Chương 17: Cổ Đặc
" Chúng ta biết tự ý xâm nhập vào đây không tốt, nhưng chúng ta thật sự rất muốn trở thành luyện dược sư, mong đại nhân hãy nhận chúng ta làm đệ tử. " Tuyết Mị đối với Tiêu Long cúi đầu khẩn cầu nói.
" Cầu xin đại nhân!! " Lâm Phỉ cũng làm ra tương tự hành vi.
Nhìn xem Lâm Phỉ cùng Tuyết Mị, Tiêu Long trầm mặc, thần sắc hiện lên trầm tư.
Lâm Phỉ cùng Tuyết Mị cũng không có ngẩng đầu lên mà là chờ Tiêu Long trả lời.
" Ta tạm thời không có nhận đệ tử ý nghỉ. " một lát sau Tiêu Long nói.
Nghe vậy Lâm Phỉ cùng Tuyết Mị thần sắc hiện lên một tia u buồn cùng cười khổ.
Quả nhiên là vẫn không được sao.
Bất quá sau đó Tiêu Long lời nói để cho hai người vui mừng không thôi.
" Bất quá ta bên này thiếu hai cái thị nữ, luyện dược tri thức cũng có thể dạy cho các ngươi, học được bao nhiêu thì phải xem các ngươi rồi. "
" Đa tạ đại nhân, chúng ta nhất định sẽ học tập chăm chỉ!! "
" Đúng vậy, chúng ta sẽ không làm đại nhân thất vọng!! "
Lâm Phỉ cùng Tuyết Mị điên cuồng gật đầu vui mừng nói.
" Các ngươi trở về cùng thân nhân nói một tiếng, ngày mai hẵng quay trở lại đây. " Tiêu Long thần sắc điềm tĩnh nói.
" Vâng thưa đại nhân!! "
" Gọi ta là thiếu gia. "
" Vâng thưa thiếu gia!! "
Sau đó Lâm Phỉ cùng Tuyết Mị nhanh chóng chạy về nhà, các nàng muốn đem tin tức này báo cho phụ mẫu biết.
Nhìn xem Lâm Phỉ cùng Tuyết Mị biến mất bóng lưng một chút, sau đó Tiêu Long liền xoay người trở về phòng.
Phàm là người đều sẽ không chịu được cô đơn, Tiêu Long cũng không ngoại lệ.
Trước đây hắn vốn ở một mình cho nên không có cảm thấy cái gì không được, nhưng sau này có Huân Nhi bồi tiếp hắn, Tiêu Long cũng từ từ tiếp nhận nàng và cũng đã quen với Huân Nhi bồi tiếp bên cạnh.
Chỉ là sau này khi rời khỏi ô thản thành được một thời gian, hắn bắt đầu cảm thấy lạc lõng.
Cho dù có cường đại lực lượng thì thế nào, nếu như không có ai bên cạnh cô đơn một mình thì còn có ý nghĩa gì.
Lâm Phỉ cùng Tuyết Mị thiên phú không phải rất tốt, nhưng ít nhất Tiêu Long cũng sẽ không cảm thấy cô đơn.
…..
Qua ngày hôm sau, Lâm Phỉ cùng Tuyết Mị đúng hẹn quay trở lại chỗ Tiêu Long.
Tiêu Long cũng bắt đầu chỉ đạo các nàng tu luyện, đồng thời dạy bảo các nàng luyện dược tri thức.
Hiện tại các nàng chỉ mới có thất đoạn Đấu Khí, còn chưa thể luyện chế đan dược, phải chờ các nàng đến đấu giả mới có thể.
Cứ như vậy, lại mấy ngày trôi qua.
Hôm nay Tiêu Long đi một chuyến đến luyện dược sư công hội, bởi vì hôm nay là ngày Cổ Đặc trở về, hắn muốn thử xem có thể từ Cổ Đặc bên kia đổi tới Băng Linh Hàn Tuyền.
Đi vào trong Luyện Dược Sư công hội, Tiêu Long liền nhận được không ít ánh mắt sùng bái cùng tôn kính.
Đối với đám người ánh mắt, Tiêu Long thần sắc cũng không xuất hiện cái gì ba động tiếp tục đi đến Phất Lan Khắc phòng.
" Ngươi đã đến rồi a, Long Nhất. " nhìn thấy đi tới Tiêu Long, Phất Lan Khắc cười nói.
" Phất Lan Khắc đại sư. " Tiêu Long cũng đối với hắn lễ phép gật đầu chào hỏi.
" Ta biết ngươi hôm nay tới đây lý do, đi thôi, để ta dẫn ngươi đi tìm cổ đặc. " Phất Lan Khắc vỗ vỗ vai hắn cười nói.
" Làm phiền Phất Lan Khắc đại sư. " Tiêu Long gật đầu nói.
" Bất quá ta phải nói trước, Cổ Đặc tên này rất tính tình cổ quái, làm người có chút bảo thụ, tuy nhiên bản tính không xấu. Hơn nữa ngươi cũng đừng nhắc đến Cổ Hà trước mặt hắn. " Phất Lan Khắc nhắc nhở.
" Ta minh bạch. " Tiêu Long gật đầu nói.
Sau đó Tiêu Long đi theo Phật Lan Khắc đi trong Hắc Nham thành khoản mười cái ngã tư đường, Làm cho đầu óc có chút bực mình, Mãi rồi mới gần chỗ Hẻo lánh phía Nam thành, Thì thấy trong góc có một tòa nhà cổ quái mới dừng lại.
Ngẩng đầu nhìn tòa nhà cổ quái, Phất Lan Khắc thở phào một hơi, quay đầu nói với Tiêu Long: " Nơi này là trú địa của Tên Cổ Đặc, Ta đi vào trước, Một lần nữa nhắc nhở ngươi, ngươi vạn lần không được đi lung tung! "
Nói xong Phất Lan Khắc liền đẩy cửa đi vào. Tiến lên hai bước, hai người còn chưa đi vào, một cỗ kình khí hung mãnh mang theo bột phấn màu đen từ bên trong nhà hùng dũng phun ra.
Tiêu Long đã biết trước chuyện này cho nên đã trước đề phòng.
Đánh ra một đạo kình khí đem bột phấn màu đen cho thổi bay.
" Lão gia hỏa này rất thích trêu chọc mọi người, Bột phấn màu đen vừa rồi mặc dù không làm cho người Ta trúng độc, Bất quá nếu da dẻ dính vào thì sẽ bị ngứa ngáy rất khó chịu." Phất Lan Khắc bất đắc dĩ cười nói.
" Ùm! " Tiêu Long nhẹ gật đầu.
" Lão già, ngươi hôm nay làm sao lại đến làm phiền ta rồi, còn mang theo một cái tiểu gia hỏa tới. " Đột nhiên vang lên thanh âm có chút tức giận.
" Ta là mang đến cho ngươi một chút sinh ý, còn không mau ra đây cảm tạ ta đi. " Phất Lan Khắc cao giọng nói.
" Sinh ý, ta nơi này làm gì có sinh ý để làm, là trao đổi hiểu không!! Đừng nói cho ta là tiểu gia hỏa bên cạnh ngươi có thứ muốn cùng ta đổi a. "
Lúc này một cái ăn mặc áo xám trung niên nhân đi tới Tiêu Long hai người.
Hắn chính là Cổ Đặc.
" Ngươi đoán không sai, vị huynh đệ đây muốn cùng ngươi trao đổi một ít đồ. " Phất Lan Khắc gật đầu nói.
Nghe vậy Cổ Đặc liền đem ánh mắt nhìn về phía Tiêu Long.
Khi nhìn đến hắn trước ngực nhị phẩm luyện dược sư huy chương lúc, thần sắc hiện lên một tia kinh ngạc, bất quá rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Nhìn về phía Tiêu Long ánh mắt mang theo mấy phần mong đợi.