Chương 1: Chia tay và lời thề

Tùy Thân Mang Theo Một Tinh Cầu

Chương 1: Chia tay và lời thề

Sài gòn mùa hè với cái nắng gay gắt khiến cho phần lớn người không dám bước ra đường, nhưng đối với Vũ Thành thì vào lúc này cái nắng nóng ấy không là gì so với những gì anh ta đã phải trải qua.
Chúng ta chia tay đi. Ngân lên tiếng
Tại sao? Thành kinh ngạc hỏi lại
Em yêu người khác rồi, anh ta là một giám đốc của một công ty lớn, a ta có thể cho e những điều em muốn
Thành chết đứng với câu trả lời của Ngân, tim anh ta đau thắt,hô hấp như ngừng lại: Em.. em... em thành chỉ tay vào ngân lắp bắp từng chữ
Trước đây chính em nói rằng em không cần giàu sang chỉ cần bên anh là em đã hạnh phúc vậy mà giờ đây e lại có thể nói như thế với anh? Anh chưa đủ tốt với e? Bao năm qua a làm lụng vất vả chịu đựng mọi điều bất công trong công việc là vì cái gì, những điều đó chưa đủ với em hay sao.
Đúng vậy anh rất tốt với em nhưng như thế là chưa đủ, cái em cần là được ở nhà lầu, đi xe xịn, ăn nhà hàng, sài đồ hiệu. Những cái đó anh có thể cho e sao? Không anh không thể vì anh chỉ là một nhân viên hạ đẳng mà thôi. Ngân mỉa mai trả lời
Ha ha ha ha....... Thành giận dữ phản cười.... Đúng anh chỉ là một thằng nhân viên hạ đẳng mà thôi,một thằng nghèo đến nỗi không thể có tiền lót đường để vươn lên.... Tốt, tốt, tốt lắm.... em đi đi nhưng em hãy nhớ những gì mà ngày hôm nay em đã nói và đừng bao giờ hối hận vì điều đó
------
Dưới cái nắng gay gắt của mùa hè, trên con đường quen thuộc Vũ Thành bước chậm từng bước a ta đã không còn cảm giác được cái nóng ấy nữa bởi lẽ trong đầu anh ta bây giờ hoàn toàn chỉ có một suy nghĩ
Tại sao? Tại sao ông trời lại đối sử với mình như thế? Chẳng lẽ nghèo là một cái tội? Chẳng lẽ vì mình nghèo mà mình phải chịu cảnh bất công như thế này, vì nghèo mà mình phải bị người mình yêu nhất phản bội hay sao?
Không ta không cam lòng.......... các ngươi cười ta, khinh miệt ta, phản bội ta chỉ vì ta nghèo sao......Ta thề sẽ có một ngày ta sẽ đứng trên đỉnh của cái xã hội kim tiền này, ta sẽ để các ngươi ngước đầu nhìn ta và hối hận vì những gì các ngươi đã làm với ta lúc này.....Vũ Thành nắm chặt nắm đấm giơ thẳng lên bầu trời như thể muốn chứng minh cho lòng quyết tâm của anh ta
Ngay lúc này, phía xa nơi chân trới một vệt sáng xuất hiện với một vận tốc cực nhanh đang bay thẳng vế phía Vũ Thành, nhanh đến mức Vũ Thành chỉ kịp có một suy nghĩ " thôi xong rồi...." thì vệt sáng ấy đã hoàn toàn chui vào đầu của anh ta. Ngay tức thì một cơn mê mụôi ập đến, hai mắt tối đen và Vũ Thành ngã ập xuống lề đường nóng bỏng.......