Chương 38:Xin đừng báo đáp a
- Nữ nhân không chịu an phận lại còn học đòi người ta bốc thuốc.Thật không biết xấu hổ!
- …
Huyền Vũ lặng người nhìn bọn họ kéo nhau sang y quán bên cạnh.Khuôn mặt xinh xắn không gợn lên một tia biểu cảm nhưng lại khiến đám nữ nhân nhao nhao lo sợ:
- Tiểu Vũ đừng kích động a.Phàm nhân không hiểu chuyện a.
- Đúng đúng.Lát nữa đi ăn vịt quay béo ngậy.Không nên kích động.
Thanh Long không lên tiếng vì nàng hiểu kèo này Huyền Vũ đã thua đứt đuôi rồi.Bất quá chỉ vài cái tát có thể phá giải tà thuật thì cũng thật quá hư cấu rồi.
- Đi.Chúng ta qua đó xem hắn giở trò gì!
Bạch Hổ từng tiếp xúc với hắn,lại thêm can đảm có thừa nên hùng hổ dẫn cả bọn sang y quán của hắn để "dằn mặt".
- Tát chán chưa?
Hắn nhìn khuôn mặt đã sưng thành đầu heo của người bệnh,lạnh lùng hỏi.
- Dạ.Mời thần y…
Người nhà nghe vậy thì xấu hổ cúi đầu nhìn kiến.Ai mà ngờ được cái tát nhìn thì đơn giản mà họ đánh đến tê cả tay vẫn không ăn thua.Cuối cùng đành phải mang tới y quán của hắn.
- Tát mà cũng chữa được bệnh?Nghe vô lí vãi chưởng!
- Suỵt!Bị hắn phát hiện thì nhục sịp.
- Có gì mà nhục?Đây là là giao lưu học hỏi a.
Bạch Hổ,Thanh Long và Chu Tước dùng khinh công leo lên mái sau đó bóc mấy viên gạch ra nhòm xuống dưới.Lúc này ở dưới đang khá loạn nên không ai để ý tới ba người,hơn nữa cả ba đều có kinh nghiệm giang hồ phong phú,người thường nếu muốn phát hiện cũng không dễ dàng gì.
- Rõ ràng là một kẻ rất bình thường a.Không phải gạt người đó chứ?
Chu Tước tuy nói vậy nhưng cũng tập trung nhãn lực theo sát nhất cử nhất động của hắn.Thế nhưng mỗi cú đánh đều rất tầm thường,hoàn toàn không có chiêu trò hay pháp thuật gì khiến nàng cảm thấy hơi hụt hẫng.
Bạch Hổ buồn bực kêu lên:
- Thật kì quái a!Rõ ràng chỉ tát mấy cái…Hay là chúng ta cũng bắt người lại tát thử xem có khỏi không?
- Ngốc.Ngươi không cảm nhận thấy điểm bất thường của hắn sao?
- Bất thường?Ngoại trừ vừa gầy vừa xấu trai thì hình như không có điểm nào bất thường cả.
Đối với sự thiếu kiến thức của Chu Tước,Thanh Long chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười khinh bỉ:
- Nội công mà hắn tu luyện là chí âm chí tà.Chẳng trách có thể phá giải tà thuật.
- Nghe thật vô lý a.Đã "tà" lại thêm "tà" thì chẳng phải là bệnh nặng hơn sao?
Bạch Hổ kì quái kêu lên.
- Vạn vật trên đời tương sinh tương khắc.Lửa có thể nuôi lửa,cũng có thể dập lửa.Lần này chỉ có thể trách Tiểu Vũ xui xẻo.
Ở bên dưới hắn đã đón một người bệnh khác.Và theo nguyên tắc tiền trao cháo múc,hắn tự tin báo giá.
- Bốn trăm đồng tiền?Sao đám khố rách áo ôm vừa rồi ngươi chỉ thu bốn đồng mà đến lão tử ngươi lại thu bốn trăm?
Thái độ cứng của gã này khiến hắn hơi ngạc nhiên,nhướn mày nói:
- Áo ngươi có rách không mà đòi thu bốn đồng?
- Khốn khiếp!Lão tử đếch quan tâm.Bốn đồng là bốn đồng!Không thì lão tử đập bỏ cái quán rách nát của ngươi!
- …
Hắn gật gù một lúc rồi cười gằn:
- Ok.Bốn đồng thì ta chữa kiểu bốn đồng.
Ở thời đại này một trăm đồng tiền bằng một lượng bạc,một trăm lượng bạc bằng một lượng vàng.Cứ thế mà tính thì bốn trăm đồng sẽ tương đương với bốn lượng bạc.Tuy không hẳn là số nhỏ nhưng cũng tuyệt đối không phải là không thể trả nổi.
Chưa kể đối phương còn là Lăng gia nổi tiếng là giàu có quyền thế nhất trong thành.Bất quá đối phương là cái gì Lăng hắn đương nhiên không nhớ,hắn chỉ đang cảm thấy rất hồ hởi vì đã lâu lắm rồi mới có thằng dám bật lại hắn.
Nói được làm được.Hắn thẳng tay vả lên mặt gã bệnh nhân một cú thật vang khiến đầu tên này nghẹo hẳn qua một bên.Lập tức tên này la lên oai oái,nhưng mà không phải vì đau:
- Mày là đứa nào?Sao mày dám cản trở kế hoạch của phu nhân?
Hắn không đáp mà chỉ khẽ phẩy tay:
- Xong rồi đó.Mang về đi.
- Thế này mà bảo là xong.Ngươi chữa cái mẹ gì vậy?
Lăng Hổ hoài nghi nhìn Lăng Báo đang gầm gừ điên loạn.Mặc dù bình thường em trai gã cũng có chút khùng điên nhưng không có tới mức này a.
- Lũ khốn khiếp!Toàn bộ các người sẽ bị hiến tế!Linh hồn các người thuộc về phu nhân!Cái chết sẽ ngự trị…
Lăng Hổ không kiên nhẫn quát:
- Làm nó trở lại bình thường ngay!
Hắn bình thản đáp:
- Bốn chục nghìn đồng.
Lăng Hổ lấn nam bá nữ đã quen lập tức giở giọng bố mày mẹ tao:
- Thằng con hoang khốn khiếp nhà ngươi.Đến Lăng Lão Hổ mà ngươi cũng dám vòi tiền?Vung tay mấy cái liền muốn nhận mấy chục nghìn.Có tin lão tử hủy luôn cái ổ chó này của ngươi không?
Bạch Hổ ở trên mái nghe vậy thì cau mày nói:
- Cái tên này thật quá đáng a.Đã cầu người ta chữa bệnh mà còn phách lối như vậy.Ta thật muốn xuống đập gã một trận!
- Tên kia có vẻ không vừa đâu.Cứ yên lặng chờ kì biến đi.
Hắn khẽ nhướn mày như thể vừa nghe một câu chuyện ngớ ngẩn nhất trên đời,cười nhạt đáp:
- Thật oai phong.Cái sạp hàng này là tài sản của Thiên Kiếm Môn,đâu phải các ngươi muốn hủy là hủy?Hơn nữa ngươi trả bốn đồng thì ta chữa kiểu bốn đồng.Chẳng lẽ ngươi đang mong chờ phép tiên ở cái thế giới khốn khiếp này?
Quần chúng cũng mượn gió bẻ măng:
- Lăng công tử,xong rồi thì đi ra cho người khác còn chữa bệnh chứ!
- Công tử rất oai phong a!Bất quá người nhà tôi hấp hối đến nơi rồi.Mời công tử mau lăn a!
- Đệ đệ bị quỷ ám mà còn tiếc vài đồng.Thật đúng là cực phẩm a!
- Gia môn bất hạnh.Gia môn bất hạnh.
Nhiều người nhiều miệng,hơn nữa họ đứng chen chúc vào nhau không sợ bị phát hiện nên càng không tiếc lời chửi bới,than thở rằng nhà họ Lăng vô phúc.Lăng gia trước nay hoành hành ngang ngược,tiếng xấu để đời,ai cũng muốn nhân dịp này chửi bọn chúng một trận cho bõ tức.
Lăng Hổ dù sao cũng là người chứ đâu phải bụt gỗ tượng sành.Bị nhiều người bu vào chửi như vậy thì dù có hung thần ác sát đến đâu cũng phải giận đến tím mặt:
- Ngươi được lắm.Nhớ mặt lão tử đấy!
Gã đang chuẩn bị lấy ngân phiếu trong người ra thì hắn bỗng ngăn lại:
- Khoan đã.Vừa rồi ngươi hơi bị to tiếng đấy.Thêm phí tổn thất tinh thần nữa.Bốn trăm đồng tiền,nôn ra.
Tới đây thì ngay đến Lăng Hổ không nhịn được kêu lên:
- Sao ngươi không đi ăn cướp đi?
Hắn cười nhạt đáp:
- Đang làm đây.Mà nghe nói Lăng gia ghê lắm ghê vừa cơ mà?Sao lại ở đây kì kèo vài đồng tiền lẻ thế?Tán gia bại sản rồi sao?
- Toàn bộ các ngươi đều sẽ bị nguyền rủa!
Lăng Báo càng lúc càng làm dữ,đã vậy còn liên tục bị hắn và đám dân đen kháy bẩn khiến Lăng Hổ không kiên nhẫn rút ra một sấp ngân phiếu mới cứng. Cũng không thèm đếm là bao nhiêu ném thẳng vào mặt hắn.
- Tiền đấy.Cúi xuống mà lượm.
Hắn không tránh không né,tùy ý để ngân phiếu đập vào mặt.Cặp mắt cá chết nhìn chằm chằm đống ngân phiếu dưới đất một lúc rồi lạnh lùng nói:
- Còn thiếu mười nghìn.
Lăng Hổ tức đến nổ đom đóm mắt,gã bèn lấy luôn thỏi vàng cuối cùng trên người ném xuống đất.Tới lúc này hắn mới nhếch miệng cười hài lòng,sau đó cầm cây chổi quét toàn bộ ngân phiếu vào một góc rồi vả một cú rất kêu vào mặt Lăng Báo.
- Ui da!Đau chết mất.Đây là đâu?Tôi là ai?Đại ca,sao đệ lại…
- Con mẹ nó!Cứ chờ đấy mà xem.Rồi lão tử sẽ khiến ngươi chết rất khó coi!
Lăng Hổ bực tức túm cổ Lăng Báo về,vừa đi vừa tiện chân đạp đổ mấy sạp hàng ven đường.
- Tên này cũng gắt quá chứ hả!
Chu Tước nhếch miệng cười:
- Đốt lên chắc sẽ thơm lắm.
Bạch Hổ giống như nhớ lại chuyện gì,khuôn mặt thanh tú bỗng trở nên thật khó coi:
- Ờ.Hẳn rồi.Quá gắt là đằng khác.
- Coi thế đủ rồi.Nếu không mau tìm cách giúp Huyền Vũ giải tà thuật thì đến cơm cũng chẳng có mà ăn đâu.
Thanh Long lên tiếng nhắc nhở.Dù sao thì xem người ta kiếm tiền cũng không khiến mình no được.
Chỉ một cái tà thuật nhỏ nhoi đương nhiên không thể làm khó được bọn họ.Không lâu sau Huyền Vũ đã chế ra một loại hỗn hợp làm từ máu gà,gạo nếp,hùng hoàng gì đó và bắt đầu trả thù đời bằng cách đem bán với giá cắt cổ.
Điều kì lạ là có khá nhiều người chạy sang mua thứ thuốc này của nó,đa phần đều là người nhà giàu.Cũng phải thôi,càng giàu thì họ càng sợ cái cách lấy giá ngẫu nhiên của hắn,đó gọi là nhân tính.
Khi người bệnh cuối cùng được chữa khỏi thì cũng đã sẩm tối.Một buổi tối không trăng không sao lạnh lẽo cô tịch khiến người người nhà nhà chỉ muốn nhanh chóng chui vào ổ chăn mà ngủ một mạch tới sáng.
- Eo!Lại rau dưa.Chán chết!
Bạch Hổ suy sụp cực độ khi nhìn vào mâm cơm.Khiến một đứa lạc quan như nó buông bát là đủ hiểu đời sống gần đây của bọn họ đã khổ cực tới mức độ nào.
- Ăn tạm đi.May mà còn có rau dưa đấy.Mấy bữa nữa sợ là đến gạo cũng không mua nổi.
Thanh Long bình thản đến độ tưởng như nàng đang kể câu chuyện của nhà hàng xóm.Không cần biết nàng mạnh đến đâu,chỉ dựa vào phần điềm tĩnh này thôi cũng đã đủ để tương lai trở thành một nhân vật cộm cán trong giới ao hồ.
- Đại tỷ,hay là chúng ta…trở về Vũ Di Sơn đi.
Chu Tước ngập ngừng nói.
- Không được!Một khi chưa rửa nhục thì nhất định sẽ không trở về.Chẳng lẽ muội đã quên kẻ đó đã hại đời chúng ta như thế nào rồi hay sao?
Phản ứng gay gắt của Thanh Long khiến chúng nữ đồng thời cúi đầu im lặng.Huyền Vũ không chịu được cái không khí nặng nề này,mạnh mẽ nện đôi đũa xuống mâm rồi đi thẳng ra cửa.Cũng không thèm nói là sẽ đi đâu,bao giờ về.
Cái không khí ngột ngạt này tưởng như sẽ còn kéo dài vĩnh viễn nếu không có một thanh âm đều đều lạnh lẽo chen vào:
- Wây.Ăn vịt quay không?
Ba cô gái ngạc nhiên đến ngây người khi thấy hắn thản nhiên bước vào y quán của bọn họ.Hắn bước đi thản nhiên như thể chỗ này là nhà xí của hắn từ mấy đời.
- Oa!Vịt quay a!
Bạch Hổ phản ứng nhanh nhất.Lập tức nó nhào đến hít nấy hít để cái bọc trong tay hắn:
- Quả nhiên là vịt quay.Không phải gạt người a!
- Quỷ mới thèm gạt ngươi.Cầm lấy.
Hắn ném cái bọc vào người Bạch Hổ.Trái ngược với thái độ tùy tiện của hắn,Bạch Hổ vội chụp lấy như thể trong gói đựng bổn nguyên sinh mệnh của nó.
- Oa!Vịt quay!Thật sự là vịt quay…Thật sự…
Bạch Hổ vội mở ra nhìn sau đó run giọng kêu lên.Cuối cùng nó ngồi bệt xuống đất mà cắn môi khóc ô ô.Xem ra trong những ngày tháng lưu lạc này con bé đã chịu không ít đói khổ.
Chu Tước thấy vậy thì không nhịn được tiến đến xoa đầu an ủi Bạch Hổ:
- Lát nữa ta nhường muội hai cái đùi.Ngoan,đừng khóc nữa.Hãy tin rằng cuộc đời này vẫn còn ánh sáng.
Mặc kệ hai đứa ngốc kia làm trò,Thanh Long liếc nhìn hắn bằng ánh mắt bình tĩnh đến lạnh lùng:
- Trên đời khó trả nhất là nhân tình,chưa nói đến còn là nhất tình của người dưng.Thứ này tốt nhất là ngươi mang về đi.
Ngay lập tức trên mặt Bạch Hổ xuất hiện một loại suy sụp tựa như nó có thể lăn quay ra chết ngay lập tức.Nhưng rất may là hắn đã kịp thời lên tiếng bảo vệ tâm linh nhỏ bé non nớt này:
- Kẻ thù cũng có bốn phần là bạn.Đâu cần lạnh lùng như vậy.Hơn nữa chúng ta không quen biết thì không thể gọi là ân tình,mà là kì ngộ.
Khuôn mặt đáng thương của Bạch Hổ khiến Thanh Long đành phải thỏa hiệp:
- Bọn ta trước nay chưa nhận không ân tình của ai bao giờ.Mục đích của người là gì?Nói ra,nếu không trái với đạo nghĩa giang hồ thì...
Hắn vội giơ tay lên ngăn lại lời của nàng,hỏi:
- Khoan đã.Không phải các người nghĩ ta làm thế này là định nhờ vả đấy chứ?
Thanh Long ngạc nhiên không kém gì hắn,nàng hỏi ngược:
- Không phải sao?
Thoạt đầu hắn ngây ra một lúc sau đó cười phá lên:
- Fư fư…Dù có cùng đường mạt lộ thì ta cũng không dám làm phiền tới đám ôn thần các người.Thôi ăn sớm đi.Về đây.
Hắn rời đi được một lúc lâu thì những cô gái mới có phản ứng.Bạch Hổ là người lên tiếng đầu tiên:
- Hắn đi rồi?Cứ như vậy mà đi?
Chu Tước trầm ngâm nói:
- Bị chửi một cú đau như vậy mà ngươi còn cảm thấy chưa đủ sao?
Rắc~
Đôi đũa trên tay Thanh Long bị bóp vỡ vụn,nàng mỉm cười quay sang nói với Chu Tước:
- Điều tra thằng ranh này.Xuất thân,gia thế,hành động tiếp theo của hắn.Nhất định phải tặng hắn một cái ân tình cả đời không trả nổi.Không thể để cái thằng nhãi vắt mũi chưa sạch đó coi thường chúng ta như thế được!
Thế là sau bữa ăn cả ba người chụm lại bàn kế hoạch đến tận nửa đêm.Về phần cái kế hoạch đó đối với hắn là ân tình hay tai họa thì còn phải xem tạo hóa của hắn.