Chương 535: Kết thúc sao?

Vạn Giới Pháp Thần

Chương 535: Kết thúc sao?

Chương 535: Kết thúc sao?

Giờ không còn thời gian để hối hận nữa, Benzaiten ánh mắt càng ngày càng lạnh nhìn tên màu xám.

Màu xám lúc này khuôn mặt thư thái, vẻ mặt thỏa mãn không tả nổi. Hắn nhẹ nhàng mở mắt ra, lại nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của Benzaiten thì phì cười:

"Mụ nhìn gì thế. Ha, mụ tưởng thế là xong sao. Mụ phải thất vọng rồi. Ta nhắc lại một lần nữa. Ta đã nói hôm nay không một ai thoát được thì không một ai có thể thoát."

Nói xong, hắn lạnh nhạt nhìn đám đồ tôn, đồ chắt, đồ chút, chít dưới chân, cười lạnh:

"Lũ phế vật. Tưởng các ngươi có thể giúp ta tăng hơn nữa chứ."

Tên màu xam chửi xong, bàn tay giơ lên, đưa về phía tòa cung điện màu bạc sau lưng. Bàn tay đang xòe ra bỗng nắm chặt lại.

Ngay lập tức, tòa Dưỡng Thiên điện nổ tung, phần nắp bị đánh bay thẳng lên không trung, rồi rơi lả tả xung quanh vô số mảnh vỡ lớn nhỏ.

Đồng thời, ở trong đó phát ra từng tiếng la hét, roe róe chói tai, tiếng động khiến người khác nổi da gà.

Màu xám cười nham nhở, không cần nhìn qua cái mặt lạ quỷ, người ta có thể thấy hắn khinh thường liếc Benzaiten đám người một cái rồi miệng lại há to, ngực lõm vào rồi phồng lên.

"AAaaa… Ta đang ở đâu…"

"Không… ahhh… không phải ta đã chết rồi sao…"

"Khốn khiếp, chính ta đã giết mi. Chuyện này, không lẽ chúng ta đang ở địa ngục."

Từng tiếng rì rầm vang lên, chúng phát ra từ bên trong tòa Dưỡng Thiên điện, một vài giây tiếp theo, từ trên mảnh vỡ của nắp điện, từng đời gió lạnh tỏa ra, kèm theo đó là những bóng người mờ ảo, cùng với những làn khói trắng muốt.

Lũ này đang tưởng được tự do thì:

"Không phải… Đây là đỉnh Thái Sơn… Kia là Tiên Điện. Chuyện gì đang xảy ra thế này…"

"Hắn là ai… chúng ta sao lại vậy…. không không… ta bị hút vào…"

"Cứu mạng… cứu mạng… Sư tôn, ngài cứu ta…"

"Cút. Tu vi của ngươi còn cao hơn ta, chó chết, đệ tử như vậy hả…"

Chạy không được, cả đám bắt đầu chửi bới:

"Tất cả chạy nhanh, hắn là ma quỷ, hắn ghê tởm linh hồn người chết… Đồ ác độc…"



Đây. Tất cả đều là linh hồn, hoặc phần tinh túy nhất của chúng sau khi bị chắt lọc.

"Hắn vẫn còn lưu lại phía sau một tay."

Phải. Một nghìn năm gieo trồng, vài thế hệ tu luyện, tên màu xám không thể nào chỉ có một lần này ‘thu hoạch’. Hắn vẫn đang nuôi lũ ‘thú vật’ và vẫn đang luôn thu hoạch.

Chỉ có điều đó là âm thầm tích trữ không ai biết mà thôi.

Nhìn đám linh hồn này và cách chúng nó phản ứng, Ambrose không khó đoán ra được tất cả chúng đều là linh hồn của những tu luyện giả đã chết.

Chết ở đây là chết già, hết tuổi thọ, hoặc chết do tranh đấu chém giết. Nhưng, khi bọn chúng chết, linh hồn không sang thế giới bên kia là bị nhốt trong tòa Dưỡng Thiên điện của Chiến Thiên môn.

Một ngàn năm, ta không biết bao nhiêu tu luyện giả đã chết, đó là một số lượng khổng lồ, kinh khủng hơn, nếu số lượng linh hồn này cộng thêm lượng tu luyện giả hiện tại thì… Con số này.

"Tên màu xám đã tính toán tất cả, số lượng này chỉ nhiều chứ không thiếu." Ambrose trong lòng thấp đi thầm nghĩ. Cậu xác định mình lại rơi vào tình huống nguy hiểm rồi.

Xung quanh phía bên ngoài làm khói đen, ba vị Đại hiền giả sắc mặt ngày càng khó coi, bọn họ đều là những bậc hiền triết của Thất đại đảo quốc.

Đã sống qua hàng trăm năm và tích lũy một lượng tri thức khổng lồ, các vị Đại hiền giả tuy chỉ vừa mới tiếp xúc với thế giới thực (Harry Potter) của Đức vua và Nữ hoàng thần thánh, nhưng bọn họ vẫn nhìn ra được tình hình vô cùng tệ hại hiện nay.

Kẻ thù chắc chắn sẽ mạnh tới một bước khiến bọn họ tuyệt vọng. Ma pháp trận chạy trốn đã sẵn sàng, Ambrose đám người bất kỳ lúc nào cũng có thể rời khỏi đây.

Vấn đề là trở lại Anh thì sao, kẻ thù quá hùng mạnh, bọn họ hơn trăm người cấp 5 không thể đấu lại một kẻ nửa bước cấp 7 hoặc cấp 7 cường giả.

Chính là đó, nửa bước cấp 7 hoặc chân chính cấp 7 cường giả, đây là của ba người dự đoán về tu vi ma pháp tên màu xám sau khi thấy đám linh hồn và tu vi hiện tại của hắn..

Cả ba nhìn nhau lắc đầu, tay nắm chặt run lên, nhất là Đại hiền giả hộ vệ. Là người vinh dự được bên cạnh bảo vệ nhà vua, vậy là ông lại bất lực trước kẻ địch, chính ông không thể chấp nhận được chính mình.

Ông nói với hai người xung quanh:

"Giữ vững, nhà vua chưa ra lệnh dời đi, nhưng nếu hắn thực sự ra tay thì dù phải trả giá bằng tính mạng, dù có phải trái lệnh Người, chúng ta cũng phải mang Người rời đi."

Hai vị còn lại gật đầu nhất trí.



Tới lượt Benzaiten, khuôn mặt của bà ta đã chuyển màu vì tức giận, tức giận vì mình trơ mắt nhìn kẻ thù ngày càng mạnh lên, tức giận vì bản thân bị coi khinh.

Đã từng là một trong mười người thống trị thế giới, Great Elder tối cao Benzaiten trong lòng luôn có cảm giác bản thân cao quý vô cùng.

Nhưng giờ thì sao?

Bị một tên từng bị mình truy sát, phải trốn chui lủi cả nghìn năm nhìn như nhìn bà như nhìn một con cừu già chờ làm thịt.

Bà giận dữ dồn hết sức đánh tan một tên hình nhân, miệng nín lại quát lên:

"Ngăn hắn lại. Bằng mọi giá."

Nếu không hôm nay chúng ta phải chết…



"Ngăn ta lại… ha ha… Đến đây thử xem. Phá cho ta."

Ầm ầm…

Một trang tiếng nổ dài phát ra từ trong cơ thể tên màu xám, một tiếng nổ kết thúc thì màu xám lại mạnh hơn một lần.

Oành oành…

Cứ như vậy, cho đến khi một nửa rồi cả người hắn phát sáng, vầng hào quang màu xám ngày càng trở nên thuần sắc hơn, nó không còn là kết quả của màu trắng pha với màu đen nữa, mà là một màu hoàn toàn chính nó.

Màu sắc tương ứng với tu vi. Màu sắc vầng hào quang càng thuần thì tu vi, sức mạnh ma pháp càng cao. Với cái được điểm màu xác này, Ambrose khẳng định:

"Hắn tiến vào nửa bước cấp 7…"

Great Elder tối cao Benzaiten đám người thì ngày càng chiến đấu điên cuồng, áp lực từ tên màu xám dồn ép bọn họ không thở nổi.

Benzaiten tâm trí trở nên mất thăng bằng, sâu thẳm hai mắt bà mang lên một tia tuyệt vọng, bà hét lên:

"Giết bọn cản đường. Nhanh. Nhanh. Nhanh."

Bà ta vừa hét liên tục vừa ra chiêu tấn công đám hình nhân trước mặt, xung quanh bà, vài người háu chiến lập tức xông lên, còn vài vị Great Elder khác hơi chần chừ nhìn tên màu xám một chút rồi cũng cắt răng xông tới.

Bọn họ đều biết:

"Đến lúc này không có đường lui rồi. một là sống, hai là chết. Chỉ là sống và chết mà thôi."

Ba chục hình nhân chỉ có tu vi nửa bước cấp 6, nhưng cả đám đều rất dai dẳng, cứ một tên bị hạ thì một tên khác thay vào. Một tên bị hỏng thì lại được một tên khác chữa trị.

Bọn chúng như một đội hình bất tử đánh mãi không hết, bọn chúng yếu nhưng nếu sơ sẩy một chút thôi cũng khiến ta phải trả giá.

Càng đánh Benzaiten đám người càng mất hy vọng, chứng kiến kẻ thù đang mạnh lên từng giây, chứng kiến cái chết đến với mình càng gần.

Một cảm giác thật vô cùng khó chịu, tức tối!!!!!!

Một vị Great Elder không chịu nổi nữa gầm lên:

"Chó chết. Chúng ta đã chiến đấu hàng chục nghìn năm. Bao nhiêu cuộc chiến, đánh bại hết kẻ thù này tới kẻ thù khác. Giờ sao phải chịu như vậy. Ta phải liều mạng với hắn."

Quanh người người ông lóe sáng một màu xanh dương của bầu trời, bàn tay co lại, trên đó tụ tập từng tia sét uốn éo vặn vẹo.

"Jet Stream." (ND - Tên lửa sấm chớp)

Tia sét lúc đầu màu trắng, sau chuyển dần sang màu xanh, cuối cùng tới màu đen. Ngay lúc này, Great Elder hất tay bắt ra quả cầu sét lao thẳng tới tên hình nhân trước mặt.

Oành.

Quả cầu nổ tung, tên hình nhân bị đánh bay xuống đất. Trên người hắn từng cơn sét đang điên cuồng phá hoại, chúng không biến mất mà tiếp tục gây sát thương, kể cả với tên hình nhân muốn cấp cứu.

Great Elder không dừng lại, lưỡi kiếm còn tung tóe tia sét của ông, khua một vòng đánh ra từng lưỡi kiếm khí sấm sét chém đứt hai chân một tên hình nhân gần đó.

Rồi, thân hình lão hóa thành một cơn lốc xoáy, nháy mắt biến mất rồi lại xuất hiện ở phía trước mười mét.

Xoẹt xoẹt…

Hai nhát kiếm đẩy lùi hai tên hình nhân nữa, vị Great Elder này nghiêng người, xoay một vòng theo chiều ngang, lao thẳng về phía tên màu xám.