Chương 1: Vực Dậy

Vạn giới đại triệu hoán

Chương 1: Vực Dậy

"Mẹ....!!"

Tiếng thét chói tai vang khắp bệnh viện len lỏi vào tai của những người bệnh. Một thanh niên trẻ tuổi quỳ trước giường bệnh có một lão nhân nằm trên. Thanh niên này tên là Hoàng Hải Long, từ nhỏ cha mất sớm vì tai nạn, mẹ hắn Đỗ Ngọc Như một thân một mình nuôi dạy hắn chịu biết bao khổ nhọc, khó khăn..Giờ bà bị ung thư gan thời kỳ cuối, mái tóc bạc trắng với nếp nhăn tràn đầy trên khuôn mặt, Bà dường như cố nói những lời cuối với Hải Long:
"C..on p..hải h..ứa v..ới m..ẹ nh..ất đ..ịnh ph..ải s..ống t..ốt! "

Nói xong thì Bà nhắm mắt mà tay vẫn nắm chặt tay của Hải Long dường như không bỏ. Hải Long chỉ có thể giương mắt nhìn mẹ mình nói những lời từ biệt cuối cùng rồi nhắm lại đôi mắt của mình yên nghỉ. Hắn chỉ biết rơi nước mắt lã chã và kêu lên "Mẹ..!" mà thôi.

"Bác ấy yên nghỉ rồi, cậu bớt đau thương, bác cũng đâu thích nhìn cậu như vậy! "

Một giọng vang lên đằng sau. Hải Long quay đầu lại thì nhìn thấy môt thân ảnh mặc quần áo bác sĩ đứng đằng sau hắn. Đó là nữ Bác sĩ Trần Sao Mai, cô ấy có mái tóc đen nhánh dài, khuôn mặt trái xoan, da trắng rất đáng yêu.

"Trước khi ra đi, bác đã nói rồi, bác muốn cậu sống tốt! Cậu muốn làm bác ra đi trong tiếc nuối sao"
Hài Long vẫn quỳ ở đó, đôi mắt dường như vô hồn. Trần Sao Mai chỉ có thể khẽ thở dài, lắc đầu rồi đi ra phòng bệnh.

...

1 ngày sau..

"Cậu đã quỳ ở đó một ngày một đêm rồi! Cậu định quỳ đến bao giờ nữa?? Cậu hành hạ bản thân vậy bác trên trời có linh sẽ đau lòng lắm cậu biết không??"

Trần Sao Mai mang theo hộp cơm đi vào nhìn Hải Long mà hai hàng nước mắt của cô cứ tuôn ra. Cô và Hải Long là bạn thuở nhỏ, giờ 2 người đều đã 24 tuổi.. Cô đã là Bác sĩ của một bệnh viện mà Hải Long chỉ là một người làm công trường. Trước kia cô rất hay sang thăm Đỗ Ngọc Như, có thể nói cô coi bà như là mẹ mình vậy.

"Ít ra cũng ăn một chút đi chứ! Nếu không cậu không chịu nổi đâu"

Trần Sao Mai đặt hộp cơm trước mặt Hải Long. Hắn vẫn đang quỳ, nhìn vào giường bệnh nơi mà mẹ hắn đã từng nằm. Hắn cười khẽ:

" Có lẽ đi theo cha, mẹ là một lựa chọn..!"

"Bốp!!"

Một tiếng tát vang lên trong căn phòng.. Chỉ thấy Trần Sao Mai nước mắt lã chã nhìn hắn mím môi

" Cậu nghĩ quẩn như vậy..Bác trên trời phải làm sao!! TÔI PHẢI LÀM SAO!!"

Câu cuối dường như dùng tất cả khí lực của thân
thể cô hét vào mặt Hải Long

"Từ ngày xưa cậu biết tôi đã yêu cậu rồi không...Mỗi khi nhìn cậu cười tôi vui biết mấy.. Mỗi khi nhìn cậu mệt mỏi làm việc nơi công trường để kiếm tiền.. Lòng tôi buồn biết bao!! Mà giờ cậu nói lời vô tâm như vậy sao!"

Cô thét lên dường như để trút hết lòng mình rồi chạy ra khỏi phòng.

"Cạch!!"

Tiếng đóng cửa phòng như là con dao đang cứa vào tim hắn vậy. Hắn nhắm mắt lại một lúc..

"Bịch! Bịch! Bịch!"

3 tiếng dập đầu vang, mạnh. Chỉ thấy Hải Long mở mắt đứng lên một cách khập khiễng nhìn ra cửa sổ

" 3 cái dập đầu này là vì con đã bất hiếu không cố
gắng để mẹ có được cuộc sống tốt! Từ giờ con sẽ cố gắng sống tốt và lo cho Sao Mai! Mẹ trên cao xin yên nghỉ "

Rồi hắn chạy đi tìm Trần Sao Mai mặc cho đôi chân dường như muốn đứt gãy của mình.