Chương 92: Nội Gián

Vạn Giới Chí Tôn

Chương 92: Nội Gián

Nửa canh giờ sau.

Trên tường thành rộng rãi giờ đây đã đứng chật kín người, nói chật kín là vì dụng cụ, vũ khí mà họ mang theo, tất cả những thứ đó đều là để đại diện cho thân phận của họ. Hơn năm mươi người là tướng lĩnh của Song Thiên đại quân, hai mươi sáu người đến từ tàn binh Trung Châu, còn lại là bốn mươi vị tướng thuộc về Thanh Hào, tất nhiên trong đó không thể thiếu Guile và Zodias.

Mỗi người một biểu cảm khác nhau, nhưng không ai dám có thái độ bất mãn hay hời hợt cả, bởi vì đơn giản người đứng trước mặt họ chính là Trường Thiên, kẻ mà trong mắt bọn họ là một thứ tồn tại gì đó quá mức kinh khủng so với phần còn lại của nhân loại.

Trường Thiên vẫn đứng xoay mặt về hướng xa xăm vô định, làm như không hề biết mọi người đã tới đông đủ. Mãi lâu sau hắn mới thở dài chậm rãi quay người lại quan sát từng khuôn mặt vừa xa lạ, vừa quen thuộc đằng sau.

"Ta cũng không nói mấy lời dư thừa làm gì, gọi các ngươi ra đây là có chuyện quan trọng cần phải giải quyết."

Giọng nói của Trường Thiên nhàn nhạt vang lên chấm dứt không khí yên tĩnh từ đầu đến giờ, như để giải đáp suy nghĩ của mọi người, hắn lại tiếp tục nói.

"Trong số những người có mặt tại đây, có một kẻ nội gián."

Khi câu nói của Trường Thiên kết thúc thì vô số tiếng hít thở dồn dập nối tiếp nhau phát ra, "nội gián", hai từ dù là đặt vào bất cứ thời điểm, không gian, vị trí nào cũng đủ làm cho người ta căm ghét, nếu so sánh thì nó chỉ đứng sau hai từ "phản bội" mà thôi, nhưng đôi khi đối với một số thành phần nào đó mà nói thì "nội gián" còn đáng sợ hơn "phản bội" gấp nhiều lần.

Nếu do cấp trên của mình đặt nội gián vào sẽ gây ra sự khó chịu cực điểm, vì đây chẳng khác nào phủ nhận năng lực cũng như thiếu lòng tin với mình, và cách để xử lý kẻ nội gián này cũng rất khó khăn, giết không được mà không giết lại càng không được, sĩ khí quân binh sẽ theo đó mà tụt giảm thậm tệ, thậm chí mất đi ý chí chiến đấu.

Còn nếu do phe địch gài thì dễ xử lý hơn nhiều, chẳng có gì phải lo nghĩ được mất, nhưng những thông tin cơ mật lọt vào tai địch mới là thứ khiến họ phải đau đầu.

Rất nhanh tất cả đều đã bình tĩnh trở lại, chủ soái đến bây giờ mới triệu tập bọn họ lại thì tất nhiên phải có biện pháp giải quyết và biết kẻ nội gián là ai. Tuy nhiên có một người không tài nào ổn định tâm tình được.

"Đứng ra và nhận tội!"

Không một ai dám đứng ra cả, toàn trường yên tĩnh ngay cả tiếng thở cũng có thể nghe thấy được.

Lúc này Trường Thiên không còn bình thản như vừa rồi nữa, sự tức giận âm trầm đã hiện rõ trên mặt hắn.

"Đây là cơ hội cuối cùng, đối với người khác ta không kiên nhẫn đến mức này đâu, đừng để ta thất vọng thêm lần nào nữa."

Trong giọng nói bắt đầu có sát khí tỏa ra. Người xung quanh bỗng dưng cảm thấy sống lưng lành lạnh, sự sợ hãi không tên dâng lên trong lòng họ.

"Thật xin lỗi vì đã khiến ngài thất vọng!"

Một âm thanh nhẹ nhàng không nhanh không chậm vang lên tiếp lời Trường Thiên, một thiếu nữ dáng người vũ mị lả lướt bước ra khỏi hàng ngũ đứng đối diện với Trường Thiên. Không ít người trợn ngược mắt há hốc mồm nói không nên lời, Warlock già lão dày dặn kinh nghiệm cũng không nhịn được thất thố.

"Vì sao...con..."

"Tỉ tỉ!!"

Giọng nói run rẩy đến từ miệng Erina, nàng ngỡ ngàng không muốn tin kẻ nội gián mà mình thầm khinh bỉ nãy giờ lại là người chị mà nàng luôn yêu quý.

Đúng vậy, nội gián không ai khác ngoài Erilu, nữ nhân sở hữu sức mạnh ma pháp kinh người nhưng lại luôn thích làm tiểu thư khuê các chứ không muốn làm quân nhân như mọi người trong gia tộc. Có lẽ tính cách như vậy là để che đậy sự thật đáng sợ đằng sau chăng?

Điều khiến người ta ngạc nhiên chính là sự bình thản, nhẹ nhàng trên gương mặt nàng, hoàn toàn bộc phát từ nội tâm, không hề giả tạo chút nào. Ai ở đây cũng đều đã chinh chiến trăm trận, loại người nào mà chưa từng gặp qua, nên biểu hiện của Erilu nhìn sơ là biết thật hay giả.

Trường Thiên bước từng bước tới gần Erilu, Erina thấy vậy thì vội vàng chạy đến nắm chặt tay hắn không ngừng van xin cho chị mình. Lão đầu Warlock thì ngược lại, lão là một người cực kỳ quy cũ, nghiêm khắc nên đã nhận mệnh, tuy trong sâu thẳm vẫn còn chút tiếc nuối nhưng kết quả vẫn sẽ không thay đổi.

"Nàng tránh qua một bên, đừng làm mọi chuyện thêm rối rắm nữa!"

Trường Thiên nhẹ nhàng đẩy Erina ra sau đó hướng Erilu mỉm cười, trông thấy hắn chỉ đứng cười mà không nói gì khiến Erilu bối rối, bao nhiêu tự tin sẵn sàng đối mặt với mọi chuyện xảy ra tiếp theo tự dưng bay đi đâu mất. Bất đắc dĩ nàng đành phải mở lời trước.

"Làm sao ngài biết em là nội gián?"

"Chuyện đó bây giờ quan trọng sao? Nàng nhìn đám người kia xem, hiện tại bọn chúng chỉ căm ghét, phẫn nộ, tìm cách giải quyết ác độc nào đó dành cho nàng mà thôi, làm gì quan tâm đến việc làm sao ta phát hiện được nàng là nội gián cơ chứ."

Erilu xoay đầu nhìn thì quả nhiên nàng lập tức nhận được những ánh mắt khinh bỉ, chán ghét, hận không thể chà đạp nàng cho hả dạ.

Ngoài lắc đầu cười chua xót ra thì Erilu không biết làm gì khác, mấy đồng đội cũ thương tiếc cho nàng nhưng cũng đành bất lực đứng nhìn.

Trường Thiên tiến sát người nàng, hai người chỉ còn cách nửa gan tay thì hắn mới dừng lại. Bàn tay to lớn, mạnh mẽ chậm rãi nâng cằm Erilu lên để mặt nàng đối diện trực tiếp với mặt hắn. Giọng nói từ tốn nhưng lại mang theo ma lực kỳ lạ truyền vào tai nàng.

"Theo như ta đoán thì gần đây nhất nàng truyền tin cho chúng thì đã nhận được một kết quả rằng chúng sẽ phái người tới đây gặp ta có đúng không?"

"Vâng!" Erilu vô thức trả lời, hiện tại nàng đang chìm vào đôi mắt màu tím yêu dị của Trường Thiên. Hắn muốn thay đổi cái nhìn của nàng về chính quyền Kim Phượng, cắt đi những tư tưởng đã ăn sâu vào đầu nàng khi được bọn chúng huấn luyện. Chỉ riêng việc có tình cảm với hắn mà vẫn âm thầm mật báo mọi thông tin về hắn cho đám người kia là đủ để Trường Thiên biết, cuộc huấn luyện gián điệp dành cho Erilu là lợi hại đến mức nào.

"Nếu bây giờ ta giữ nàng ở đây thì nàng có nghĩ bọn họ sẽ đến cứu nàng không?"

"Có!!"

"Ồ, vậy nàng nghĩ giữa việc kết giao với ta và giữ lại tính mạng cho nàng thì họ sẽ chọn bên nào?"

Thân hình Erilu run lên, trong đôi mắt ánh lên sự giãy giụa, bối rối. Ngập ngừng hồi lâu nàng mới trả lời. Tuy nhiên âm lượng có phần nhỏ đi trông thấy.

"Em không biết!"

"Để ta nói cho nàng biết nhé, thứ bọn chúng cần là giá trị mà nàng mang lại, giá trị nàng cao thì chúng vui lòng bồi dưỡng, hứa hẹn nhiều thứ, nhưng khi giá trị của nàng không bằng món hàng khác ngon hơn thì loại bỏ đồ cũ là điều chắc chắn sẽ xảy ra. Nàng hiểu ý ta chứ?"

Toàn thân Erilu run rẩy càng thêm kịch liệt, nàng gian nan đáp lời.

"Em...em hiểu rồi!"

"Tốt lắm, bây giờ ta cho nàng hai lựa chọn, hoặc là theo ta, hai là chết vì bọn chúng. Nàng chọn đi."

Erilu như nhớ lại chuyện kinh khủng nào đó, nàng ôm đầu thống khổ, nước mắt trào ra như vỡ đê.

"Nhưng mà bọn chúng đáng sợ lắm, em...em không dám...em không...không làm được."

"Hahaha haha..."

Trường Thiên ngửa đầu cười ha hả, cười một hồi rồi hắn mới ngừng lại, khi cúi đầu xuống nhìn Erilu thì vẻ bình thản, hiền lành vừa rồi đã biến mất, thay vào đó là sự khinh thường, miệt thị chúng sinh như cái tính cách bá đạo vốn có của hắn.

"Đáng sợ sao? Hình như là nàng nghĩ ta vì yêu thích hay gì đó đại loại như vậy nên mới muốn nàng theo ta thì phải? Cho nên nàng mới cảm thấy ta sẽ không làm gì nàng, khác với những thứ kinh khủng mà đám kia mang đến trước đây chăng? Xem ra đây chính là lý do khiến nàng vì ám ảnh, nên mới vẫn phải làm việc cho chúng khi đã có tình cảm với ta mà không hề lo lắng ta sẽ làm hại nàng khi biết chuyện. Đúng không?"

Erilu hoảng sợ lùi lại phía sau, bộ dạng hiện tại của Trường Thiên không chỉ khiến nàng sợ hãi mà ngay cả mấy người đằng xa cũng không ngoại lệ. Erilu vô thức gật gật đầu nhưng ngay sau đó lại vội vàng lắc đầu.

"Hắc hắc!! Thật lòng mà nói, trong mắt bọn cao tầng Kim Phượng nàng là một con cờ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, còn trong mắt ta thì nàng là một con cờ đang bộc lộ ra giá trị của mình đấy nàng biết không."

Nói đến đây Trường Thiên bật cười ma quái, điệu cười của hắn làm cho trái tim những người xung quanh đập mạnh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Ta thậm chí còn chưa nghĩ ra cách bắt đầu cho kết hoạch của mình thì nàng đã thực hiện việc đó giúp ta rồi, nàng nói xem, còn có con cờ nào tốt hơn vậy đâu cơ chứ? Hặc hặc!!"

Trong lòng Erilu bỗng dâng lên một cổ chua xót, đau khổ cùng cực, nàng biết trong mắt Đế quốc hùng mạnh như Kim Phượng thì nàng chỉ là con cờ nhỏ bé, tùy thời đều có thể vứt bỏ hay chà đạp, nhưng nàng không dám phản bội, ngay cả khi có Trường Thiên là bờ vai vững chắc để dựa vào cũng không thể nào khiến nàng nảy sinh được ý định đó. Quá khứ kinh khủng đầy đau đớn và tủi nhục kia đã ăn sâu vào tâm trí mỏng manh, yếu đuối của nàng rồi.

Cách đây hai mươi năm thì nàng được một vị tướng quân Hoàng triều nhìn trúng và dẫn vào Đế quốc tài bồi, phụ thân nàng Warlock ngay lập tức chấp thuận. Cứ tưởng rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp thế nhưng đến khi thực nghiệm thì mới biết thế nào là địa ngục trần gian. Khoảng thời gian tập luyện hằng ngày chỉ bằng một phần năm thời gian hành hạ, chà đạp như một kỹ nữ mà nàng phải nhận lấy. Cứ như thế mười lăm năm trời bảo sao không bị ám ảnh được.

Thế nhưng thực tại lại một lần nữa cướp đi hy vọng vào những điều tốt đẹp mà nàng hay mơ mộng, nam nhân nàng yêu thương lại không khác gì đám người kia, cũng xem nàng như quân cờ để lợi dụng vào mục đích của hắn.

Kể cũng phải, nếu không vì vậy thì từ lúc biết chuyện mình là nội gián thì hắn đã vạch trần mình chứ không đợi đến hôm nay, sau khi mình giúp hắn truyền thông tin mà hắn cần. Nàng cười chua chát trong tuổi nhục, đôi con ngươi dễ thương bị màu ảm đạm chiếm lấy hoàn toàn.

Nhìn thấy tất cả đều kết thúc như dự đoán thì Trường Thiên mới thở dài một hơi, hắn xoay người bước về bờ tường xa xa. Không ai thấy sự bất đắc dĩ và thương xót xẹt qua trong mắt của hắn, vừa đi Trường Thiên vừa lẩm bẩm.

"Nếu có một người khiến cả thiên hạ chán ghét thì kẻ đó chính là ta, nếu có một người khiến cả thiên hạ sợ hãi thì kẻ đó cũng là ta."

Gaia và Zero đứng quan sát từ đầu đến giờ nhìn nhau cười khổ lắc đầu, hai người tất nhiên hiểu được dụng ý của Trường Thiên là gì. Nếu không bảo đảm được tương lai của Erilu thì dù có cho nàng bao nhiêu hy vọng thì nỗi ám ảnh quá khứ kia cũng sẽ theo nàng đến cuối đời. Vậy chẳng thà khiến cho nàng tuyệt vọng với tất cả, nếu vậy thì cái quá khứ đáng sợ kia sẽ không còn đáng sợ nữa, không phải vì nó hết đáng sợ mà vì Erilu chẳng còn tâm trí đâu mà nhớ đến nữa. Khi con người mất đi phương hướng thì họ sẽ dùng thái độ bất cần đời để đối mặt với mọi thứ. Người tu chân có tu vi thì cũng là con người, mà đã là con người thì ai chẳng có chấp niệm của riêng mình.

Có thể lâu sau Erilu mới hiểu được Trường Thiên làm vậy là có mục đích gì, nhưng không phải là hiện tại.

Trường Thiên tà ác thích lợi dụng người khác là có thật, nhưng hắn không bao giờ lợi dụng nữ nhân mình đã chọn, kể cả người chỉ dừng lại ở việc phục vụ mình chứ không phải vợ như Erina hay Erilu.