Chương 14: Linh khí quán thể

Tu Chân Chi Ký

Chương 14: Linh khí quán thể

Trong hư vô mờ mịt đen kịt một mà, đưa tay không thấy năm ngón. Phảng phất tựa hồ hư không là vô cùng tận không có biên giới. Chung quanh duy nhất chỉ có một thiếu niên vận thanh bào đang ngồi xếp bằng, mắt nhắm nghiền hai tay linh động pháp quyết. Lúc sau, bỗng dưng thiếu niên mở mắt bắn ra hai đạo tinh quang, khuôn mặt tràn đầy giận dữ. Một bộ muốn ăn thịt người bộ dáng.

‘’Mẹ nó! Quá phá sản! Ăn một lúc mười tám Khai Linh Quả. Mười vạn năm mới trưởng thành thêm mười vạn năm nữa mới ra hoa, từ lúc đó đến khi quả thành thục lại thêm năm mươi vạn năm nữa. Tổng cộng là bảy mươi vạn năm. Thế mà nó ăn 18 quả chỉ vì đói. Lão tử có giết người xúc động ngay lập tức. ‘’ Thanh y thiếu niên một bộ mặt đau mà chửi, nộ hoả một bụng khí huyết công tâm tí nữa thổ huyết.

‘’Ai… ‘’
Thở dài một tiếng, thiếu niên biết mọi sự cũng đã xảy ra rồi giờ có hối cũng chẳng thay đổi được gì. Huống chi hắn còn là ta đồ đệ.

‘’Chỉ cần một quả xuất hiện tại Tiên Giới cũng đủ nhấc lên sóng to gió lớn, bao nhiêu thế lực tranh nhau vỡ đầu chảy máu. Nếu để mấy tên hậu bối ấy biết không phải không có khả năng bất chấp mọi giá oanh sát cái tên phá gia chi tử này.’’

------~~~------

Sau một giấc ngủ dài, Tử Dương mở mắt từ từ.
Đứng dậy vươn vai xoay người hít một hơi.

‘’Thật là thoải mái a!’’ một luồng thanh khí chạy từ lỗ mũi xuống khí quản sau đó thấm nhuần toàn thân khiến Tử Dương thanh thần sảng khí.

Cùng lúc đó tiểu hắc cầu chậm rãi từng đợt xoay tròn, âm dương ngư lúc ẩn lúc hiện tỏa một cỗ hồng hoang chi khí.

Tử Dương từng lỗ chân lông mở ra, phút chốc thiên địa linh khí như bị thứ gì đó hấp dẫn toàn bộ lôi kéo lại đây. Linh khí đậm đặc đến nỗi kết tinh rơi xuống như tuyết hoa toả ra ngũ thải quang mang óng ánh.

Hắc cầu xoay tròn tỏa ra hấp lực liên miên không dứt kéo từng đạo tuyết hoa bám vào trên người Tử Dương tan ra rồi biến mất. Từng đợt từng đợt. Bốn phía thiên địa linh khí không dứt lại tụ tập quanh Tử Dương thành một cái trứng khổng lồ hơn trăm trượng.

Phía trong, Tử Dương tràn đầy thống khổ. Khuôn mặt vặn vẹo, làn da trắng nõn giờ đây đã trở nên đỏ chót, cơ thể không ngừng uốn éo, phút chốc lại nghe thấy tiếng xương vỡ ‘’răng rắc’’ vang lên. Từng tế bào, từng mạch máu không ngừng được uẩn dưỡng cải tạo mà lớn mạnh. Cốt cách bị đánh tan sau đó lại dựng lại, tiếp tục đánh vỡ rồi dựng lên. Cứ như thế.

‘’A… ‘’

Từng đợt tiếng kêu thảm thiết đầy thống khổ của Tử Dương vang lên vọng cả sơn cốc. Vạn vật im ắng, sơn cốc vốn náo nhiệt giờ đây đã trở nên tĩnh lặng lạ thường. Phảng phất cả vùng trời này chỉ còn Tử Dương duy nhất.

‘’Chẳng lẽ là ta đã ăn phải độc quả? Lẽ nào ta phải chết ở đây ư? Không! Nhất định ta phải sống! Nhược Lan còn chờ ta đến cứu nàng. Nhất định phải chịu đến. ‘’

Đầu óc Tử Dương hoàn toàn mê mang không biết mình xảy ra chuyện gì nhưng có một điều là hoàn toàn chắc chắn là hắn phải cắn răng kiên trì mà tiếp tục chịu đựng nếu không hắn sẽ chết.

Nhưng thế sự vô thường. Mi mắt Tử Dương dần nặng trĩu mà khép lại. Hắn dần dần mất đi ý thức mà ngã xuống.

‘’Linh khí quán thể. Hảo đồ nhi! Ngủ đi! Rồi tỉnh lại ngươi sẽ là người khác. Từ đây sẽ là thời đại của ngươi.
Ha ha ha… ‘’ Thiếu niên mở mắt nhìn về phương xa hướng Tử Dương cười to mà nói.