Chương 1: Thiên Nguyệt Triệt

Tương Lai Tinh Tế Chi Đại Vu Uy Vũ

Chương 1: Thiên Nguyệt Triệt

Một ngọn núi cao chót vót, nhìn từ dưới lên chỉ thấy mây mù vây quanh sườn núi, nhìn không thấy đỉnh.

Chung quanh ngọn núi là một mảnh xanh um tươi tốt, những cây đại thụ lâu năm, có lẽ vài chục năm, có lẽ trăm năm hoặc lâu hơn nữa, thân mình đã có đường kính phải hơn mười người ôm mới có thể đem toàn bộ thân cây vây quanh.

Đại thụ chọc trời mọc sừng sững giữa cánh rừng, đem một mảnh rừng cây nhỏ phía dưới che dấu trong bóng mát của chính mình, có lẽ đây là một sự bảo hộ nhưng đây cũng là sự tàn khốc của thiên nhiên, thực lực càng mạnh giả thì càng có quyền sinh tồn hơn hết thảy, thực lực nhỏ yếu thì phải chịu chèn ép hoặc phải biến mất tại một thời điểm nào đó, tại một nơi nào đó,…

Trong mảnh rừng cây đầy sức sống này đáng lẽ phải là một mảnh tường hòa, trùng kêu râm ran, điểu cất tiếng hót lanh lảnh mới đúng, nhưng không, ở đây lại là một mảnh yên tĩnh.

Yên tĩnh quỷ dị.

Yên tĩnh một cách không bình thường.

Dưới chân núi, trong một ngôi nhà nhỏ khá đơn sơ. Có lẽ vì niên đại hơi lâu nên ngôi nhà có vẻ lụp sụp, cũ kỹ, nhìn từ ngoài vào như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ xuống hủy diệt một dấu vết đã từng tồn tại.

Lúc này trong phòng ánh sáng hơi ám trầm, dưới sự tương phản mãnh liệt về độ sáng giữa bên ngoài và trong phòng khiến người từ ngoài vào phải cần một đoạn thời gian ngắn để thích ứng với hoàn cảnh. Trong phòng bày trí đơn giản đến bạo, góc tường phía bên phải là một chiếc giường gỗ nhỏ, nhìn kỹ thì vẫn còn khá chắc chắn, trên giường đặt một chiếc chăn bông mỏng tang đã được giặt phai màu nhưng có thể nhận ra được nó rất sạch sẽ.

Bên cạnh giường là một cái bàn vuông, phía trên bày loạn thất bát tao chai chai, lọ lọ,… lâu lâu lại thấy từ một chai, lọ nào đó vươn ra rồi rụt lại cái vài cái chân hay đuôi của một loại động vật nào đó không biết tên….

Gian phòng chỉ có như thế giản đơn, đơn giản không đành lòng nhìn thẳng …

Nha không…

Cuối căn phòng còn có một cái thùng gỗ đang mạo nhiệt khí, bay ra từng luồng mùi thơm dược thảo, ngửi vào là cảm thấy cả người thoải mái, thần thanh khí sảng nhưng sau hương thơm là trận trận tanh tưởi đột kích khứu giác làm cho người ta muốn ói hết tất cả những gì trong bụng ra, ngay cả mật dịch cũng theo ra đi cũng chưa giảm hết buồn nôn. Đúng là một chốc thiên đường lại rớt xuống địa ngục không thể khiến người thích ứng.

‘ phốc "

Một cái đầu từ trong đỏ như máu thùng nước trồi lên đi. Chủ nhân của cái đầu này là một khoảng mười ba, mười bốn tuổi thiếu niên. Hai mắt đen thẳm thẳm không có chút nào tình cảm như muốn làm cho người đối diện lâm vào vô tận hắc ám bên trong không cách nào thoát ra được.

Chỉ thấy thiếu niên với tay ra ngoài thùng gỗ lấy ra một chiếc hộp nhỏ, đem hộp nhỏ mở ra, bên trong thế nhưng là một kích cỡ cỡ ngón tay cái, thoạt nhìn giống như trứng mà không phải trứng đồ vật, phía trên "quả trứng" này có một đồ án hình con nhện. nhưng kỳ quái là con nhện này lại có hai đầu.

" Quả trứng" tên thân đã có rậm rạp, chằng chịt đường vân, có lẽ không bao lâu nữa bên trong đồ vật sẽ phá xác mà ra.

Ngay tại thời điểm tay thiếu niên cầm lên "quả trứng" trong nháy mắt, ngoài gian nhà nhỏ vang lên những tiếng nặng nề bước chân. Trong chốc lát một người đàn ông trung niên, thân hình khô quắt chẳng khác nào một bộ xương bước vào, liếc nhìn xung quanh một lát rồi cố định đường nhìn tại thiếu niên trong thùng gỗ.

" Trừng nhi…"

Thiếu niên yên lặng nắm chặc "quả trứng" trong tay, đem thủ đoạn kéo trở về huyết sắc thùng nước trong.

Hắn chính là Thiên Nguyệt Triệt!