Chương 1:Lý Thúc

Vạn Kiếm Sơn

Chương 1:Lý Thúc

1 cơn mưa trên phố,tiếng sấm rền,tiếng cười đùa trẻ con,sự vội vã hối hả của người lớn,con ếch xanh trên lá hoa cẩm tú,và phía bên kia cánh cửa bật mở:Trùng Dương,vào thôi con,tắm mưa nhiều dễ cảm lạnh lắm.
Dạ,con vào ngay-1 một đứa trẻ với khuôn mặt tuấn lãng bạch ngọc vóc dáng thanh mảnh vừa trả lời vừa chạy vào 1 căn nhà nhỏ.
Hắn tự Vương Trùng Dương năm nay 12 tuổi con của 1 gia đình bán thịt heo đầu ngõ của trấn Lăng Phả huyện Sơn Đông.
Cầm lấy khăn tay lau đi những giọt nước mưa trên người hắn nói:A ma,nghe tiểu Dương nói chiều nay Lý sư phụ tuyển sinh môn hạ mới a ma va a ba cho con tham gia luyện võ nha.Hắn háo hức nói thật nhanh sợ như quên mất những ý niệm trong đầu.
Bên trong vọng ra tiếng nói của a ba hắn.Hừ,học võ thì có gì tốt cơ chứ suốt ngày đánh đấm tổn thương gân cốt lại còn phải tốn tiền nữa chứ,theo ta mả bán thịt heo vừa có tiền xài vừa không lo chết đói.
Hắn khuôn mặt phụng phịu nhìn lấy a ma của hắn như chờ mong như cầu khẩn.
A ma nói:Ông à,Dương nhi còn bé hãy để nó luyện võ tránh bị bất nạt bởi mấy đứa trong xóm,rồi khi lớn cũng lo tới việc phụ giúp không muộn.
A ba hừ 1 tiếng rõ to:Ai dám đụng đến con trai của Đại trư ta đây cơ chứ,nếu có tao liều với kẻ đó dám không xem ta ra gì mà bắt nạt tiểu oa của ta đây.
Hắn vừa vui vừa buồn đang muốn năn nỉ thì có tiếng nói vọng vào:
Ha ha,từ bên ngoại vẫn nghe được tiếng nói của huynh,không hổ danh là đại trư của trấn Lăng phả à nha.
Trùng Dương quay lại thì reo lên:ahhh ahh Lý Thúc thúc đến rồi à có mang quà đến cho cháu không.
A ba hắn mắng:hừ, gặp được lý thúc ngươi còn không chào hỏi mà ở đó còn đòi quà.CÒn đệ nữa sao không để tạnh mưa rồi hãy sang đây.
(Lý thúc tự huynh đệ ruột thịt cùng với a ba của Trùng Dương, làm quản gia cho 1 thị lang ở kinh thành)
Lý thúc nói:đệ có 1 tin tốt lành cho huynh và tỷ đây,đệ đã xin được 1 chân sai vặt cho Trùng Dương ở kinh thành rồi.
A ba nhăn mày:1 chân sai vặt chả phải ý là 1 tạp đồ sao, làm tạp đồ thì có gì tốt cơ chứ chi bằng để nó nối nghiệp bán thịt heo không tốt hơn sao.
Lý Thúc cười nói: không sai nếu đó là tạp đồ bình thường.
a ba và a ma hắn Ồ lên 1 tiếng vẻ mặt tò mò khó hiểu:Đệ nói đi còn giả bộ văn tự làm gì.
Lý thúc nói:Chẳng hay huynh có nghe tiếng của Thượng thư Huỳnh Trach không.
a ba nói:Sao lại không ông ta là 1 trong những người quyền lực nhất kinh đô còn gì chả lẻ...
Lý thúc cười nói:Anh đoán đúng rồi đó, đệ khi làm quản gia đã quen biết được quản sự của Huỳnh Trạch ngoài tra còn hối lộ hắn 1 ít bạc,hắn hứa sẽ giúp Trùng Dương 1 công việc nho nhỏ trong phủ,nếu làm tốt sau này sẽ thăng lên làm quản gia hay thư đồng không chừng,chổ tốt nhiều vô số kể.
A ba và a ma không giấu được niềm vui mừng và nói:Thật không tin được,Ca và thân tỷ không còn gì khác ngoài biết ơn đệ,thế khoản tiền hối lộ đó huynh sẽ trả cho đệ
lý thúc khoác tay:chuyện nên làm chuyện nên làm,chỉ là chút tiền mọn,ca củng biết từ khi Diệp nhi chết đi đệ đã không còn tha thiết gì hôn nhân,Trùng Dương đệ coi chả khác gì con ruột trong nhà,huyng đừng nói vậy.
A ba nắm tay hắn kéo lại và nói:đêm nay không say không về quyết định như vậy đệ mà từ chối thì không xem đại ca này ra gì.
Lý thúc lắc đầu đành cười khổ mà ổ lại đến tận đêm hôm mới về trước khi đi còn dặn dò mồng 2 năm sau sẽ quay lại đón hắn.
Trùng Dương biết cha mẹ hôm nay rất vui và cảm kích lý thúc rất nhiều mặc dù không nói ra nhưng thực sự từ khi hắn biết suy nghĩ thì đã phát hiện.
Lý thúc là 1 người tài giỏi thơ văn nhất nhì trong trấn,thế nhưng anh hùng không gặp thời thế do gian lận trong khoa cử mặc dù thi rất tốt lý thúc vẫn không thành danh toại.
Chán nản lý thúc rời trấn mưu sinh do duyên phận đã được 1 thị lang yêu thích thu làm quản gia.Sau đó cuộc sống sung túc lý thúc ngoại trừ việc giúp đỡ gia đình hắn ra thì còn lại đều quan tâm chăm sóc cho vợ tên là Diệp Nhi
hai người gặp nhau trong 1 lần ven hồ từ đó thành thân đáng tiếc chưa được bao lâu thì do bệnh nặng đã lỉa đời.Từ đó lý thúc coi Trùng Dương như con và thề không lấy vợ nữa.