Tôi lẫn thẫn về nhà..Trong lòng đang hoang mang không biết phải xử lý chuyện này như thế nào với P.Anh? Sẽ nói cho em biết sự thật hay là giấu em mọi chuyện. Nếu nói cho em biết sự thật, em sẽ như thế nào…? Liệu em có gục ngã lần nữa không? Còn nếu tôi giấu em…em sẽ không biết, mãi mãi không biết…và có thể em sẽ quên dần và có một cuộc sống hạnh phúc hơn…Phải, tôi nghĩ tôi nên giấu em.

Tuổi 16 Tình Yêu

Tôi lẫn thẫn về nhà..Trong lòng đang hoang mang không biết phải xử lý chuyện này như thế nào với P.Anh? Sẽ nói cho em biết sự thật hay là giấu em mọi chuyện. Nếu nói cho em biết sự thật, em sẽ như thế nào…? Liệu em có gục ngã lần nữa không? Còn nếu tôi giấu em…em sẽ không biết, mãi mãi không biết…và có thể em sẽ quên dần và có một cuộc sống hạnh phúc hơn…Phải, tôi nghĩ tôi nên giấu em.

Tôi lẫn thẫn về nhà..Trong lòng đang hoang mang không biết phải xử lý chuyện này như thế nào với P.Anh? Sẽ nói cho em biết sự thật hay là giấu em mọi chuyện. Nếu nói cho em biết sự thật, em sẽ như thế nào…? Liệu em có gục ngã lần nữa không? Còn nếu tôi giấu em…em sẽ không biết, mãi mãi không biết…và có thể em sẽ quên dần và có một cuộc sống hạnh phúc hơn…Phải, tôi nghĩ tôi nên giấu em.
- ‘Anh ơi…anh về chưa? Sao đi lâu thế’ tôi đang chạy xe thì em nhắn tin. Tôi có nói với em rằng khi nào tôi về tôi nhắn tin cho…nhưng có lẽ chắc do em đợi lâu quá, sốt ruột nên nhắn trước cho tôi.
- ‘Anh đang chạy về này…tại Long nó nói chuyện hơi dài, tí về anh kể em nghe…anh không sao đâu, đừng lo’
- ‘Ai thèm lo…thôi về tới nhắn tin cho em’ em đáng yêu thật lo cho tôi ra mặt ra thế còn chối…mà bỗng nhiên em quan tâm đến tôi thế nhỉ? Hay em có cảm tình dành cho tôi rồi.
Hai trái tim…một chưa bao giờ được yêu…một đã bị chính tình yêu làm tổn thương nghiêm trọng…liệu có thể tới được với nhau hay không?
Tôi về nhà, leo lên phòng, việc đầu tiên tôi làm là nhắn tin trả lời cho em biết để em đỡ nôn…
- ‘Anh về tới rồi này’
- ‘Về rồi àh. Mà sao anh đi lâu thế. Long nói gì với anh?’
- ‘Nó gặp anh…nó bảo muốn mời anh vào nhóm nhạc gì của nó…anh không rõ’ dĩ nhiên là tôi giấu em chuyện của anh ta.
- ‘àh…Long có 1 band nhạc…em từng nghe kể. Thế anh trả lời sao?’
- ‘Anh từ chối…anh hát có hay ho gì đâu…với lại anh nghĩ anh không có khả năng’
- ‘Uhm…em cứ sợ không biết tại sao Long đòi gặp anh. Hoá ra cũng không có gì nguy hiểm’
- ‘Yên tâm đê, mạng anh lớn lắm:-" ‘- ‘Hừ…mạng anh lớn hay không kệ anh chứ’ em nhõng nhẽo dễ thương thật
- ‘Thế àh…kệ anh đúng k…Thế lỡ anh có chuyện gì k hát cho em nghe mỗi ngày được nữa thì sao?’ không biết tại sao tôi lại nhắn như thế…lúc đó tôi có thoáng nghĩ về anh ta.
- ‘Không được phép nói như thế…’ e quan tâm tôi. Vui thật, đây là lần đầu tiên có một người quan tâm mình như thế.
- ‘Anh đùa mà…anh hát cho em nghe nhé’
- ‘Dẹp anh đi…không cần nữa’ em lại giận rồi đúng là con gái
- ‘Thôi mà…xin lỗi’
- ‘Đừng có nói như thế nữa đó’
- ‘Anh biết rồi…thế hát nhé’
- ‘uh…anh gọi em đi:x’
Tôi gọi cho em…nói chuyện vui vẻ một lát rồi tôi hát cho em nghe…tâm trạng em hôm nay có vẻ vui…em cười suốt trong điện thoại…đến em hát lại cho tôi nghe, em hát Ước gì.
Ước gì anh ở đây giờ này
Ước gì anh cùng em chuyện trò, cùng nhau nghe sóng xô ghềnh đá ngàn câu hát yên bình.
- ‘Em vừa ước gì đấy?’ tôi chọc em.
- ‘Em ước…anh ở đây’ em ngập ngừng nói.
- ‘Thì anh đang ở đây mà’ tôi giả vờ ngây thơ.
- ‘Anh này…anh đừng làm em lo lắng nhé’ bỗng nhiên em nói thế…tôi cảm thấy hình như em đang sợ gì đó.
- ‘Anh làm gì đâu mà để em lo lắng chứ…rõ khùng’
- ‘Uh’ tôi nghe thấy em cười
- ‘Em đi ngủ nhé…nghe anh hát xong là em buồn ngủ …anh hát dở quá…haha’ em chọc tôi.
- ‘Dở mà đòi anh hát suốt ngày thế’
- ‘Dễ ngủ…haha. Thôi em ngủ. Anh ngủ ngon nhé’
- ‘Anh cũng ngủ đây. Em ngủ ngon’ tôi cúp máy.
Mọi chuyện có vẻ tiến triển tốt…Em đã vui vẻ hơn…tôi muốn thấy em như thế mỗi ngày. Có lẽ tôi sẽ giấu kín cái sự thật mà thằng Long đã nói cho tôi biết…vì nếu em biết được sự thật đó, tôi sợ em sẽ suy sụp và làm những việc liều lĩnh…tôi không muốn em gặp nguy hiểm. Tôi lo cho em cũng như em lo cho tôi…có lẽ, đang có gì nảy nở giữa 2 chúng tôi…mà người ta thường gọi là Tình Yêu.
Long nó nói rằng bây giờ chỉ có tôi bên cạnh em mới giúp được em…chỉ có tình yêu chân thành mới giúp được em…Nhưng mà, nói là yêu thì có hơi sớm quá không? Tôi chưa yêu bao giờ….tôi chưa biết thế nào gọi là yêu cả…Nhưng ít nhất tôi biết, đâu đó trong tôi, tôi luôn lo lắng cho em, luôn suy nghĩ về em, luôn muốn được gặp em, nhìn em cười, nghe em hát…đôi khi tôi muốn được ở cạnh em…không biết như thế có được gọi là yêu không nhỉ?
Một chút suy tư ấy đưa tôi vào giấc ngủ dài. Trong mơ tôi thấy em đang khóc…tôi chạy tới ôm em, nhưng em hất tay tôi ra…em hét vào mặt tôi…tôi im lặng. Tôi không biết tại sao lại như thế.
‘Một giấc mơ xui xẻo’ tôi giật mình thức dậy…đây là lần đầu tiên tôi thức dậy vào giữa đêm…lò mò tìm điện thoại xem giờ, mới chỉ 2h sáng. Từ khi tôi biết em, cuộc sống của tôi bị xáo trộn không ít…tôi cảm thấy vậy.
‘Em đừng buồn nhé…anh luôn ở cạnh em…cho dù gì đi chăng nữa’ tôi nhắn cho em…biết chắc là em đang ngủ say…sẽ không đọc được bây giờ đâu. Hy vọng tin nhắn này của tôi sẽ giúp em có được giấc ngủ ngon, không gặp phải ác mộng như tôi vừa gặp.
Tôi buông điện thoại rồi lại chìm vào giấc ngủ dài.