẻ mặt giận giữ đang ngồi trước một thanh niên yêu nghiệt,tà dị. Người đàn ông quát lớn lên:
- Nghiệt tử!!! Ngươi sao lại dám làm mất vận mệnh thư, ngươi có biết vì thế mà gia gia ngươi đã phải hy sinh 100 vạn năm tuổi thọ để tìm được vị trí của nó không, đã thế ngươi còn không biết hối cải! Đã thế ta sẽ phong ấn tu vi của ngươi tìm cho ngươi một thân thể khác để xuống nhân giới,tìm cho ta đủ thập nhị chương vận mệnh thư, không tìm được thì đừng có về nghe chưa.
Sau đó hủy tu vi của thiếu niên đánh xuống nhân giới trong khi thiếu niên chưa kịp nói gì hết
~~~~

Nhân giới, Dạ Nguyệt Đại Lục
Móa!!!!!Ta sai rùi mà phụ thân đại nhân, tha cho ta đi mà, hứ thiên đế thúc thúc đáng ghét dám trộm vận mệnh thư cuả ta thả xuống nhân giới, xấu thúc thúc, trứng thối thiên đế. Huhu ta đường đường là con trai của Nhân Quả chưởng khống giả Đế Thiên cùng Thời Gian chưởng khống giả Liên Vân Nguyệt thế mà lại phải xuống nhân giới, nhập vào trong cái bào thai này mặc dù cha nuôi và can nương tốt lắm, nhưng mà ta nhớ mẫu thân quá huhu. Ta đâu phải đại nhân ta mới 10 tuổi a, phụ thân xấu chắc chắn ta sẽ méc mẫu thân.
Vừa nghĩ ta vừa tu luyện Vận mệnh quyết, công pháp có 12 tầng nhưng ta mới tu luyện đến tầng thứ hai a, nhưng mà may là phụ thân vẫn còn chút nhân tâm cho ta đầu thai vào vận mệnh chi thể, đệ nhất thần thể của Cửu Tiêu.
Đến ngày xuất sinh ta cảm thấy như có một lực hút kỳ lạ kéo ta ra ngoài nhưng đến giữa chừng lại dừng lại.Biết rằng mẫu thân khó sinh nên ta đã dùng toàn lực cọ quậy. Sau đó bỗng dưng có ánh sáng hiện ra, ta mệt mỏi hoan hô,cuối cùng cũng thoát khỏi nơi chán ngắt đó rồi,sau đó ngất đi.
Ta nặng nề mở mắt ra, đập vào mắt ta là khuôn mặt phong hoa tuyệt đại của can nương, vì rất đói nên ta kéo lấy góc áo can nương. Nàng liền dùng giọng nói ôn nhu của nàng mà gọi tên ta, cho ta ăn.
Sống ở đó được một tháng ta bắt đầu quen với thân phận mới, ta là con trai của bạch y nguyên soái Đế Vũ Phong ở Thiên Thủy đế quốc, Đế gia là gia tộc tận trung lâu đời với đế quốc, can nương là Thất công chúa được sủng ái nhất của hoàng gia Thiên Thủy, Thiên Thủy Linh. Hôm nay là sinh nhật cha nuôi cho nên ta đã chọn cho cha nuôi một món quà bất ngờ.
Tối đó, Đế Phủ
Một người đàn ông mặc áo bào trắng ngồi trên vị trí chủ tọa, áo trắng tung bay, 3000 tóc đen bay múa, đó chính là cha nuôi của ta. Ông dùng thanh âm mạnh mẽ hữu lực nói:
" - Cảm ơn mọi người đã đến dự thọ lễ của ta, đồng thời cũng hoan nghênh các vị khách từ xa tới! Ta xin tuyên bố khai tiệc."
Sau đó ta thấy từng người một tặng lễ vật cho cha nuôi, loại người người gì cũng có, mấy tên mập tham tiền, mấy vị tỷ tỷ xinh đẹp,..v..v... Ta chờ mãi mới đến lượt, thật là chán quá đi. Cuối cùng can nương bế ta lên và dâng quà lên cho cha nuôi. Cha nâng nương dậy và nói:
"- Chỉ cần nàng có tấm lòng là được, vậy Long nhi có quà cho ta không?"- Cha vừa xoa đầu ta vừa ôn nhu thâm tình nhìn nương
Ta rất mừng cho nương vì có thể sống hạnh phúc như vậy tuy nhiên.........Móa!! Cha ngươi có cần ngược độc thân cẩu tàn ác vậy không T^T tuy ta mới 10 tuổi nhưng ta thấy ta đang bị các ngươi ngược lên trời xuống đất đó T^T. Cho nên ta chấm dứt bầu không khí màu hường này tiện thể tặng quà cho cha luôn, hắc hắc:
"- Cha con yêu cha."
Ta thật phục khả năng bán manh của mình khuôn mặt yêu nghiệt, phong thần tuấn lãng của ta bây giờ thành mặt bánh bao, môi hồng răng trắng, đôi mắt vì cười lên mà cong cong thành hình lưỡi liềm đến nỗi chính ta cũng bị mê hoặc.
Ta nhìn cha mất hình tượng, miệng mở to đến nỗi nhét vừa quả trứng thiên tước mà buồn cười tuy nhiên ta vẫn là con ngoan nha nên ta đã mở miệng nhắc người cha đang mất hình tượng trước mặt này:
"- Cha ơi cẩn thận trật quai hàm a ~~~ với cả hôm nọ nương bế ta đi tửu lâu ta thấy cha đi vào một nơi có rất nhiều vị tỷ tỷ xinh đẹp nha."
Sau khi ta nói xong câu đó. Cha mới định thần lại và nói:
"- Haha Long nhi của ta là thiên tài nha.....từ từ con vừa nói cái gì cơ."
Sau đó cha quỳ xuống và chắp tay nói:
"- Lão bà tha cho ta đi mà! Lần sau ta không dám nữa."
Chắc không ai có thể tưởng tượng rằng bạch y nguyên soái hùng dũng chốn xa trường lại có một nhược điểm là thê nô hắc hắc.Sau đó ta thấy nương vẫn duy trì nụ cười ôn hòa nhưng trên trán đã nhảy gân xanh và truyền âm cho cha:
" - Tối về chàng quỳ bàn giặt cho ta và xuống đất ngủ nhé!!"
Hắc hắc, ta cười vui sướng khi người gặp họa.
(Một người cha nào đó buổi tối phải xuống đất nằm khóc ròng T^T:.....Sao ta lại đẻ ra đứa nghịch tử này chứ.....)

Chương mới hơn