Chương 1: Thiếu Niên Đoãn Mệnh

Tử Thần Nghịch Thiên Đạo

Chương 1: Thiếu Niên Đoãn Mệnh

Tại Thiên Hồn đại lục, Phía đông, tại hoàng cung của nước Thiên Luân, một vị vua đang gào khóc trên vương tọa của hắn, hắn ta là vua của nước Thiên Luân này hắn tên Trương Thiên Minh, hắn chỉ mới mười tám tuổi. Nước Thiên Luân này trước đây là nước thuộc nhà họ Tần, nhưng hiện tại Trương gia đang nắm quyền.Tám năm trước cha hắn Trương Thiên Thụy làm phản nhà họ Tần gây ra cảnh mưa gió máu tanh, trời đất phẫn nộ, người dân sống trong đau khổ, gây nghiệt khắp nơi.
Vài năm trước Trương Thiên Thụy vì chiếm đoạt ngôi vua bị trọng thương mà chết, Trương Thiên Minh phải lên ngôi vua năm hắn mới mười bốn tuổi, hắn đã phải gánh vác tiếng xấu từ người cha của mình, hắn tuy thông minh tài hoa là một thiên tài trong tu hồn đạo giới, nhưng từ nhỏ đã bệnh tật không thể chữa trị, nhiều luyện hồn thuật sư danh tiếng cũng đành bó tay, đau đớn thống khổ vì bệnh tật của mình đã không còn cách để chữa trị. Hôm nay là ngày mà hắn không bao giờ muốn tới nhất, ngày mà hắn không còn trên cõi đời này nữa.
Trên cung điện,nơi đây hiện tại chỉ có vài người là em hắn Trương Phạm, thái giám và hai cung nữ.
hắn vừa khóc vừa nói:
-"ta không thể sống tiếp được nữa sao?".
-"ta muốn sống tiếp....tiếp tục sống..ta sẽ...sửa chữa những sai lầm của gia tộc ta".
Sau một hồi gào thét, không gian bỗng im lặng hẳn.Hắn đã rời khỏi thế gian này vĩnh viễn,cả cung điện khóc thét.Thái giám thông cáo bên ngoài:
-"Hoàng thượng băng hà...băng..hà''.
Các văn võ bá quan bên ngoài đều quỳ xuống bày tỏ lòng trung của mình, em trai hắn quỳ bên cạnh khóc lóc thảm thiết:
-"Hoàng huynh ra đi, bỏ đệ ở lại nơi này một mình trên thế giới này sao Hoàng huynh."
Linh hồn hắn trong cung điện bay bổng phiu diu tại nơi đặt cơ thể trên Long Ỷ của hắn, linh hồn hắn xa xa nhìn cơ thể bất động của mình hắn đã biết, hắn tiếc nuối nói:
-"ta đã chết rồi sao..nếu có kiếp sau.. ta sẽ nghịch thiên..sống tới tận cùng sánh ngang trời đất"
Sau khi hắn vừa nói xong, từ đâu không biết hiện trước mắt hắn một cánh cửa kì lạ màu đỏ thẫm, trong đó phát ra những tiếng leng keng làm cho không gian khóc lóc của cung điện bỗng một hồi bị chân âm đau đầu,nhưng hắn nhìn xung quanh thì chỉ có hắn thấy và nghe được cánh cửa và những âm thanh đó. Cánh cửa quỷ dị từ từ mở ra trông thấy hai con quỷ lè lưỡi một trâu một ngựa, hắn hoảng sợ la lên:
-''ahh....quỷ, có quỷ.Cứu tôi với, có ai không cứu tôi với".
Hắn la lên một hồi bỗng nhớ rằng mình đã chết, nên tâm thần bỗng không hoảng,hắn kiềm nén sự sợ hãi nhìn vào hai con quỷ hỏi:
- "các ngươi... là... đến bắt ta?''
Cả hai con quỷ không nói gì chỉ gật đầu và dùng mấy sợi xích đỏ quấn lấy hắn trực tiếp đi vào cánh cửa, sau khi cả ba đi vào trong cánh cửa bỗng chợt đóng lại thông lộ mở ra, một con đường bằng máu lập tức được hiện ra trước mắt hắn, hai con quỷ nhìn hắn rồi lôi hắn trực tiếp đi lên con đường được hiện ra.
hắn hoảng sợ giằng co nhưng không có tác dụng, hắn thấy thế hét lên:
-"Hai con quỷ các ngươi, định đưa ta đi đâu, ta không muốn đi, chẳng lẽ là đi xuống địa ngục sao".
Cả hai con quỷ lại gật đầu, rồi lôi hắn đi,không thèm để ý đến hắn mặc cho hắn dãy dụa. Hắn theo hai con quỷ đi sâu vào trong, lộ đường gặp qua rất nhiều thứ đáng sợ gồm cả những việc, mà hắn không dám nhìn mà cũng chẳng dám nghe, cả ba đi một lúc lâu thì đi tới ngã rẽ có hai đường như cần lựa chọn.
hắn nhìn qua một lộ đường toàn máu, rồi nhìn qua lộ đường còn lại thì cực kỳ đẹp, hắn nhìn si mê, hai con quỷ chợt kéo sợi dây xích lôi hắn vào lộ đường đầy máu.
hắn giật mình la lên:
-"ta muốn đi qua lộ đường kia cơ".
Hắn chỉ qua đó,thì lập tức lộ đường kia lập tức biến mất hiện ra một hồ nham thạch đáng sợ, hắn hoảng sợ nhìn vào hồ nham thạch rồi lại nhìn vào hai con quỷ,hắn suy nghĩ:
-"nếu mình mà kiên quyết đi qua đó chắc chắn sẽ mãi mãi không thể ra được cho dù đã chết".
Đi qua nhiều nơi,tâm tình hoảng sợ của hắn dường như đã mất mà thay vào đó là sự hiếu kì của một hồn giả,của một vị quân vương, tràn đầy sự tò mò. hắn đi theo hai con quỷ đã được khoảng hai canh giờ.
Cả hai con quỷ đến một con đường đầy là những bức tượng quỷ đáng sợ, hắn đi qua lập tức những bức tượng nhìn hắn, làm hắn sợ mất vía không dám đi tiếp,hai con quỷ lại lôi mạnh hắn đi tiếp,đi một hồi đến cuối con đường là một cánh cửa to lớn chạm khắc những hình đầu lâu, quỷ dữ và nhiều kí tự đáng sợ.
Hắn nhìn lên hắn thấy một tấm biển to lớn dị thường trên đó hiện ra bốn chữ mà hắn không thể không sợ, hắn đọc lên từng chữ trong sự sợ hãi, rùng sợ của bản thân:
-"CỬU U THẦN ĐIỆN"(điện phán quyết tội lỗi ấy mà).
Hắn ngây ngốc suy nghỉ trong sự mĩa mai chính mình:
-"Thật không thể tin rằng mình lại được đưa đến tận đây để định tội, tội nghiệp của gia tộc và cả cha thì bản thân ta chỉ có thể chấp nhận ".
Cánh cửa chậm rãi mở ra. Hai con quỷ đưa hắn vào trong vội vàng lui ra khỏi đó đi về phía ngoài cửa.
Một giọng nói vang lên:
-"tội nhân đến trước cửa cửu u thần điện lại không mau quỳ xuống,thật quả là lá gan to"
Giọng của Phán Quan lớn lên từng chữ một làm Trương Thiên Minh vội vàng quỳ xuống nhưng hắn không phải vì sợ mà là hắn chấp nhận sự phán quyết này, sự phán quyết của THIÊN ĐẠO.