Chương 2:Thả thính sư nương thật khó

Vạn Kiếp Nhất Mộng

Chương 2:Thả thính sư nương thật khó

- Chuyện này là thế nào?Sư muội,ngươi có thể nói rõ cho ta được không?

Một người đàn ông cao một mét tám đi đi lại lại trong Nghị Sự Đường.Gã chân mày nhíu chặt,sắc mặt phát đen,hiển nhiên là đang cảm thấy cực kì tức giận.

Nghe tin đám cặn bã Tu La Giáo tiến vào cướp phá một toà thành gần đó khiến gã gấp đến mức đồ ngủ cũng không kịp thay,trực tiếp dẫn theo vài cao thủ trong môn phái xuống núi giao chiến với bọn Ma giáo một phen.Ấy thế nhưng ở đằng sau sư muội lại bị địch nhân tập kích khiến cho nội thương trầm trọng,đây rõ ràng là đám Ma giáo khốn khiếp chơi trò giương Đông kích Tây,nhìn rau gắp thịt!

Đường đường là đại sư huynh kiêm chưởng môn nhân vậy mà lại để bọn chúng quay như dế,gã có thể không tức giận sao?

Con mẹ nó!Vì ngại thân phận của sư muội nên lão tử đã quyết định không để nàng giao chiến với đám người Tu La Giáo,vậy mà các ngươi còn dám...Xem ra lão hổ chưa ra oai thì bọn chúng còn tưởng Thiên Kiếm Môn là một đàn mèo bệnh!

- Chuyện này...

Sư nương hắn vẻ mặt phức tạp nhìn sư huynh hồi lâu cuối cùng vẫn là không nói ra được.

Về cơ bản thì mọi chuyện rất dễ hiểu,chỉ là một cái lão dở hơi chạy đến định bắt cóc nàng sau đó nàng đánh chết lão,thế nhưng còn cụ thể thì...

Chuyện bị hạ độc thì còn dễ nói,chứ còn cái vụ cùng hắn làm ba cái chuyện...đáng xấu hổ kia thì phải kể ra làm sao?Hơn nữa còn làm đến tận hai lần a!

Càng nghĩ càng xấu hổ,nàng lén lút cúi xuống nhìn khuôn mặt anh tuấn nhỏ nhắn đang tựa vào ngực nàng ngủ say,lại bỗng cảm thấy tim mình đau nhói như bị ngàn mũi kim đâm.

Thời điểm nàng tỉnh lại thì hắn đã như đống bùn nhão dưới thân nàng.Trông thấy hắn sắc mặt tái nhợt,hơi thở mong manh lúc còn lúc mất khiến tim của vị sư nương này thiếu chút nữa liền bay ra khỏi lồng ngực.

Nhét vào miệng hắn một cái Phục Nguyên Đan,hắn nuốt không trôi.Nàng đem đan dược bỏ vào miệng cắn nát bón cho hắn,hắn nhăn mặt nuốt xuống nhưng vẫn không tỉnh.

Nàng lại lấy ra một cái Vạn Vật Quy Nguyên Đan uống vào sau đó bón cho hắn,hắn vẫn không tỉnh.

Lại lấy ra một cái Hoàn Dương Bổ Huyết Đan,tiếp đó lại mang ra một cái Ngũ Long Đan,sau đó tiếp tục mang ra một cái Tụ Hồn Đan...Nếu mắt hắn cứ tiếp tục nhắm nghiền thì có lẽ vị sư nương này sẽ đem toàn bộ vốn liếng mà dốc hết vào mồm hắn.

- Khụ khụ...

Hắn ho khan hai tiếng,tuy ý thức đã khôi phục nhưng lại có một loại cảm giác thân thể không thuộc về mình.

Ông trời của ta ơi,trong mấy cái kiếp trước nhớ có vài lần đi kỹ viện một mình chiến bốn cái mĩ nữ cũng không mệt như ngày hôm nay.Vị sư nương này...thực quá con mẹ nó cực phẩm,suýt chút nữa thì khiến linh hồn ta vừa trở về liền phải bay đi mất rồi.

- Ngươi đã tỉnh?

Sư nương hắn vụng về hỏi một câu,nội tâm muốn hung hăng hôn hắn một ngụm nhưng nhớ tới ánh mắt lạnh lẽo sáng nay nàng liền mạnh mẽ kìm lại,một đôi mắt phượng lấm lét quan sát thái độ của hắn.

- Đương nhiên là...khụ khụ...ta đã tỉnh.Mỹ nữ đại nhân,ngài mớm cho ta nhiều thuốc như vậy là muốn đắng chết ta sao?Làm ơn cho đệ tử bé nhỏ của ngài xin chút nước...Khụ khụ...Ách,suýt chút nữa thì phổi cũng bị ho ra.

Hắn cười khổ,cảm thấy miệng đã trở nên đắng nghét không khác gì một cái cối xay thuốc.

Sư nương yêu quý của ta ơi,ta cũng đâu phải nhân vật trong game online,dù người có nhồi thật nhiều thuốc vào mồm ta thì nó cũng không có cộng dồn đâu.

Nàng thất thanh kêu lên một tiếng,luống cuống lấy từ trong ngực áo ra một bình sứ rồi gấp đến độ hai tay phát run đưa tới trước mặt hắn:

- Là ta vô ý.Nước đây,con nhanh uống đi đừng để miệng bị đắng.

Hắn run rẩy nhận lấy bình sứ,cảm nhận hơi ấm của sư nương lưu lại trên bình khiến tiểu đệ mềm nhũn mơ hồ có dấu hiệu bình phục.

Vật này lấy ra từ ngực áo của sư nương,là vị trí rất gần với bộ ngực a,gần với nơi thánh địa như vậy...

Hắn hít một ngụm khí lạnh,cảm giác đối với vật quý giá bậc này có chút nuốt không trôi.

- Con mau uống đi.Hay là cảm thấy khó nuốt?Nếu vậy để sư nương lại mớm cho con.

- Ách,ta đương nhiên là có thể tự uống.

Không phải hắn chê môi thơm của sư phụ,mà bởi hắn cảm giác nếu bị kích thích thêm chút nữa thì hắn sẽ hỏng mất,hay chính xác hơn là tiểu đệ của hắn sẽ hỏng mất.

Một đứa trẻ mười ba tuổi như hắn cho dù tinh thần có mạnh mẽ đến mấy thì về thân thể cũng vẫn chỉ là một thằng nhãi chưa lớn thôi.Hai lần "dập dìu" cùng sư nương đã là cực hạn của hắn,nếu còn tiếp tục bị kích thích thì e rằng hắn sẽ là người đầu tiên tại Tu Chân Giới bị liệt dương sau khi vừa phá thân xử nam.

Mở nắp ra ngửi một chút sau đó vẻ mặt hắn ngay lập tức cứng đờ vì độ chịu chơi của vị sư nương này.

Thứ nước trong bình chính là Sinh Mệnh Thuỷ,nghe đồn là máu huyết của hậu nhân Long Tộc thời cổ đại.Nước này người thường uống vào liền tăng tuổi thọ,cơ thể cường tráng không đau ốm,người tu tiên uống vào sẽ tăng vài năm tu vi,chưa kể nếu bị nội thương ngoại thương khi uống vào sẽ tăng tốc độ hồi phục.Không tính là cái vật gì ghê gớm,tuy nhiên là thứ vạn kim khó cầu,chỉ người hữu duyên mới có thể sở hữu.

Từ trong trí nhớ hắn biết được là nàng đối với hắn rất hào phóng,thậm chí lãng phí.Thế nhưng đem Sinh Mệnh Thuỷ ra uống thay nước...Ân,thì ra đây là cái cảm giác "thụ sủng nhược kinh" mà mọi người vẫn hay nhắc đến.

Hắn ngửa cổ giả bộ tu một hớp rồi đưa cho nàng,ngây ngô hỏi:

- Sư nương,miệng người chắc cũng rất đắng,hay là người cũng uống một chút đi.

Sư nương hắn nhận lấy bình sứ,lại nghe được lời của hắn thì vẻ mặt phức tạp nhìn vào trong bình sau đó cười gượng gạo:

- Không cần,sư nương đã quen uống thuốc.Không sợ đắng.

(Mỹ nữ thật biết đùa.May mắn là vừa rồi ta không có uống,nếu uống một ngụm sau đó lại nhìn ngươi chịu đắng chịu khát thì chẳng phải ta liền biến thành một cái kẻ khốn khiếp.Ách,thế nhưng mà ta kì thực chính là một kẻ khốn khiếp.)

Hắn thầm nghĩ,bất quá bên ngoài lại biểu hiện ra vẻ mặt "Ồ,ta đã biết".

Kì thực hắn cũng chẳng muốn diễn một vở này,thế nhưng đây là bởi hắn đã quá rõ tính cách ngoài mềm trong cứng của sư nương.Nếu nàng biết miệng hắn đắng mà không uống nước thì nhất định sẽ đem Sinh Mệnh Thuỷ dốc vào miệng hắn,mà lúc này sẽ là dốc toàn bộ.

Đều bởi tài không bằng người a.Nếu hắn mà có hai phần công lực của bản thân vài tiếng trước thì nhất định đã đem bình sứ hung hăng nhét trở lại vào áo nàng,sau đó tiện tay mó qua cái vật trắng nõn đồ sộ kia,rồi sau đó...Ách,không được,tiểu đệ lại bắt đầu dở chứng.Bình tĩnh a,ngươi cần thời gian tĩnh dưỡng,đừng loạn động,tuyệt đối phải biết đạo dưỡng sinh!

Thấy hắn ngồi ngây ra,mặt nhỏ thì lúc đỏ lúc trắng biến ảo khôn lường khiến nàng không nhịn được cảm thấy lo lắng:

- Tiểu bảo bối,con đang giận sư nương sao?

Hắn đang tập trung điều hoà lại tiểu đệ thì bất ngờ nghe được nàng hỏi vậy liền vô thức đáp:

- Ta vì sao phải...

Nói tới đó liền cắn mạnh cái lưỡi để dừng lại.Sư nương chủ động hỏi a,đây còn chẳng phải là tự tìm ngược đãi?

- Phải làm sao?

Sư nương hồi hộp hẳn lên,cả người mang theo một cỗ hương thơm nhàn nhạt rướn về phía hắn khiến hắn choáng váng muốn ngất.Và hắn ngất thật,cả thân thể đột nhiên lảo đảo như mất hết xương ngã vào lòng sư nương khiến nàng cả kinh:

- Tiểu bảo bối,ngươi bị thương?Ưm...

Bị một đôi bàn tay hung hăng ôm lấy khiến nàng toàn thân mềm nhũn,không nhịn được kiều rên một tiếng.Hắn trong lúc nàng không ngờ tới bất ngờ vươn tay ôm lấy sư nương,lại phát hiện bản thân quá nhỏ hoàn toàn lọt thỏm trong thân thể tuyệt mĩ của nàng khiến cho sắc mặt hắn thoáng cái trở nên đen kịt:

- Thương thì không,nhưng bi thương thì rất nhiều.Đồng Tử Công ta vất vả lắm mới luyện thành.Sư nương...người thật quá nhẫn tâm!

Nàng ôn nhu vuốt ve mặt hắn,buồn bã đáp:

- Là sư nương có lỗi với con.

Lại thoáng nhìn qua khôi lỗi vỡ nát nằm lăn lóc trên mặt đất,vẻ mặt phức tạp nói:

- Vừa rồi sư nương có làm con sợ không?

Hắn híp mắt tận hưởng cảm giác ôm mỹ nhân,ê a nói:

- Đương nhiên là không.Sư nương trong mắt ta vĩnh viễn là đẹp nhất,tuyệt đối không đáng sợ.

Nàng bị hoa ngôn xảo ngữ của hắn làm cho mặt ngọc đỏ bừng,ngại ngùng kêu lên:

- Tiểu bảo bối...

- Nhưng Đồng Tử Công của ta bị phế đi mất rồi.Nếu người không đền bù cho ta thì ta...ta sẽ rất tức giận.Hừ!

Thấy hắn một cái bộ dáng hung hăng càn quấy làm khơi lên mẫu tính trong nàng.Ngọc thủ ôn nhu vuốt ve tóc hắn,cưng chiều nói:

- Con muốn đền bù ra sao?Cho dù sư nương thịt nát xương tan cũng nhất định thành toàn cho con.

Hắn nghe vậy thì tiếc nuối buông eo thon của sư nương ra sau đó cười gian xảo:

- Khặc khặc,đương nhiên là không đến mức thịt nát xương tan ghê gớm như vậy.Đến lúc thích hợp ta sẽ nói cho sư nương,tới lúc đó người nhất định không được từ chối đâu đấy!

Nàng nheo mắt nhìn vẻ mặt bất thiện của gã đệ tử,thấp giọng mắng:

- Tiểu bại hoại,sư nương mà thèm nuốt lời với ngươi sao?!

- Đệ tử không bại hoại,sư nương không yêu.

Hắn cười nham nhở phủi đít đứng lên,lại cảm thấy hạ thể lung lay dữ dội "oạch" một tiếng ngã ngồi trên mặt đất.

Đôi chân này hai tiếng trước vốn đã tê dại,là hắn dùng ý chí cưỡng ép nó chạy như điên suốt nửa giờ,sau đó còn bị sư nương "dập dìu" thêm gần một tiếng rưỡi nữa thì lúc này mềm nhũn cũng là điều dễ hiểu.

Tuy nhiên...mất mặt a!

Phía trước là một cái như hoa như ngọc sư nương vậy mà ngươi "oạch" một tiếng ngã dập mông,đã vậy còn không có mặc quần.

Đây chẳng phải muốn nói:"Sư nương,ta đã bị người làm cho mệt chết.Làm ơn tha cho mạng nhỏ của ta đi!".

Hắn cộng tuổi của tất cả các kiếp lại cũng ngót nghét khoảng vài trăm nghìn,thế nhưng trong hoàn cảnh này cũng không nhịn được xấu hổ ho khan một tiếng:

- Khụ khụ...Sư nương yêu quý,ngài mắng thì cũng đã mắng rồi,vậy có thể giúp ta mặc lại quần không?Tiểu đệ của ta ấm áp đã quen,ngoài này gió quá lớn thật sự có chút chịu không nổi.

Nghe thấy hai từ "Ấm áp" sắc mặt nàng lập tức đỏ rực lên.Cái gì mà "tiểu đệ ấm áp đã quen"?Đứa nhỏ này từ đâu học được mấy cái từ ngữ lưu manh như vậy?Ân,nhất định là bị gã đệ tử của đại sư huynh làm hư,chứ tiểu bảo bối của nàng ngây thơ khờ khạo tuyệt đối sẽ không nghĩ ra được những lời hư hỏng này!

Nàng nội tâm quyết định khi về sẽ hỏi thăm cái gã bảo bối đệ tử của sư huynh một phen,bên ngoài thì làm ra một bộ mặt lạnh lùng cao ngạo bĩu môi châm chọc hắn:

- Đáng đời!

Thế nhưng bàn tay thì lại dịu dàng luồn xuống dưới nâng hông hắn lên,tay còn lại vận pháp lực sử dụng Cách Không Di Vật mặc lại quần cho hắn.

- Oa!Sư nương thật lợi hại!

Lời này của hắn là sự thật.Tại thế kỉ hai mươi mốt thì chỉ đám cao thủ đạt tới đẳng cấp Siêu Thần Nhập Hoá mới dám hao phí nội lực làm ra mấy cái tiểu xảo như Cách Không Di Vật,Đạp Không Phi Hành...Thế nhưng sư nương của hắn chỉ là một cái tiểu nhân vật trong một cái tiểu môn phái mà lại hoang phí nội lực để mặc quần cho hắn,đây còn chưa phải là lợi hại sao?

Quên mất!Thời đại này gọi là linh khí,pháp lực chứ cũng không có kêu nội lực tầm thường như vậy.

Lại nói,nàng bây giờ ẩn dấu tu vi xuống còn Trúc Cơ đỉnh phong,là một cái tầm thường cấp độ.Thế nhưng tu vi thật sự của nàng là Kim Đan trung kỳ,cũng chỉ là một cái cấp độ bớt tầm thường hơn một chút mà thôi.

Sư nương vỗ lên mông đít của hắn một cái,sẵng giọng:

- Còn dám chế giễu sư nương?

Hắn ôm cái mông nhỏ,thuận tiện nắm luôn bàn tay thon dài mềm mại của sư nương,ấm ức kêu lên:

- Sao người đánh ta?Sư nương nhan sắc tuyệt diễm,mỹ lệ kinh nhân,khuynh quốc khuynh thành,nghiêng thùng đổ chậu,tu vi lại còn là Trúc Cơ đỉnh phong cao thâm mạt trắc,thần bí khó lường.Đây toàn bộ đều là chân lí viết tại Thiên Thư (*),ta một điểm cũng không dám nói dối.Lại nói...Ân...

(*) Thiên Thư:Tương truyền,mọi sự trong tam giới đều diễn biến theo ghi chép trong Thiên Thư do chính tay Ngọc Đế cất bút viết.Là một cái phần mềm lập trình cực kì lợi hại.

Sư nương một ôm đem mặt hắn ắn vào bộ ngực đầy đặn,ôn nhu nói:

- Ta đã từng này tuổi nhưng tu vi mới chỉ là Trúc Cơ kỳ,với người thường có thể đã rất ghê gớm,thế nhưng trong giới tu chân thì cũng chỉ là một cái nhỏ bé nhân vật không đáng nhắc tới.Con không nên coi ta là mục tiêu,sẽ ảnh hưởng tới thành tựu cả đời của con.

Cái gì gọi là mục tiêu?Mục tiêu vừa là động lực tiến bước,vừa là đỉnh cao để cả đời này nhắm đến.Tại thời điểm mọi người ai cũng hướng đến Nguyên Anh,Hoá Thần mà ngươi ngắm tới Trúc Cơ thì liền xong rồi.Vừa đột phá lên Trúc Cơ đã cảm thấy thoả mãn,vậy thì thành tựu cả đời cũng chỉ dừng ở đó.

Đạo lí này ai cũng biết.Thế nhưng tiên lộ gian nan,rất nhiều người chỉ đặt mục tiêu cho mình tới Trúc Cơ,hay thậm chí là Luyện Khí.

Tiểu bảo bối của nàng vụng về hậu đậu,linh căn lại không bằng người,nàng thực sự lo nếu hắn chỉ dừng ở Trúc Cơ thì sau này sẽ bị người khác ức hiếp.

Hắn nghe vậy thì xoát một cái ném vẻ mặt hưởng thụ qua một bên,đầu vẫn lấp ló dưới bộ ngực bành trướng của sư nương nhưng khuôn mặt nghiêm túc trầm ổn,không giận mà uy nói:

- Cái gì mà ảnh hưởng hay không ảnh hưởng?Con là rác rưởi linh căn bị phân đi trồng linh thảo,là ai thu nhận con?Mùa đông con chưa luyện ra linh khí chống lạnh,là ai truyền linh khí của mình cho con?Con luyện kiếm phế vật,là ai xin lão già,ý lộn chưởng môn cho con luyện quyền cước?Cơm con ăn do ai nấu?Áo con rách do ai vá?Linh dược con ăn do ai xin về?Tháng trước con ốm là ai đã thức trắng ba ngày ba đêm?Cho dù là Hoá Thần kỳ phi thăng thành công,xuyên qua chín tầng trời,đắc đạo thành tiên,đột phá sinh tử thì đã sao?Trong mắt ta cũng chỉ là một cái rắm chó!Sư nương,xin ngài nhớ cho:Chi có ngài mới là của ta quan trọng nhất!

Sư nương nghe vậy thì ngoảnh mặt sang một bên,nghẹn ngào nói:

- Tiểu ngốc tử,con sao có thể là rác rưởi linh căn.Còn nữa,nương tử của con mới là của con trọng yếu nhất,con nói linh tinh nàng nghe được sẽ cảm thấy không vui.

Hắn mặt không đỏ tim không loạn há miệng ra liền muốn rút ngắn quan hệ:

- Người ngốc thật hay ngốc giả vờ thế?Chẳng phải người là nương tử của ta hay sao?

Nàng lén lau nước mắt,cười mắng:

- Hồ nháo!Ai là nương tử của con.

Sư nương nói vậy khiến hắn cực kì buồn bực.Cả hai ngay cả chuyện ấy cũng đã làm rồi,hơn nữa còn không chỉ làm một lần,vậy mà nàng vẫn dùng cái giọng điệu "mẹ hiền mắng hài tử" với hắn.Xem ra chưa đại phát dâm uy thì nàng còn chưa biết nam nhân của nàng lợi hại đến đâu.

Hắn hung hăng lườm sư nương một cái,âm dương quái khí nói:

- Ách! "Sư nương" và "nương tử" đọc quá giống nhau làm ta nhầm lẫn một phen.Bất quá,chuyện cần làm thì cũng đã làm rồi,không phải sư nương định rũ bỏ trách nhiệm đấy chứ?

Nàng ôn nhu xoa đầu hắn,thở dài:

- Hôm nay ta huỷ đi trong sạch của con,tương lai ta nguyện làm thân trâu ngựa để bù đắp cho con.

Hắn vuốt ve eo thon của sư nương,thuận miệng đáp:

- Làm trâu ngựa thì khổ quá,hay người làm nương tử của ta đi.

Thấy hắn dai dẳng không buông như vậy nàng cũng dần cảm thấy bất lực với gã đệ tử này:

- Sư nương đã là tàn hoa bại liễu sao có thể xứng với con.Nên nhớ ta hơn con tận mười lăm tuổi,chúng ta thành một cặp sẽ khiến cho thiên hạ chê cười.

Hắn làm bộ đăm chiêu lắng nghe sau đó gật mạnh cái đầu:

- Người nói đúng,thiên hạ chê cười rất đáng sợ a.Hơn nữa nương tử của ta nhất định phải là một nữ nhân quốc sắc thiên hương,băng cơ ngọc cốt,ngực nở mông cong,chân dài eo tế,băng tuyết thông minh,ôn nhu như nước,ngọt ngào như...kẹo bông.Tiêu chuẩn của ta cao như vậy,còn sư nương thì...chậc chậc...

Nàng cố nén thương tâm vuốt ve mặt hắn,nói:

- Đúng vậy,xứng đáng với con phải là một cái nữ nhân hoàn mĩ như thế.

Thấy sư nương đã bị nói tới vành mắt đỏ hồng,hắn ôm chặt nàng rồi cười ha ha:

- Thì ra sở thích sư nương là tự khen mình!Đáp ứng được nhiều yêu cầu như vậy,trên đời này cũng chỉ có mình sư nương mà thôi.

Nàng ngây người một lúc rồi chuyển buồn thành vui,bất quá bên ngoài lại dùng tu vi Kim Đan kỳ trấn áp lại,bất động thanh sắc thẳng tay vỗ lên mông đít hắn mấy cái:

- Còn tiếp tục hồ ngôn loạn ngữ thì sư nương liền không để ý tới con nữa.Bám chắc một chút,sư nương mang con trở về.

Hắn nghe vậy thì giật mình,vừa từ trong vòng tay sư nương vùng vằng đòi nhảy xuống vừa bất mãn nói:

- Vậy sao được,ta đường đường là một cái huyết khí phương cường nam nhân...Ách,sư nương đừng nhìn ta như vậy...Là hài tử,hài tử được chưa?!Ta sao có thể để cho một cái chân yếu tay mềm,phong tư yểu điệu nữ nhân bồng bế?Lại nói,thân thể của sư nương đang không tốt,vẫn là để đệ tử dìu người đi thì hơn.

Sư nương bị hắn nói cho xúc động tới mức suýt thì bật khóc tại chỗ.Hắn nhân cơ hội nàng đang phân tâm thì giãy mạnh một cái thoát khỏi vòng tay nàng sau đó thẳng thắn rơi xuống.Mặt đất cứng rắn đem phản lực đẩy ngược lại hai chân khiến hắn cả người lung lay coi bộ sắp ngã đập mặt xuống đất.

Tại thời điểm nguy cấp này hắn vội bạo phát công lực của mười hai tầng Kim Chung Trạo,Dịch Cân Kinh Vô Gián cảnh giới,Cửu Tử Tà Công Cửu Hoàn Quy Chung cảnh giới và Nhật Nguyệt Thần Giám Hỗn Độn Quy Nhất cảnh giới để giữ cho hai chân đứng vững.

Thế nhưng dù hắn đã đạt tới mấy cảnh giới như trên cơ mà kinh mạch trống rỗng không có chút nội lực nào thì có mà dùng bằng niềm tin.Kết quả vẫn là hắn dùng ý chí mạnh mẽ chống đỡ,hai chân sau khi nghỉ ngơi một thời gian thì tuy vẫn còn hơi run rẩy nhưng nếu đi lại nhẹ nhàng thì không vấn đề gì.

Hắn sau khi đi hai bước,cảm thấy đôi chân đã dần có cảm giác trở lại thì vỗ vỗ bắp tay vênh váo nói:

- Sư nương mau tới,để ta dìu người trở về Sư Nương Phong!

Thiên Kiếm Môn tạo thành từ bốn cái ngọn núi,một lớn ba nhỏ.

Cái lớn nhất là Kiếm Phong,hay nghĩa đen còn gọi là Núi Kiếm,là nơi đặt những kiến trúc chính của môn phái như sân tập kiếm,phòng khách,phòng ăn,phòng ngủ của các đệ tử nội môn,tỷ võ đài,phòng họp,phòng của chưởng môn...

Ba cái nhỏ lần lượt là Dược Phong,Tài Phong và Hậu Phong.

Dược Phong,tên như ý nghĩa là nơi trồng dược thảo,luyện đan dược.Những đệ tử có linh căn kém cỏi hoặc là được ném vào đây,hoặc là trở thành đệ tử ngoại môn xuống núi kiếm tiền phục vụ cho môn phái,cái này còn phải xem mức độ phế vật của ngươi tới mức nào.

Tài Phong thì là nơi quản lí tiền bạc của môn phái,vì sư tổ đặt tên cái ngọn núi này trong lúc đang say rượu nên có hơi khó nghe một chút.Nếu muốn đóng học phí,mời qua đây.Nếu bị phạt tiền,mời qua đây.Nếu muốn xin trợ cấp,phiền ngươi cút xa một chút,môn phái gần đây đang rất thiếu linh thạch.

Còn ngọn núi cuối cùng thì bị sư tổ trực tiếp lãng quên.Sáng hôm sau lão từ cơn say thức dậy cảm thấy đầu óc quay cuồng,lại thấy cái việc đặt tên quá phiền phức liền ném lại hai chữ "Hậu Phong".Ý nói ngọn núi ở phía sau,không có gì đặc biệt,cũng không còn nhiệm vụ gì để bố trí cho cái nơi này.

Mà quả thực ngọn núi này chẳng có gì đặc sắc,nhiệt độ lúc nào cũng rất lạnh,thỉnh thoảng lại có đợt gió thổi tới lạnh tím tái cả tim gan,thành ra nơi đây một thời gian dùng để phạt mấy gã đệ tử luyện tập không chăm chỉ.Kẻ nào tu vi yếu sau một đêm ngủ tại đây liền miệng đắng lưỡi khô,toàn thân vô lực,xương cốt rệu rã,muốn tiếp tục lười biếng cũng không có can đảm.

Cho tới khi sư nương của hắn chuyển đến thì nơi đây mới có thể coi là thực sự có người sống.Khi nàng hai mươi tuổi liền tự mình xây một cái nhà gỗ nhỏ sau đó một mình ở tại chỗ này,cũng không biết vì sao một cô nương xinh đẹp tuyệt trần,lại còn là tuổi trẻ tài cao mới hai mươi tuổi đã đạt tới Trúc Cơ trung kỳ bỗng nhiên lánh xa thế tục chuyển về sống tại nơi khỉ ho cò gáy này.

Bảy năm sau nàng thu nhận hắn làm đệ tử,hắn khi đó vẫn còn chưa bị nàng chiều hư lại thêm mến mộ sư nương nên trong lúc cao hứng gọi nơi này là:Sư Nương Phong.

Nhưng theo kí ức của hắn thì ở vài tháng sau khi hắn bắt đầu bất mãn đối với cách dạy dỗ của sư nương thì cũng không còn gọi như vậy nữa,điều này khiến cho sư nương của hắn ủ rũ một thời gian dài.

Ách,bất quá cái này Sư Nương Phong...thật nhiều ý tứ a.Quả là tuổi nhỏ không hiểu chuyện mới nghĩ được ra cái tên như vậy,Sư Nương Phong dịch ra liền thành Núi Của Sư Nương,đầu óc đen tối đọc ra liền thành một cái ý nghĩa khác.

Sư nương vẻ mặt phức tạp nhìn hắn,một mặt không nỡ tăng thêm áp lực lên cơ thể nhỏ bé của hắn,một mặt lại không muốn khiến hắn cảm thấy thất vọng,dẫn đến việc nguyên một phút đồng hồ nàng cứ đứng ngây ra như phỗng khiến hắn hết sức buồn bực.

Cuối cùng hắn đành nhào đến nắm lấy tay sư nương lôi đi,đồng thời cái miệng hung hăng trách mắng nàng một trận:

- Sư nương mọi khi sát phạt quyết đoán sao hôm nay lại ngây ngốc như vậy?Là khinh thường ta sức yếu sao?Xin hỏi,nếu ta sức yếu thì liệu có thể cùng sư nương đại chiến hai hiệp như vừa rồi không?Thật đúng là khinh người quá đáng mà!

Nàng bị hắn nói tới ngượng chín mặt,cũng không còn đem cái giọng người lớn kia ra nói với hắn nữa:

- Tiểu sắc lang nhà ngươi nói ít một điểm.Sư nương chiều theo ý ngươi là được chứ gì?!

Nói rồi đặt tay trái vắt hờ qua vai hắn,lại dùng xảo kình nắm lấy áo hắn để giảm nhẹ đi áp lực tại đôi chân.Hắn đương nhiên phát hiện ra mấy cái trò vặt này nhưng sau một hồi suy nghĩ thì quyết định làm bộ không thấy không biết,chứ còn tiếp tục từ chối lòng tốt của sư nương thì nhất định nàng sẽ dùng Hoả Vân Chưởng đánh cho cái mông của hắn một trận.

Hoả Vân Chưởng này kì thực là một biến chiêu,một lần hắn lén hạ độc mấy gã đồng môn hay bắt nạt hắn thì bị chưởng môn bắt được.Nàng vốn là phải dùng Roi Gân Bò trước mặt chúng đệ tử dạy dỗ hắn,lại sợ hắn không chịu được đòn roi nên nhất thời nghĩ ra cái chiêu kì quái này.

Chưởng đánh ra mang theo hoả kình bay tứ tán,người dính chưởng liền giống như bị hoả kình thiêu đốt nhưng thực chất nơi bị đánh chỉ hơi bỏng rát một chút mà thôi.

Bất quá cái "một chút" này chỉ dành cho Luyện Khí kỳ tầng bốn trở lên.Hắn khi ấy vẫn còn ở Tôi Thể cảnh,chưa đạt tới Luyện Khí tầng thứ nhất nên ăn một chưởng vào mông xong ba ngày sau cũng không dám ngồi xuống ghế.

Sư nương tuy rất đau lòng thế nhưng sau này mỗi lần hắn định làm gì quá đáng nàng liền đem Hoả Vân Chưởng ra doạ hắn,thật đúng là một người vợ tàn nhẫn!

Bất quá một cái Hoả Vân Chưởng của nàng so với Cửu Dương Thần Công Thập Dương cảnh giới mang theo sức mạnh của mười mặt trời giáng xuống đầu hắn thì tính là gì?Của nàng một bàn tay đẹp nõn vỗ lên mông so với Thiết Sa Chưởng đánh bùm bụp lên người hắn thì tính là gì?Của nàng ôn nhu tiếng mắng,so với cái kia Sư Tử Hống thì tính là gì?

Trải qua ngàn kiếp luân hồi,uống chán thế gian ấm lạnh tình người đã đủ để hắn hiểu sơ cái gì gọi là chân tình.Chân tình rẻ mạt mà vô giá,khả ngộ bất khả cầu,vậy nên hắn mới quyết tâm trở lại quá khứ để cứu lấy một mảnh chân tình của sư nương không rơi vào tay một kẻ cặn bã (là hắn).

Cảm thấy không gian quá yên tĩnh,hắn quay sang thì bắt gặp ánh mắt sư nương đang lo lắng nhìn hắn,hai gò má nàng một trận ửng đỏ,đôi môi hồng nhuận mở ra rồi lại ngậm vào hiển nhiên là xấu hổ đến mức không nói ra được.

Chân mày hắn khẽ nhướn,thuận miệng hỏi:

- Có phải sư nương lo lắng bị ai trông thấy?

Nàng đang không biết mở lời ra làm sao thì hắn một hơi thở ra liền đoán trúng khiến nàng bất ngờ đến độ khuôn mặt đẹp thoáng ngây dại,vô thức "Ân" một tiếng đáp lời hắn.

- Người đừng lo,lão già kia dám ra tay với người ngay cạnh Thiên Kiếm Môn thì hẳn có kẻ đứng đằng sau,con đường này nhất định đã được bố trí để không có người ngoài tiến vào.Thế nhưng vừa rồi lão chết lại không có ai ra cứu,khi chúng ta suy yếu nhất lại không hề bị tấn công đồng nghĩa với việc không có kẻ nào quan sát,hoặc kẻ quan sát đã bỏ đi,người không cần quá lo lắng.

Hắn sau khi trở lại mang theo rất nhiều tâm sự,chỉ là mới quay về liền bắt gặp một mớ hỗn độn.Lúc này nguy cơ đã bị hoá giải,hắn đương nhiên sẽ không như mấy tên thanh niên mới thưởng thức qua mối tình đầu ngại ngùng không nói,ngược lại hắn còn dùng sức kéo sư nương nghiêng về phía mình để nàng nghe rõ hơn:

- Sư nương,kì thực ta rất thích người.

Nàng mỉm cười nhìn hắn,nhẹ nhàng gật đầu:

- Ân,sư nương rất vui mừng.

Nhìn nàng trưng ra một cái bộ dáng điềm nhiên như vậy khiến hắn cảm thấy bị tổn thương sâu sắc.Sư nương của ta ơi,ngài vừa được tỏ tình đấy,có thể tỏ ra vui mừng một chút được không?Đây không phải là đang nói chơi đâu,sao ngài cứ mỉm cười hì hì như vậy!?

Hắn khịt mũi một cái,buồn bực nói:

- Hừ!Chỉ là gạt sư nương thôi.Sư nương ngốc,như vậy mà cũng để bị gạt.

- Sư nương nguyện ý bị ngươi gạt cả đời.

Hắn nghe lời này xong liền cảm thấy miệng đắng lưỡi khô,không kìm được nuốt xuống một ngụm nước miếng.

Là do hắn xem phim tình cảm Hàn Quốc nhiều liền sinh ảo tưởng rồi,sao lại nghĩ rằng sau khi được tỏ tình là phải sung sướng gào khóc các kiểu chứ.

Là do hắn đứng mái nhà xem người ta tỏ tình nhiều liền sinh ảo tưởng rồi,sao lại nghĩ tình cảm bắt buộc phải nghi ngờ lẫn nhau,đi được ba bước là phải luôn mồm hỏi "Mày có yêu tao không".

Sư nương hắn chỉ nhẹ gật đầu,nhưng trong đó lại hàm chứa bao nhiêu?Chỉ một cái gật đầu,nếu là một người vô tình thì có thể làm rất dễ dàng,thế nhưng sư nương hắn là người vô tình sao?Nếu nàng vô tình thì đã chẳng thể khiến hắn liều mạng quay trở về.

Là nàng tin tưởng hắn,tin rằng hắn sẽ không gạt nàng.

Tin tưởng - cái mặt hàng này khiến cho người ta vừa nuôi dưỡng hi vọng,vừa gieo mầm thất vọng.Dần dà làm cho người ta trở thành một cái bộ dáng vân đạm phong khinh,không quản sự đời,thế nhưng kì vọng ẩn giấu bên trong thì có mấy ai thấu hiểu được?

Yêu một người lúc nào cũng tin tưởng ngươi sẽ nhanh khiến ngươi cảm thấy nhàm chán,thế nhưng để người đó tin tưởng ngươi như vậy thì cần có bao nhiêu tình yêu,đặt vào bao nhiêu hi vọng?Nếu trông thấy toàn bộ,chỉ sợ ngươi thậm chí còn không dám nhìn mặt họ.

Hắn cười nhạt,nghẹn ngào nói:

- Sư nương ngốc như vậy để người khác lừa sẽ rất thê thảm,nếu vậy ta đành hi sinh nhận lấy cái ác danh này.

Cảm xúc như một cỗ lửa nóng xông lên đại não,hắn không kìm được đem những lời trong lòng nói ra:

- Sư nương,bấy lâu nay người khổ cực rồi.

- Sư nương,từ lâu ta đã muốn nói:Đồ ăn người nấu thực sự rất ngon.

- Sư nương,không cần tiếp tục thức đêm viết lại sơ đồ kinh mạch cho ta.Ta đọc chữ không hiểu,xem hoạ đồ lại càng không hiểu hơn.

- Sư nương,không cần chạy Đông chạy Tây vay mượn công pháp.Ta có con đường riêng,hơn nữa nhìn người nửa đêm ngồi bóp chân ta thấy rất đau lòng.

- Sư nương,không nên sáng sớm đã thức dậy chui vào ổ chăn của ta.Đêm nay ta mở chăn chờ người tới nằm.

- Sư nương,đừng...khụ khụ...cưng chiều ta như vậy,ta hại người rất thảm.

- Sư nương,ta...ta là một tên cặn bã...khụ khụ...ta không xứng với người.

- Dương Dương,xin nàng đừng tiếp tục khờ như vậy,nàng không sợ đau...khụ khụ...nhưng ta sợ nàng đau.

- Dương Dương...Dương Dương...ta yêu nàng...ta yêu nàng...

Tác dụng phụ do cơ thể hấp thu quá nhiều đan dược bắt đầu xuất hiện khiến thần trí hắn càng lúc càng mơ hồ,cuối cùng ngất đi trong vòng tay sư nương.

Nàng ngắm nhìn tiểu tử này đang say ngủ,phát hiện mày kiếm của hắn nhíu càng lúc càng chặt,khoé miệng run rẩy,khoé mắt mơ hồ có lệ chảy ra,hoàn toàn không giống biểu cảm của một tiểu hài tử chút nào.

Nàng ôm hắn vào lòng,nghĩ đến mấy lời mê man vừa rồi của hắn liền lắc đầu cười khổ:

- Đứa nhỏ này càng lúc càng bạo miệng,vừa rồi mắng ta ngu ngốc,giờ lại còn đem nhũ danh của ta gọi ra.Thật đúng là trẻ nhỏ khó dạy,chẳng biết tới khi nào thì ngươi sẽ nhảy lên đầu sư nương ngồi.

Cảm thấy pháp lực đã khôi phục được một ít,nàng sử dụng Phi Hành Thuật hướng tới Thiên Kiếm Môn bay trờ về.Hai người vừa đi tới cổng lớn liền bắt gặp đại sư huynh (kiêm chưởng môn) mới phát hiện đám khôi lỗi vỡ nát dưới chân núi đang chạy khắp nơi truy tìm kẻ địch,gã trông thấy hai người sắc mặt nhợt nhạt,quần áo xộc xệch rõ ràng là vừa trải qua kịch chiến thì lập tức kéo vị sư muội này vào Nghị Sự Đường tra hỏi một phen.