Chương 20: Mặt tối của Hoshi

Từ Prince Of Tennis Bắt Đầu

Chương 20: Mặt tối của Hoshi

Bởi vì việc vừa rồi, cho nên Hoshi và Kotonoha cũng không còn tâm tư hẹn hò nữa. Thế là Hoshi đưa Kotonoha về, trấn an nàng một lúc lâu.

Đây là lần đầu Kotonoha chứng kiến việc này, nếu không xử lí tốt, không khéo có thể để lại nỗi ám ảnh sau này.

Do Hoshi đã bao xuống gian phòng vừa rồi trong thời gian một ngày, cho nên cũng chưa có ai mở ra. Chỉ biết là theo lời kể của một vài phục vụ viên, trong đó truyền ra âm thanh giống như tiếng gào rú của dã thú, lại như là tiếng hô hấp dồn dập của đàn ông, khiến cho mọi người rợn hết cả tóc gáy.

Nếu không phải Hoshi đã liên hệ với quản lí ở đây, bọn họ hẳn đã báo cảnh sát từ lâu rồi.

Khoảng một tiếng sau khi Hoshi và Kotonoha rời khỏi, nhà hàng Kyubey lại đón tiếp một đoàn khách mới.

Những người này đều ăn mặc rất lịch sự. Họ mặc áo khoác đen, đeo cà vạt đen, mặc quần đen, đi giầy đen, thậm chí là đeo cả kính đen. Nói tóm lại, ngoại trừ làn da, từ đầu đến chân họ đều toàn một màu đen.

Sau khi đến, người cầm đầu dẫn bọn họ tới thẳng phòng XXX, căn phòng Hoshi đã bao trọn, lôi hai gã đàn ông trần truồng hôn mê bất tỉnh đi.

….............................................................................................

Bởi vì mẹ của Kotonoha phải đến bệnh viện chăm sóc cha nàng, cho nên đến gần tối, Hoshi mới đi ra từ nhà của Kotonoha. Hắn không trở về căn nhà ở ngoại ô của mình mà là lái xe tới một nhà máy bỏ hoang.

Có một đám người đã chờ sẵn bên trong, chính là đám người mặc đồ đen khi nãy.

" Boss! " Bọn họ vừa thấy Hoshi, tất cả đều cung kính đứng thành hàng, giống như là một đám quân nhân đang chờ đợi trưởng quan kiểm duyệt.

Một người trong số đó bỗng ra khỏi hàng:

" Boss! Mục tiêu đã bắt được. "

Người này là một gã đàn ông Nhật Bản, tóc đen mắt đen. Khác hẳn so với người Nhật Bản thông thường, hắn cao tới 1m8, bên hông đeo một thanh Katana. Nếu dựa theo vết chai ở trên tay, ắt hẳn người này xuất thân từ một Samurai, nhưng hiện tại chẳng biết vì sao lại đi theo Hoshi.

" Goemon! Các ngươi làm rất tốt. Được rồi không cần căng thẳng như vậy. Cứ như anh em trong nhà là được. " Hoshi nhìn hắn, gật đầu rồi cười nói. Sau đó ánh mắt của Hoshi đưa đến phía khu vực giữa, tại đó có bốn gã đàn ông đang hôn mê, bị trói gô bằng dây thừng. Hai trong số đó còn không hề có một mảnh vải che thân.

Hoshi nhìn thoáng qua liền đi đến đó. Nhìn bộ dạng của bọn chúng, Hoshi không khỏi cảm thấy thật ghê tởm.

Hắn trực tiếp một cước đá vào hạ thân của Sawanaga Taisuke và Itou Makoto!

Nơi yếu ớt nhất trên thân thể đàn trúng cú đá của Hoshi, cảm giác đau đớn, thống khổ, lập tức đánh thức hai người bọn hắn.

Vừa tỉnh lại, họ cũng không lo được hiện tại ở nơi nào, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, liền giãy giụa một cách vô ý thức, kêu rên một cách thống khổ.

Đáng tiếc, trên miệng hai người bị dán băng dính, căn bản không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Mặc cho vùng vẫy bao nhiêu, bọn họ cũng chỉ có thể " ư ư " kêu lên. Cặp mắt trợn trừng lên như muốn lồi ra, chỉ từng đó cũng đủ hiểu nỗi thống khổ mà Itou Makoto và Sawanaga Taisuke phải chịu đựng to lớn đến mức nào.

Ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm Hoshi, phảng phất đang cầu xin hắn dừng lại.

" Ha ha. " Hoshi cười một tiếng, nhưng tiếng cười lại để cho người của hắn không khỏi rét run.

Họ chưa bao giờ được thấy mặt tối của Hoshi.

Hôm nay họ mới thấy được mặt tàn bạo của thiếu niên trước mặt bọn họ.

" Hừ! " Nhìn vẻ mặt thống khổ của Sawanaga Taisuke, Hoshi nhẹ hừ một tiếng, ngồi xổm người xuống, tóm lấy tóc của hắn rồi đứng lên.

Nhìn ánh mắt tràn đầy sự hối hận và cầu xin của Sawanaga Taisuke, Hoshi cười lạnh, một cước đá vào bụng hắn, khiến Sawanaga Taisuke suýt nữa trợn lồi cả mắt, ngã rầm trên mặt đất.

" Dáng vẻ bây giờ của boss thật kinh khủng. " Thấy bộ dạng bạo lực của Hoshi, Goemon và đám áo đen không hẹn mà cùng xuất hiện ý nghĩ này.

Khó có thể tưởng tượng trước mắt họ lại chỉ là một thiếu niên hơn 12 tuổi.

Hoshi tiếp tục quyền cước đấm đá. Cảm giác đau đớn không ngừng làm Itou Makoto và Sawanaga Taisuke kêu rên.

" Boss! Có phải là hơi quá không? " Thậm chí cả đám thủ hạ của Hoshi cũng không đành lòng, một trong số đó đánh bạo, cẩn thận từng li từng tí nói với Hoshi.

Chỉ thấy Hoshi vừa trừng một cái, người kia liền ngồi bịch xuống đất.

Đôi mắt màu vàng kim của hắn như hai viên bảo thạch soi rọi nhà máy bỏ hoang tối tăm này. Ánh mắt tràn ngập uy nghiêm, tức giận, bạo ngược, sát khí...

Không còn ai dám hé răng nói thêm một lời nào nữa.

" Bốp " " Binh " " Bịch "...

Mãi cho đến khi Itou Makoto và Sawanaga Taisuke mặt mũi bầm dập, toàn thân tím bầm, nước mắt nước mũi đều chảy thành bãi, còn kém chút phóng uế, mà mồ hôi cũng ướt đẫm áo Hoshi thì hắn mới dừng tay.

Hoshi cởi áo khoác ra, ném cho Goemon, sau đó bảo với một trong số đám thủ hạ của mình:

" Jigen, làm cho hai tên khác tỉnh lại. "

Một người đàn ông đầy râu bước ra từ trong hàng, đi sang một bên vặn vòi nước, sau đó phun lên mặt của hai gã đàn ông đang hôn mê bất tỉnh còn lại.

Nước lạnh làm hai gã đàn ông kia lạnh run cả người, lập tức tỉnh lại.

" Ư ư ư... " Vừa mới mơ mơ màng màng, mở mắt liền một đám người áo đen vây quanh mình, Tomaru Sawagoe và Inou Ayumu không khỏi hoảng sợ, muốn kêu cứu thì phát hiện miệng mình đã bị băng dính bịt chặt.

Lúc này nếu còn không biết bọn họ đắc tội người không nên đắc tội thì cũng uổng công họ sống mấy chục năm nay.

" Cởi băng dính. " Hoshi trầm giọng nói.

" Xoẹt. "

" Ngươi... Ngươi là ai? Nơi này là nơi nào? "

" Tha cho ta... Ta không biết gì cả... "

Miệng của hai người vừa mới được tự do liền như súng liên thanh, cầu xin liên tục.

Hoshi bước qua, trực tiếp dẫm lên đầu của Tomaru Sawagoe làm cho mặt của hắn tiếp xúc với nền đất.

" Ngươi là đồ đáng chết. Có biết mình sai ở đâu không? " Hoshi quát lên, ánh mắt hắn che kín bởi tơ máu.

" Ta không biết... Ta xin lỗi... Đừng giết ta... " Mặt của Tomaru Sawagoe bị dí sát mặt đất, nước mắt nước mũi liền tứ tung, chỉ biết xin tha, không hổ là kẻ sinh ra thằng đàn bà rẻ rách như Itou Makoto.

Trong lòng hắn vừa lo, vừa sợ hãi, không biết tại sao mình lại đắc tội Hoshi.

" Nhớ vụ tai nạn giao thông mà ngươi gây ra không? Nhớ cha của cô bé mà bị ngươi đâm bị thương không? Bây giờ, cô bé ấy là bạn gái của ta. Thú thực thì cũng phải cảm ơn ngươi, nếu không thì hiện tại ta cũng khó có thể làm bạn trai nàng. "

Mặc dù Hoshi đang nói cảm ơn, nhưng biểu tình trên mặt hắn lại không có chút gì là cảm kích, mà vẻ mặt càng thêm dữ tợn. Phảng phất như mỗi khi nói một câu, là sự tức giận trong lòng hắn càng lớn hơn một phần.

Có lẽ bởi vì kiếp trước Hoshi chết bởi tai nạn giao thông, cho nên bây giờ hắn rất thống hận những kẻ gây tai nạn mà bỏ chạy. Đó như là một sự băng hoại về đạo đức, gây tai nạn lại bỏ người bị nạn lại chạy đi.

Nếu hôm đó không có Hoshi, có khả năng cha của Kotonoha cũng sẽ qua đời rồi.

" Ta... Ta không có... Không phải ta... Tha cho ta đi... " Tomaru Sawagoe sợ hãi rú lên.

" Yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi. Mà còn để ngươi được hưởng thụ một phen. " Hoshi nở nụ cười sáng lạn. Sau đó hắn quay người, dùng giọng điệu lạnh lùng hỏi:

" Goemon, thứ thuốc ta bảo đã mang tới chưa? "

" Rồi đây boss. " Goemon trả lời rồi lấy ra một cái lọ từ trong túi. Trên chiếc lọ có chữ viết, bởi đó là tiếng Ấn Độ cho nên đến Hoshi cũng không hiểu.

" Đó... Đó là " Musli Power "!!! Ngươi định làm gì chúng ta?!! " Tomaru Sawagoe hét ầm lên và đáp lại hắn là đáy giày của Shigen.

" Lắm mồm! Không có boss cho phép, ngươi tốt nhất là câm miệng lại! "

Bên kia, Inou Ayumu sợ hãi nhìn cái lọ mà Goemon đang cầm. Hắn căn bản không phải là loại người tốt lành gì, đương nhiên cũng biết " Musli Power " là thứ gì?

Đây chính là loại Viagra có công dụng cực mạnh đến từ Ấn Độ chứ còn gì nữa!!!

Nhìn vẻ mặt sợ hãi của bốn người Itou Makoto, Hoshi cảm thấy mình rất là hả giận.

Căn dặn nhóm thủ hạ mình mấy câu, sau đó Hoshi mới trở về nhà mình.

Mà hắn chưa rời đi được bao lâu, bên trong nhà máy bỏ hoang liền vang lên tiếng kêu như lợn bị cắt tiết.

" Yaaaaaahhhhhhhhhh!!! "

Đám người áo đen phảng phất hóa thân làm thợ quay phim chụp ảnh, còn Jigen và Goemon thì lại trở thành đạo diễn, đang chỉ đạo quay chụp cảnh tượng " chấn động " ngay trước mắt bọn họ.

Mà cũng đồng thời, trong đầu bọn họ đều xuất hiện một câu.

" Boss thật là đáng sợ. "


Team Đang Bí Ý Tưởng -TruyệnCv