Chương 1: Địa Cầu Trọng Sinh

Tu Hành Khởi Đô Thi

Chương 1: Địa Cầu Trọng Sinh

- Đựu móa..
Diệp Huyền thần trí mơ hồ tỉnh lại, hắn không kịp cả mở mắt ra, càng không biết hiện tại bản thân đang ở nơi nào, cơn đau thấu xương truyền tới, đau tới nỗi hắn muốn chửi chết cha chết mẹ người nào mà hắn nhìn thấy hiện giờ, trực tiếp bạo phát ra một câu nói tục, thanh âm muốn nói to nhưng lại rất nhỏ, không một chút uy thế nào.

Hiện tại hắn chỉ biết rằng mình độ kiếp thất bại.

- Đựu!! Còn chưa chết à, Cán cho mày phát nữa cho chết vậy.
Cách Diệp Huyền 1 trượng, có một chiếc xe chở rác bánh dính máu và một tý thịt, trên xe tài xế qua gương thấy Diệp Huyền bị tông chưa chết thầm mắng, hắn muốn lùi xe tông Diệp Huyền chết tại chỗ luôn.

Cái này thực sự tài xế rất bất đắc dĩ, hắn buôn trải kiếm tiền quanh năm ngày tháng, lo kinh tế đủ mọi thứ, hành nghề lái xe chở rác này có bảo hiểm, tông người ta mà họ không chết mà bị gãy chân tay hay tàn tật, ắt sẽ phải nuôi và bồi thường cả đời. Số tiền để nuôi như vậy sẽ nhiều hơn rất nhiều so với số tiền mà tài xế phải bồi thường, cho nên tên tài xế này muốn cho Diệp Huyền chết tại chỗ luôn, cùng lắm bồi thường ít tiền và mất nghề, căn bản hắn có bảo hiểm rồi nên không sợ đi tù.

Diệp Huyền mặc dù nằm thoi thóp, nhưng tai nghe rất rõ câu nói của tên tài xế, hắn lập tức nhận thấy tình hình không ổn, muốn thúc dục Dịch Chuyển Tức Thời Thuật để tránh xa nơi này, nhưng hắn nhận ra một vấn đề…

Dịch Chuyển thất bại!!! Vừa nghĩ đến đây, Diệp Huyền không khỏi kinh hoàng.
Hắn không thể thực hiện được thuật của mình, và cơ thể hắn không có một tý khí nào hết, mạch cơ thể còn chưa thông..

- Cờ rạch. Cờ rạch, bẹp.

Tiếng bánh xe cán gãy xương, thịt bị nghiền ma sát với đường thanh âm vang lên, chỉ cần không phải là người điếc thì ai ở gần cũng nghe rõ ràng.

Sự kinh hoàng của Diệp Huyền cũng không có vượt qua một giây đồng hồ, một cơn đau kịch liệt nữa lại ập tới, sóng sau đè sóng trước, hắn cảm giác toàn thân đang đau, kịch liệt đau nhức vô cùng, nếu có thể diễn tả thì chỉ có thể diễn tả bằng bốn chữ " đau siêu khủng khiếp".

Bất quá cái sự đau đớn này cũng không đến mức để hắn phải nhe răng, trợn mắt nhếch miệng. Nhưng sự đau đớn này cũng khiến cho hắn nằm im, thật sự nhìn tình trạng hắn giờ thì chỉ có thuốc tiên mới chữa nổi, tên tài xế cũng nghĩ vậy.

Diệp Huyền ruột lòi ra ngoài, hai chân toác thịt, xương đứt gãy lồi ra ngoài, méo mó biến dạng, mặt hắn lõm xuống, đẫm máu be bét, cổ thì gãy xương toác thịt, thấy tận hầu và thịt đỏ bên trong, hai tay thì khỏi nghĩ, nát như cám lợn mất rồi…

- Ầy, thứ lỗi cho ta, mong ngươi được siêu thoát.
Tên tài xế thấy Diệp Huyền bất động, bùi ngùi phóng đi, vừa đi vừa nghĩ thương hại cho Diệp Huyền.

Thực ra Diệp Huyền đang thúc dục hết linh khí còn sót lại chưa tiêu tan của mình, hắn cũng hiểu ra rằng nếu hắn nhúc nhích thì tên lái xe kia thỏ nào cũng quay lại cán cho bằng chết thì thôi. Cưỡng ép dùng thần thức soi xét bên trong thân thể một chút, hắn ngán ngẩm vì thân thể nát bét không còn gì để nói.

Cái này thân thể mập như heo, điều này hắn không để ý, hắn bức xúc nhất là thân thể này tất cả lục phủ ngũ tạng lệch hết cả vị trí rồi, hiện tại lại còn đang không ngừng chảy máu, thậm chí có một số mảnh vỡ xương ghim vào nội tạng.

- " Đựa Móa Lão Thiên!!! con mẹ nhà ngươi không phải muốn chơi không chết ta không được a!"
Diệp Huyền tức giận, trong lòng ấm ức nguyền rủa trời xanh một chút rồi tiếp tục đối mặt tình trạng hiện tại của mình.

Hiện tại hắn duy nhất có thể lợi dụng là một chút còn sót lại siêu cấp khủng bố linh khí từ Thiên Kiếp, hắn cũng lợi dụng Thiên Kiếp linh khí này bao bọc lấy nguyên thần của hắn chạy thoát khỏi Thiên Kiếp, nếu không thì hắn bị đánh cho thần hồn đều diệt rồi…

Ngầm lại hắn vẫn còn kinh hãi, từ xưa đến nay người ta độ kiếp đâu có kinh khủng như vậy, bỏ qua chuyện đó, hắn giờ đang rất khổ cực vì thiên địa linh khí ở nơi này cực kì mỏng manh, nồng độ cực thấp. Thấp đến nỗi hắn muốn lợi dụng mình có thể hấp thu bên cạnh vạn vật linh khí, đến thiên địa chung quanh hắn linh khí mà không thu được một tơ nào.

" Nơi quỷ quái này thật là thảm họa… Haiz, trị liệu trước mấy thứ này tính sau vậy."

Gắng gượng thi triển một cái có cấp độ rất thấp Trị Liệu Thuật một cách tỉ mỉ và cẩn thận, tiên linh khí tại cơ thể bên trong kinh mạch chậm chạp vận hành, lục phủ ngũ tạng dần dần trở về đúng vị trí, chẳng bao lâu thì máu cũng ngừng chảy, xương cốt cũng bắt đầu khôi phục, cảm giác đau đớn giảm bớt thậm chí hoàn toàn biến mất.

Đứng dậy mở mắt nhìn xung quanh, thấy toàn cấu trúc kì lạ, nhìn y phục mình rách rưới cùng thẫm toàn máu, hắn rất muốn đập cái tên khốn nạn nào làm hắn ra nông nổi này. Đang lúc này thì một đợt tin tức truyền đến, hắn phải ngây người một lúc lâu để sắp xếp lại tất cả các tin tức.

" Ahhh!! Chủ thân xác này không ngờ là một tên bị liệt dương, tên cũng giống ta. Móa, không biết tên này có cừu địch gì mà bị đối thủ phế bỏ bảy tám phần đan điền! Hên là ta đây là thiên tài tu chân, nếu không cái thân thể này đừng nói là tu luyện, sống nổi hơn 20 năm là rất khó."

" Cái đự móa!! Tổ tông nhà ngươi Thiên Kiếp!! Cái đựu…. $#@%!#"

Thấy rõ ràng trước mắt hết thảy, Diệp Huyền cũng không thể nào duy trì đạo tâm bất động nữa, hoàn toàn vứt bỏ tu vi Chuẩn Tiên Kỳ cao thủ, nhịn không được lấy tay chỉ trời cùng chửi ầm lên.

Hắn điên điên cuồng cuồng mắng chửi thô bạo một lúc lâu, hắn vừa chửi tay chân vừa luyến thoắng các động tác biểu hiện, mèo hoang hay chó hoang ở cạnh cũng phải chạy chỗ khác né hắn chửi, hắn giờ phút này giống như tên trẻ trâu cắc ké bị thần kinh không ổn định vậy ----

- " Lão tác a, ngươi có thể bớt hạ thấp ta được không" - "Xin lỗi tiểu hữu haha".

Nói gì thì nói đây cũng không phải là tu chân thế giới của Diệp Huyền, hiện tại hắn cần phải đối diện với hiện thực trước mắt. Vừa rồi vì khôi phục cái này thân thể từ đầu tới cuối cùng khôi phục lại đan điền mà hiện giờ tiên linh khí tất cả một tia đều hao hụt không còn sót lại gì sất.

Nhận thấy cách không xa có một dòng sông lớn, Diệp Huyền liền tiến tới để tẩy rửa cái thân thể toàn máu của mình.

" Cơ thể này quá vướng víu…"

Diệp Huyền nhíu mày bất mãn, đồng thời hắn cũng mắng cái tên chủ thân thể này, sống mà không biết quý trọng thân xác một chút nào. Vì thân thể này quá ục ịch khiến hắn đi toàn suýt vấp ngã, lết cái xác tới sông nhỏ trước mặt mà hắn đã ra mồ hôi như tắm.

Ở kiếp trước tại Tu Chân thế giới, nếu nói đúng hơn là giới thứ bảy của Tu Chân thế giới do vị Thiên Hoàng Vua Hiên Viên cai trị, Diệp Huyền là một người nổi danh đình đám, tu vi của hắn thuộc dạng có số có má, nhưng trâu bò nhất là về lĩnh vực Luyện Đan, Trận Pháp, Luyện Khí hay Luyện Phù…Tất cả những chức nghiệp này hắn đều đứng đầu, không ai có thể vượt qua hắn, tất cả những thành tựu hắn có được không ai là không kính ngưỡng.

Hắn ở Tu Chân thế giới, cơ hồ tất cả tu hành giả đều đối đãi với hắn giống như là lão tổ tông vậy. Bởi vì hắn không theo bất cứ một bè phái nào, hắn chỉ là một tán tu, đã thể lại còn có từng kì một luyện đan, luyện khí, luyện phù hay tạo trận pháp miễn phí cho các tông môn cùng các tu hành giả.

Cho nên hắn có quan hệ rất tốt với mọi người, chỉ cần hắn hô chém giết kẻ nào là kẻ đó có chạy đằng trời, kết cục chỉ có một chữ " Chết" mà thôi. Hết cách rồi, ai bảo người ta ngoài tu luyện ra thì các chức nghiệp khác đều toàn năng như vậy chứ, quả thực là yêu nghiệt chứ.

Đứng ở giữa dòng sông, Diệp Huyền nhắm mắt dưỡng thần, hắn đang xem tất cả những kí ức mà mình mới nhận được để hòa hợp với thân phận mới.

Diệp Huyền, học sinh tỉnh An Xương, thành phố Nam Hoa đệ nhất cao trung ban 6 học sinh, năm nay mười tám tuổi, thân hình béo ú đã thế lại còn tính cách nhu nhược, nhát gan sợ phiền phức, thành tích học tập thì hỏng bét…

" Thật là …. Đến cái thành tích xếp thứ nhất từ dưới lên mà lại còn dám thầm mến trong lớp mình Hoa Khôi? Lại còn muốn thi Trung Quốc trường học tốt nhất đại học a? Đựu, đến nằm mơ thì cũng phải tiếp cận hiện thực một chút chứ!"
Diệp Huyền cảm thấy buồn cười hết chỗ nói, hắn cảm thấy cái tên Diệp Huyền này quả thực là một cái kì hoa, đó là nếu không muốn nói thẳng ra là ảo tưởng sức mạnh.

" Ầy, người anh em, không ngờ ngươi to lớn như vậy mà để người khác mỗi ngày bắt nạt, ta cạn lời rồi. Lúc ta ở bên kia, toàn là ta giẫm đạp người khác, cũng là đại thành hậu kỳ Địa Tiên tìm đến ta cũng phải ăn thiệt thòi. Người cái tên Diệp Huyền này quả thực không phù hợp, vẫn là để ta thay thế ngươi đi haha, ta mới là số một."

Nói thì như thế, Diệp Huyền hắn cũng hiểu, vừa ra đời liền bị người ta đập nát bảy tám phần đan điền, đây đúng là uất ức nhất của Diệp Huyền bây giờ.

Tên Diệp Huyền thân thể này, không tu luyện mà thân thể lớn như vậy, đã thế lại chịu đánh đập bắt nạt, thân thể lúc nào cũng trong trạng thái báo động, vậy mà có thể sống đến bây giờ đúng là một kì tích.

Nghĩ tới đây Diệp Huyền nhếch mép tự cười, hắn đang cười khổ vì số phận trớ trêu, xuyên không vậy mà trúng phải cái này mập mạp cực phẩm kì hoa trên thân.

Nhưng Diệp Huyền cũng cảm thấy không tệ lắm, vì không ngờ cái cực phẩm này lại rất có nhiều kiến thức về y thuật trong khi không phải là bác sĩ, thậm chí trình độ rất giỏi, đáng tiếc là chưa mổ cho người mà toàn mổ cho động vật. Không sao, Diệp Huyền thấy vậy là vui rồi, chí ít cái mặt hàng mập mạp này cũng có điểm chung giống hắn.

" Đúng rồi, mắt kính của ta."
Diệp Huyền khi nãy đã trị liệu hết các bất lợi của cơ thể, trị đôi mắt cận thị đối với hắn là chuyện trẻ con, nhưng hiện tại hắn còn cần phải quay trở lại trường học, về tới trường học sau phải còn giả vờ giả vịt trước mặt các bạn học nữa a? Dù sao Diệp Huyền mập mạp kia bị cận, hiện tại Diệp Huyền mới này phải cải trang giống như đúc rồi.

Đi lên đường, đảo mắt xung quanh từ trai sang phải từ trên xuống dưới, nhìn thấy chiếc kính cận của mình, hắn không khỏi thất vọng, bất đắc dĩ: " Ây nha, bạn kính thân yêu…Thôi, đeo ngươi cái đồ kì quái này cũng vướng víu. "

Bước tới nhặt chiếc kính đang ở đường có dính chút máu lên, tiện tay lấy quần áo rách rưới lau lau chiếc kính có chút biến dạng, kiểm tra một chút thì thấy hai tròng kính vậy mà đều hoàn hảo, không chút tổn hại.

- " Móa, bị đụng như vậy mà không có vỡ, cái đồ vật được gọi là khoa học tiên tiến thật lợi hại nha."

Tác giả: Truyện đến đây là hết, tạm biệt.


....................