Ứng Dụng Thẩm Mỹ

Chương 1

Xã hội ngày nay thật coi trọng vẻ ngoài.

Phẫu thuật thẩm mỹ cũng đồng dạng ngày càng phổ biến hơn, nhất là tại tập đoàn về thời trang như này, tuỳ tiện chỉ một người cũng là người đẹp, không thì cũng có đường nét thanh tú, ưa nhìn.

Nhưng hàng ngàn khuôn mặt đó, bao nhiêu khuôn mặt đã qua một lần dao kéo?

Xã hội trọng sắc như ngày nay là điều kiện thuận lợi cho các viện thẩm mĩ mọc lên như nấm sau mưa.

Không thiếu các show truyền hình tuyên truyền việc phẫu thuật thẩm mỹ, thời đại bây giờ, chỉ cần có tiền và đủ dũng cảm thôi, ai cũng có thể đẹp.

" Mọi người hay nhìn xem, đây là Mỹ Mỹ. Cô ấy từng tự ti về ngoại hình của mình. Nhưng giờ mọi thứ đã khác! Hãy cùng xem khi cô ấy gỡ chiếc mặt nạ xuống, liệu có gì thay đổi? "

Trên chiếc màn hình tivi ở quảng trường đang phát trực tiếp một show truyền hình của viện thẩm mỹ nổi tiếng nhất thành phố.

Người dẫn chương trình chỉ tay về cô gái đứng sau lưng, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ.

Bàn tay cô gái gỡ chiếc mặt nạ ra, tất cả người xem phải ồ lên vì kinh ngạc. Hình ảnh trước và sau khi phẫu thuật thẩm mỹ của cô ta hoàn toàn giống hai ngừoi khác nhau.

Một bên là cái trán dô, mắt một mí, cái mũi thô kệch, cằm vuông.

Và nhìn sang bên kia đi, ai còn dám bảo đó không phải mĩ nhân? Mắt hai mí to tròn, mũi thẳng tắp, cằm nhọn nhọn đúng chuẩn V - line.

Đúng vậy, thẩm mĩ có thể thay đổi con người bạn.

Và biết đâu, nó sẽ thay đổi cả cuộc sống nữa...

---

Trong một công ty thời trang như này, ngoại hình là thứ được người ta lấy ra làm chủ đề chính để bàn luận.

" Các cô đã biết gì chưa? Hoa khôi Lâm Anh mới phẫu thuật thẩm mỹ đó, cô ta đã nâng mũi. "

Cô gái bên cạnh lấy tay nghịch nghịch lọn tóc nhuộm màu hạt dẻ, chắc nịch nói

" Mũi cô ta cao hẳn lên. Chưa hết, cái cằm đó cũng là hàng giả. "

Từ phía xa đi đến là một cô gái xinh đẹp, thân hình gợi cảm đi qua. Lâm Anh hất mái tóc dài màu nâu sáng sang một bên, bàng quan trước ánh nhìn bới móc của mấy cô nhân viên tọc mạch.

" Đâu chỉ nâng mũi độn cằm, cô ta còn cắt mí, bơm môi nữa. Thật chả khác gì đập đi xây lại cả khuôn mặt. "

" Trông thật giả tạo. "

Xã hội bây giờ, bề ngoài càng hào nhoáng càng thu hút sự chú ý. Họ đẹp, họ có quyền làm bất cứ thứ gì, sở hữu bất cứ thứ gì.

Sắc đẹp cũng là một vật giá dùng để trao đổi. Họ đổi nó lấy chức vụ, lấy sự nổi tiếng, lấy tiền.

Lâm Anh cũng vậy. Vẻ ngoài của cô ta cũng dùng để hái ra tiền mà thôi. Chắc cô ta cũng chả nhớ được bao nhiêu lần trèo lên giường giám đốc nữa.

Di Dung thì khác, cô ấy chả có gì ngoài thực lực cả, và có lẽ cùng là một tai năng bám bụi của công ty.

Di Dung rất tài giỏi, thành tích học miễn chê, nhưng muốn chen chân vào công ty này, cô đã phải trả giá rất lớn.

Bằng hồ sơ xin việc hoàn mỹ của mình, cô có thể làm tại bất cứ công ty số 1 số 2 nào, nhưng cuộc đời đã gắn cho cô số phận làm một nhân viên quèn không có tương lai.

Di Dung luôn là tâm điểm chú ý của mọi người, nhưng khác với Lâm Anh, cô là nơi để mọi người cười nhạo, bỡn cợt, nhục mạ.

" Hừ, thật không hiểu sao với cái mặt của nó mà có thể đặt chân vào đây. Thật mất thể diện công ty. "

Một cô gái mặc váy bó sát màu đen ưỡn ẹo chỉ vào Di Dung đang photo tài liệu, cười nhạo

" Nhìn cái mũi đó đi? Mũi trâu sao? "

Cô gái bên cạnh đứng chống nạnh, trào phúng nói

" Thực lực xác thực không tồi, nhưng liệu có giỏi quyến rũ sếp như Lâm Anh không? "

" Nói lớn vậy, không sợ cô ta nghe thấy sao? "

Một cô gái lên tiếng, hơi liếc mắt nhìn bóng lưng của Di Dung

" Haha, cô sợ sao? Mặc xác nó. Nghe được thì làm được gì? "

Hôm nay cũng là ngày kỉ niệm thành lập công ty, họ đang thi nhau mời mọc đi hát. Lâm Anh là đối tượng được mời nhiều nhất. Còn dĩ nhiên Di Dung một tin cũng không có nghe đến.

Thời buổi hiện tại a, không thuận theo số đông, bạn sẽ bị họ lãng quên tới lúc chết, sống trong sự kì thị của người khác, nuốt tủi nhục.

Di Dung chẳng dám trèo cao. Có lẽ, sống một cuộc đời bình ổn qua ngày là đã quá đủ.

Trong công ty này cũng không chỉ có mĩ nữ, mà còn có cả mĩ nam, đó là Phong ca.

Là một cô gái, sao Di Dung không bị vẻ ngoài của hắn thu hút chứ? Hơn nữa, hôm nay hắn lại chủ động bắt chuyện với người như Di Dung

Di Dung hồi hộp, tập trung tư tưởng để không bỏ lỡ một từ nào, tim cô đập thình thịch, đầu óc cũng có chút loạn.

" Di Dung, em có thể hỏi hộ anh số điện thoại của Lâm Anh đươnc không? "

Lời nói này như tạt thẳng một gáo nước lạnh vào Di Dung, cô giống như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo, tịch mịch, thất vọng vô cùng.

Mà vốn dĩ... đâu có gì để hi vọng đâu.

" Dạ, em sẽ cố gắng. "

Di Dung nở nụ cười cứng ngắc, bao nhiêu lần tập luyện, cũng không đủ làm cô cười tự nhiên hơn, nhưng cũng không ai để ý điều này.

Cuộc đời, thật bất công.