Chương 2: Linh thú sơn mạch.

Tự Do Đạo

Chương 2: Linh thú sơn mạch.

1 tuần sau.

Một tuần tu luyện, tuy rằng thực lực của Quân Vũ không tăng lên bao nhiêu, nhưng mà bù lại, tri thức của hắn lại tăng lên đáng kể, đó là nhờ việc cùng với Ảnh và Tạp Tạp trò chuyện. Đừng xem Ảnh chỉ là một cái ấu niên kỳ linh khí, kỳ thực so kiến thức, y chính là một cái thượng cổ thần khí hàng thật giá thật, còn Tạp Tạp thì khỏi nói, truyền thừa long tộc dù chỉ mới có hai phần, nhưng cũng dư dả để cho hắn học tập cả năm trời rồi.

Ngày hôm nay, là ngày mà Khiếu Thiên dẫn Quân Vũ đến Linh thú sơn mạch để luyện tập, bắt đầu khóa huấn luyện địa ngục thời hạn hai năm, để cho hắn có sự chuẩn bị tốt nhất khi đến học viện Thiên Linh. Lúc này, hắn cùng với ông chào tạm biệt Tiểu Ngọc, sau đó thì đi đến nơi cần đến, để bắt đầu tìm được thứ hắn cần.

- Vũ, con có biết tại sao ta đưa con đến đây?

- Tìm được đạo của con.

Quân Vũ dứt khoát trả lời câu hỏi của Khiếu Thiên, hắn biết rằng Linh thú sơn mạch nơi đây có một cái gọi là Ngộ Đạo chi thạch, giúp người ngộ ra được đạo của mình. Giống như người đi theo vô tình đạo, cả đời vô tâm với tình yêu, hoặc cô độc đạo, sức mạnh tuyệt luân, cả đời cô độc. Lúc này, Khiếu Thiên gật đầu và dẫn hắn đến trước Ngộ Đạo chi thạch, là một tảng đá cao tầm 10 thước, bên trên có phù văn và những ngôn ngữ cổ xưa mà từ trước đến giờ, chưa có ai đọc được cả, nhưng hắn lại vô tình đọc được:

- Thiên mệnh khả đoán, thiên mệnh bất khả đoán, khả đoán bất khả đoán, là gì? Chẳng lẽ là thay đổi?

Lời vừa dứt, trước mắt Quân Vũ bỗng tối sầm, một lúc sau thì hắn mở mắt ra và nhìn thấy Tạp Tạp cùng với Ảnh đang lo lắng nhìn hắn, lúc này hắn liền hỏi:

- Tạp Tạp, Ảnh, sao vậy?

- Vũ, chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao ngươi lại đột ngột ngất đi, rồi trong đây lại xuất hiện một kẻ lạ mặt?

Ảnh chỉ về một hướng và Quân Vũ nhìn theo, kết quả là hắn thấy một ông lão, khuôn mặt tràn đầy tang thương, rất giống với một người mà hắn đã gặp kiếp trước, vì vậy hắn đã lên tiếng:

- Sư phụ?

- Hảo đồ đệ, còn chưa có quên ta.

Ông lão lên tiếng, đôi mắt xuất hiện tia vui vẻ, đồng thời ông cũng lên tiếng, giọng nói không quá tang thương như lúc trước:

- Những ngôn ngữ này, cùng với phù văn, chỉ có Thiên Diễn Thuật Toán truyền nhân mới có thể đọc. Mà con, là truyền nhân của ta, Thiên Diễn Tông Sư.

- Thiên Diễn Tông Sư...

Người ngây dại ra không phải là Quân Vũ mà là Ảnh, bởi vì y đã từng nghe qua đại danh của người này. Thiên Diễn Tông Sư, một cái tồn tại siêu cấp cường giả, thời gian trăm năm tu luyện lên Đế Linh cửu tinh cấp bậc, tuyệt đối là đứng đầu trong đám cường giả. Y vạn vạn lần không ngờ rằng, truyền nhân của ông lại là Quân Vũ, mà có vẻ như hai người đã quen biết từ trước. Lúc này, Thiên Diễn Tông Sư lên tiếng, giải thích cho Ảnh:

- Ta và tiểu tử này có quen biết từ kiếp trước.

- Ra là vậy.

Tới đây thì Ảnh không hỏi nữa, bởi vì Thiên Diễn Tông Sư quả thật có tư cách để nói câu đó. Nhìn thấu thiên địa, tiên đoán thiên mệnh, xem bói cát hung, có gì ông không làm được, vì vậy y liền nhường lại cuộc trò chuyện cho ông và Quân Vũ. Lúc này, ông liền quay lại với hắn và nói:

- Vũ, Thiên Diễn Thuật Toán là công pháp tu luyện, còn linh kỹ thì bây giờ, ta sẽ dạy con. Linh kỹ này tên là Thư Phù Thuật, là một thần cấp linh kỹ, chuyên viết ra phù văn và phù chú, uy lực tùy theo đặc thù phân lớp mà thay đổi.

- Đặc thù phân lớp? Ý sư phụ là công, thủ, khống, trợ?

Quân Vũ lên tiếng thắc mắc, lúc này Thiên Diễn nhìn hắn với ánh mắt tán thưởng, sau đó thì tiếp tục nói:

- Thư Phù Thuật chia ra làm bốn phân lớp đặc thù, đây là quy tắc không thay đổi. Khi lên tới trình độ nhất định, có thể kết hợp cả bốn phân lớp lại, phù văn và phù chú sẽ mạnh hơn gấp bội. Tuy nhiên, điều kiện trừ giống như Thiên Diễn Thuật Toán, còn phải có tay nghề thư pháp tốt.

- Thư pháp... may mà kiếp trước có luyện thành tông sư.

Quân Vũ nghe tới đây thì thầm cảm ơn rằng kiếp trước, vì áp chế thù hận và rèn luyện tâm cảnh, cũng như thực hiện sở thích, hắn đã luyện tập thư pháp, chăm chỉ không kém gì lúc rèn luyện sát thủ, vì vậy trình độ rất nhanh lên đến tông sư, được vạn người nể phục. Lúc này, Thiên Diễn lên tiếng, trên tay không tiếng động xuất hiện một cây bút lông mà khi nhìn sơ qua, liền biết là do linh lực tạo thành, còn mực, là tinh thần lực mài nên:

- Vũ, ta biểu diễn một lần cho con xem, phần còn lại phải trông cậy vào chính con.

- Dạ.

Quân Vũ chăm chú nhìn Thiên Diễn múa bút, chỉ trong một chốc, bút đã vung lên, nhanh chóng viết thành chữ Thủy, nhẹ nhàng là vậy, nhưng hắn biết, khả năng khống chế phải đạt đến tuyệt luân, nếu không thì không thể nào viết được như vậy. Sau khi nhìn thật kỹ, đem tư thái của Thiên Diễn khắc sâu trong linh hồn, hắn liền thử khống chế linh bút trước, sau đó mới bắt đầu viết.

Ban đầu, việc tạo bút hết sức khó khăn, nhưng với thiên tư xuất chúng của Quân Vũ, cộng thêm việc khống chế linh khí đạt đến lô hỏa thuần thanh nên chỉ cần nửa canh giờ là đã hoàn hảo không sai biệt lắm so với Thiên Diễn. Lúc này, hắn bắt tay vào việc viết phù và tất nhiên, ban đầu viết chậm như rùa, tỷ lệ thành công thấp, nhưng hắn chưa bao giờ nhụt chí mà tiếp tục viết, viết cho đến cánh tay muốn gãy vẫn không ngừng. Lúc đó, đã là một ngày trôi qua, nhưng bên ngoài, chỉ mới là nửa canh giờ.

Hai ngày trôi qua, trở thành sơ cấp phù sư. Thêm năm ngày, trở thành trung cấp phù sư. Thêm bảy ngày, trở thành cao cấp phù sư. Thêm năm ngày, tỷ lệ thành công là mười thành. Qua chín ngày, trở thành đại phù sư, tốc độ thật không thể tưởng tượng được, cho dù là Thiên Diễn hay là Ảnh với Tạp Tạp, cũng không tin được tốc độ trưởng thành nhanh như chớp thế này. Rồi lại thêm một tháng nữa, trở thành phù tông trẻ nhất, dùng hai mươi lăm canh giờ vượt qua, nói ra chỉ sợ không ai tin, dù là ở bất kỳ thời điểm nào.

- Viết muốn gãy tay rồi, nhưng dù sao cũng ra được cực phẩm phù chú, tỷ lệ mười thành, thế cũng đáng.

Quân Vũ buông bút xuống, lúc này ở một bên, Ảnh và Tạp Tạp đã chết lặng vì độ biến thái của hắn, còn Thiên Diễn ở một bên lại hài lòng nói:

- Vũ, ta năm đó mất đến năm mươi canh giờ ở trong đây để trở thành phù tông, con lại chỉ dùng hai mươi lăm canh giờ, quả là thiên tài.

- Sư phụ quá khen.

Quân Vũ bình thản nói, đối với hắn, tự cao tự đại là điểm yếu chết người, biết bao cao thủ vì vậy mà ngã xuống, thế nên hắn luôn khắc ghi trong đầu một câu nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể càng ngày càng nỗ lực để trở nên mạnh hơn. Lúc này, ánh mắt tán thưởng của Thiên Diễn càng ngày càng nhiều, đồng thời ông cũng nói:

- Vũ, con chọn đạo đi.

- Tự do đạo, không bị trói buộc bởi bất kỳ điều gì.

Dù là kiếp trước hay kiếp này, Quân Vũ vẫn chỉ yêu thích tự do. Hắn coi trọng tình cảm, vì vậy tuyệt đối không chọn cô độc đạo hay vô tình đạo. Sát lục đạo lại càng không, bởi vì nó dễ ảnh hưởng tâm trí và tất nhiên, hữu tình đạo tuy rằng cũng mạnh, nhưng mà hắn đôi lúc, dễ rơi vào vô tình, vì vậy tự do đạo - tự do tự tại, sức mạnh cũng không thua gì các đạo còn lại, là lựa chọn phù hợp nhất. Nhìn ra được suy nghĩ của hắn, Thiên Diễn cũng chỉ thầm tán thưởng đệ tử chọn đúng, vì vậy ông nói:

- Vũ, đây là món quà mà vi sư tặng con. Từ giờ trở đi, con hãy tự lực cánh sinh, ta chờ con ở thần giới.

- Dạ, sư phụ. Người phải bảo trọng.

Quân Vũ biết món quà mà Thiên Diễn tặng cho hắn là gì, vì vậy hắn không khỏi xúc động nói. Lực lượng và tinh thần lạc ấn của ông khắc vào trong đan điền và thức hải của hắn, đủ để bảo vệ hắn ba lần, sau đó thì biến mất. Lúc này, Ảnh lên tiếng:

- Vũ, nếu ngươi đã chọn được đạo thì chúng ta mau đi thôi.

- Ừ.

Nói rồi thì Quân Vũ rời khỏi thức hải, sau đó thì hắn mở mắt ra và thấy Khiếu Thiên ở một bên đang thủ hộ cho hắn, thế là hắn liền nói:

- Phụ thân.

- Vũ, con tỉnh rồi. Tìm được chưa?

- Rồi, phụ thân. Con là tự do đạo.

Lời vừa dứt, Khiếu Thiên liền ngạc nhiên nhìn Quân Vũ, sau đó thì ông liền hỏi:

- Tự do đạo, là tự do tự tại, vô hệ linh sư.... có phải không, Vũ?

- Đúng vậy, phụ thân.

Quân Vũ gật đầu nói, tự do đạo thật sự mạnh không thua gì cô độc đạo, chẳng qua là vì người là vô hệ linh sư quá ít, nên đạo cũng dần bị lãng quên. Đối với cô độc đạo, ưu điểm là sức mạnh tuyệt đối bá đạo, bất kỳ hệ nào cũng có thể đi theo, nhưng nhược điểm, lại là cả đời cô độc, không bằng hữu không người thân, cũng như ý trung nhân. Còn tự do đạo, tuy rằng yêu cầu là vô hệ linh sư, nhưng sức mạnh khi tu luyện, tuyệt đối không kém cô độc đạo, thậm chí còn mạnh hơn. Quân Vũ vừa hay, lại có được đầy đủ điều kiện, vì vậy có thể nói, lần này quyết định, đã mang đến cho hắn sức mạnh khôn lường.

Sau khi đã ngộ ra được đạo, Quân Vũ được Khiếu Thiên đưa đến trung tâm Linh thú sơn mạch, sau đó thì ông quay sang nói với hắn:

- Vũ, con sẽ ở đây đối phó với linh thú hai năm, con xác định muốn?

- Đúng vậy, con xác định.

Quân Vũ gật đầu nói, lúc này Khiếu Thiên gật đầu, sau đó thì ông biến mất. Cùng lúc đó, một đám linh thú Luyện Linh cảnh cửu cấp xuất hiện, thế là không cần nhiều lời, hắn liền triệu hồi Tạp Tạp, đã nhanh chóng về nguyên hình, là một con ngân long dài tầm 3 thước, vô cùng uy vũ, còn bản thân thì cầm Ảnh, bắt đầu chiến đấu. Từng kiếm tinh chuẩn không sai một ly, chém qua điểm yếu của linh thú, nhất kích tất sát, rất đỡ tốn sức. Còn về phần Tạp Tạp, theo hướng dẫn của hắn đánh vào điểm yếu, cứ một cú quật đuôi hoặc một cái long trảo, giết chết đối thủ ngay lập tức. Tình trạng này duy trì đến bốn canh giờ thì cả hai kiệt sức, thế là hắn liền sử dụng linh kỹ:

- Bạo Liệt Quyết - Hỏa: Bộc Viêm!

- Hỏa Long chi tức!

Hỏa Long chi tức quần công thiêu đốt, Bộc Viêm đồng dạng quần công, nhưng lại là bạo phá kỹ, uy lực hai linh kỹ kết hợp, tuyệt đối không yếu hơn Liệt Diễm Chi Hải, một phát dọn sạch đám lâu la. Lúc này, Tụ Linh cảnh linh thú bắt đầu lên, thế là Tạp Tạp liền dùng thiên phú kỹ năng, Long Thần Chi Uy - uy áp mạnh mẽ khiến cho toàn bộ linh thú phải quỳ xuống, cúi đầu xưng thần. Nhìn thấy tràng cảnh này, Quân Vũ ngay lập tức quét kiếm, tiêu diệt linh thú trong nháy mắt.

- Tiểu quỷ, ra là con còn giấu nghề. Để ta xem thử thực lực của con tới đâu.

Khiếu Thiên ở một bên vừa nói xong, một đám Ngưng Linh cảnh linh thú liền xông tới, thế là Quân Vũ và Tạp Tạp, ngay lập tức ăn ý thi triển:

- Bạo Liệt Quyết - Hỏa: Phượng Dực Phi Thiên!

- Băng Long Vĩ!

Một cái đuôi rồng băng, một con phượng hòang bay lượn, lập tức giết chết phân nửa Ngưng Linh linh thú, sau đó thì mọi chuyện, mới bắt đầu khó khăn. Đánh tay không mãi thì mệt, dùng linh kỹ mãi thì cạn linh lực, thế là sau sáu canh giờ, Quân Vũ quyết định sử dụng tới Thư Phù Thuật. Tay cầm linh bút vũ trước mắt, một xích phù liền xuất hiện và ngay lập tức, hắn liền phi nó ra và nói:

- Công!

Lần này, phù chú mà Quân Vũ sử dụng, là một cái siêu cường công kích Liệt Diễm Chi Hải, lập tức xóa sổ toàn bộ linh thú đang ở trong khu vực này. Nhưng mà xài xong thì hắn cũng đã cạn sạch linh lực, thế là đành phải ngả mũ chào thua và ngất đi vì mệt vậy, còn Tạp Tạp, sau khi hắn ngất thì cũng kiệt sức mà quay lại thức hải của hắn cùng với Ảnh. Lúc này, Khiếu Thiên ở một bên nhìn chiến trường mà nhi tử gây ra, thật sự rất muốn hỏi rằng:

- Vũ, con thật sự là một cái Tụ Linh nhất tinh?

Ngạc nhiên qua đi, lúc này ông liền đưa Quân Vũ đi đến ôn tuyền dưỡng thương, trong lòng thầm nghĩ sẽ bồi dưỡng hắn tới nơi tới chốn, để hắn trở thành cường giả, đủ mạnh để bảo vệ những gì quan trọng trong cuộc đời hắn./.