Chương 16: Chiếm Lấy Kim Tệ, đùa cảnh sát thúc thúc xoay quanh

Truyền KỲ Pháp Sư Ma Thần - Đồng Nhân Conan

Chương 16: Chiếm Lấy Kim Tệ, đùa cảnh sát thúc thúc xoay quanh

3 ngày sau, 10 giờ sáng ngày chủ nhật, bên trong Kokugon trừ linh sự vụ sở.

Jiyo Inbun chính đang ngồi ôm đầu, chỉ còn 3 ngày nữa là đến kì hạn trả lương cho các nhân viên, trả lương cũng là tới tận 1350 vạn yên, mà ngân quỹ chỉ còn có 50 vạn, bảo hắn phải chi trả cái khoản này như thế nào a.

Hắn từ lúc trở thành cường giả thế giới kia, chưa từng có một ngày nào thiếu tiền, vung tay một cái là cả ức kim tệ chẳng chơi, không lo ăn mặc, chỉ lo tu luyện cường đại, những đại gia tộc tông môn kia muốn đến gặp mặt nịnh bợ hắn cũng phải đi theo tiến cống những đồ vật giá trị liên thành.

Mà hiện tại so sánh, ai quả là nhân sinh như một trò đùa, lên voi xuống chó thất thường a, Ma Thần uy danh hiểm hách giờ đây rơi xuống tình trạng này, lo trước lo sau mấy đồng tiền mà ngày trước hắn nhìn cũng không thèm nhìn, quả thật là bi ai a, nhưng hắn cũng không có hối hận chuyện ngày đó mình làm, hắn hủy diệt cũng là thế giới do tên kia tạo ra, kiểu như là tru di cửu tộc vậy, mà lúc đó hắn cũng là đang trong cơn tuyệt vọng, ngay cả mạng mình cũng không cân thì để ý đến sinh mạng của ai?

Sau một hồi suy đi ngẫm lại hiện tại hắn thấy chỉ có đi cướp ngân hàng là khả thi nhất, đó là cách nhanh nhất để có tiền và giải quyết vấn đề hiện tại, nhưng mà cướp ngân hàng sẽ dẫn đến những hệ lụi không cần thiết a!.

Lão cha tiện nghi của hắn cũng có để lại chắn một số tài sản khổng lồ, tận đến hưn 2 ức yên, nhưng là có lưu lại di chúc là trước khi hắn tốt nghiệp chỉ có thể nhận mỗi tháng 10 vạn từ trong đó, nhiều hơn nữa thì đừng có nghĩ.

Hắn là thầm mắng không thôi, đợi đến khi hắn tốt nghiệp thì chắc chắn hắn sẽ kiếm được số tiền còn nhiều hơn đó mấy lần rồi cần gì phải hưởng di sản cái gì nữa? Ân!... cái này nói sai, có tiền miễn phí không cần thì quá tội lỗi.

"Matsushita! Hay là đi cướp ngân hàng đây?" Jiyo Inbun nhìn Matsushita Heyaburo nghiêm túc nói.

"Cái này ta nghĩ vẫn là thôi đi, lấy thực lực của ngài thì có thể dễ dàng đánh cướp, nhưng sau đó sẽ là phiền phức liên miên a!" Matsushita nghe vậy, giật nảy mình, lau chút mồ hôi họt trên trán, vội vàng can ngăn.

"Quả nhiên là thế sao?" Jiyo Inbun có chút chan nản, lại ôm đầu lâm vào trầm tư.

Đúng lúc này ở màn hình tivi bên cạnh đột nhiên truyền ra một giọng ngọt ngào của nữ MC:

"… Đêm qua, tại một tòa cao ốc phụ cận tháp Tokyo, cảnh sát đã bắt giữ tên thủ lĩnh băng cướp ngân hàng Italy, Dino-Kaba, nhưng hắn đến bây giờ vẫn chưa chịu nói ra một câu nào, mà cảnh sát thì đang tiến hành truy lũng những đồng lòa của Kaba đang lẩn trốn kia, nhưng đến nay vẫn chưa có chút manh mối gì. Ngoài ra bị bọn hắn cướp đi 1500 miếng phong diệp tiền vàng kia, đến nay vẫn chưa rõ tung tích…"

"… Phong diệp kim tệ, chính là chính phủ Italy đặc chế kỷ niệm loại tiền tệ, một miếng nặng 12.41 khắc, ở chính diện chính là do hội họa đại sư thiết kế biểu tượng phong diệp, mặt trái chính là hình tòa nhà đại lâu chính phủ Italy, mỗi chiếc đều có một chút giá trị sưu tầm, hiện tại một miếng giả cả cũng đạp đến 4 vạn đồng yên. Nói cách khác số đồng tiền bị cướp đi, tổng giá trị lên tới 6 ức yên nhật…"

"Mẹ nó tận 6 ức yên, nếu mà ta có thì!" Jiyo Inbun nghe vậy chợt nhãn tinh sáng lên nhìn về màn hình tivi có chút suy ngẫm.

Nghĩ một lát Jiyo Inbun quay đầu về phía Matsushita, nhìn hắn: "Matsushita, ngươi nói nếu chúng ta lấy được số tiền nà thì sao? ngươi là có thể tìm được nơi tiêu thụ không?"

"Ý ngài là muốn?" Matsushita kinh ngạc nhìn Jiyo Inbun.

Jiyo Inbun gật gật đầu. Thấy vậy Matsushita suy nghĩ một chút, rồi cũng trở nên trấn định, ngữ khí cung kính đáp:

"Inbun đại nhân, nếu như ngài thật sự có biện pháp tới tay những kim tệ kia thì việc tiêu thụ là có thể làm được. Sự vụ sở chúng ta cùng đông đảo Yakuya trong thành phố này đều có liên hệ, bọn hắn rất am hiểu loại tiêu thụ này. Nhưng mà chúng ta có thể phải bỏ ra một bộ phần tiền thuê, 6 ức đồng yên, có lẽ chỉ còn lại 4 ức yên."

Jiyo Inbun gật gật, một phần 3 tiền thuê, giá cả này cũng hợp lý, phải biết làm ăn cái chuyện này, bị chém mất 1 nửa cũng là bình thường, bởi Yakuyo còn có nhiều cái để lo, không có tiền ai sẽ đồng ý vì ngươi lách luật đây.

Nhưng bù lại chuyện tiêu thụ của ngươi Yakuyo sẽ hoàn toàn giữ kín, hoặc nói là không lưu lại chứng cứ, bởi Yakuyo làm ăn bất minh với nhau đều nói chuyện chữ tín, mà chuyện làm ăn của Yakuya là cảnh sát sờ gáy không đến, chuyện am hiểu của họ cũng là con đường kiếm tiền trong bóng tối kiểu này mà.

Để cho Matsushita đi chuẩn bị xe cộ và dụng cụ chứa một chút, Jiyo Inbun cùng với hắn cùng lên xe đi đến địa điểm lấy vàng.

Lúc đầu Matsushita Heyaburo cũng là hơi nghi hoặc, làm thế nào mà Jiyo Inbun có thể tìm tới được những đồng tiền vàng kia? Một chút manh mối cũng không có, Chẳng nhẽ cứ chạy lòng vòng tìm khắp sao? Nhưng khi hắn nhìn thấy Inbun ngồi bên cạnh ghế tài xế, bàn tay đang bấm quẻ thì chợt hiểu ra.

‘Inbun đại nhân thật sự là tài năng đầy mình a!’ Hắn trong nội tâm cảm khái, nhưng cũng muốn xác nhận chút, nên ngập ngừng hỏi:

"Inbun đại nhân, ngài đây là?"

"Đang bấm quẻ bói toán, tính toán địa điểm chính xác của số tiền."

"Vậy a, đại nhân thật đúng là năng lực thông thiên a."

"Chuyện này nói thừa…"

Thật sự thì Inbun hắn cũng là biết bản đồ là nhìn theo mấy cái đèn nion vào ban đêm gì đó, nhưng là đã cả mấy vạn năm hắn nhớ sao cho hết mấy cái chi tiết đó, nên cũng là bấm quẻ tính toán là nhanh nhất.

Hắn cũng có thể đi đến chỗ bọn nhóc cướp lấy bản đồ về, nhưng như vậy sẽ khiến cho mình có liên lụi đến bảo tàng kia, nhất là tên Conan kia có thể suy nghĩ là ‘lấy Inbun thông minh như thế có thể đã nghĩ ra được đáp án’, rồi lại thêm hắn vào diện tình nghi, rồi khi cảnh sát hỏi bọn nhóc "có ai thấy qua bản đồ không?", thì kiểu gì cũng nói ra mình, hay là nói mình có tiếp xúc với bọn nhóc lúc bọn nó đang tìm bảo tàng, đây chẳng phải là đang tự lấy đá đập chân mình sao.

Nên tốt nhất muốn bình yên ẵm số tiền này thì hắn nên làm ra hoàn toàn không có một chút dính líu gì đến kho báu cả, như vậy là an toàn nhất.

Một lát sau tầm vào tầm khoảng hơn 12 giờ trưa, Jiyo Inbun cùng với Matsushita lái xe đến phía dưới chân cầu một con sông.

"Inbun đại nhân, ngài chắc chắn là ở đây chứ?" Matsushita bước ra khỏi xe đầu tràn đầy nghi hoặc nhìn xung quanh, chẳng nhẽ băng cướp giấu tiền ở dưới sông?

"Đương nhiên là không phải, nhưng cũng là ở gần đây thôi, chúng ta là đang làm chuyện phi pháp làm sau có thể tới ngay chỗ hiện trường được, đấy là đang mua dây buộc mình nha, ngươi nhìn tòa đại lâu kia, vàng ở chỗ đó" Jiyo Inbun cũng bước xuống xe, mặt mỉm cười giảng giải cho Matsushita một hồi, rồi quay đầu chỉ về một tòa đại lâu cách đó khoảng chừng vài cây số.

Matsushita theo cái chỉ tay của Jiyo Inbun nhìn lại, âm thầm gật đầu, với khoảng cách xa như vậy thì không thể nghi ngờ bọn họ được.

"ở đây vào lúc trua nắng gắt thế này, nếu không phải có chuyện cần thiết thì sẽ không có ai ra đây, lúc này mọi người đều là đang ăn uống và nghỉ ngơi, tuyệt đối sẽ không có người thấy chúng ta, mà ngươi cũng nhìn lại qua chỗ chúng ta đã đi qua xem"

"Hả cái này là?" Matsushita theo lời nói của Inbun nhìn lại chỗ mà bọn họ đã đi qua, hoàn toàn không có vết bánh xe lưu lại, thậm chí là vết bánh xe ở trên đường cái cũng không có, ngay cả khi bọn họ bước chân ở đây một dấu dày cũng không có lưu lại, chân vừa rời khỏi một cái là đất gát tự động vùi lấp lại y hệt như cũ.

thử qua thử lại cảnh tượng thần kỳ này Matsushita kinh ngạc không thôi, mặt tràn đầy sùng bái nhìn Inbun.

"Chỉ là một chút tiểu thủ pháp mà thôi, chúng ta nếu như lát nữa cho vàng vào thì xe sẽ biến nặng vết bánh xe cũng hằn xâu, nếu cảnh sát điều tra đến đây thì phiền phức to, và cũng phải tận lực loại bỏ sự có mặt của chúng ta ở đây, như vậy khi lấy hàng sẽ an tâm hơn 1 chút" Jiyo Inbun bình tĩnh nói.

"Tôi hiểu, nhưng Inbun đại nhân giờ ngày định lấy đồ kiểu gì? ở đây có chút xa a!"
"Chút chuyện nhỏ mà thôi, đi vào lại trong xe." Inbun ra hiệu cho Matsushita cùng vào lại trong xe, sau khi cả 2 đều an vị rồi, Inbun bỗng chóc hư hóa thành một đoàn hắc khí rồi biến mất không còn tăm hơi.

Nhìn lại bên cạnh ghế tài xế trống rỗng, Matsushita là ngày càng thán phục tài năng của Jiyo Inbun, hắn đi theo Kokugon lâu như vậy rồi mà chưa từng thấy ngài ấy dùng phép thuật như này. Đồng thời cảm khái mình đúng là ôm được bắp chân to a!

Jiyo Inbun xuất hiện ở trên trần nhà của cái tầng gác mái của tòa đại lâu, mắt nhìn đối diện 4 túi kim tệ đang được treo lơ lửng trên cao xà nhà.

Tay khẽ vạch mộ cái 4 túy kim tệ hơi rơi xuống thoát ra khỏi trói buộc của những sợi dây cơ quan, sau đó được hồn lực của Inbun giữ lại yên lặng nằm trên không, đổ những kim tệ kia vào túi chứa khác sau đó đổ dá cuội mà hắn đã nhặt sẵn ở bờ sông vào trong các túy kim tệ ban đầu, sau đó lại ném vào bên trong một mẩu giấy trắng, Inbun âm thầm cười, mà tất cả những việc này đều được thực hiện trên không trung.

Sau khi treo lại những túi kim tệ giờ chỉ còn là đá cuội ở bên trong, Inbun phất tay một cái lập tức tất cả mọi dấu viết bị xóa xạch. Trên trần nhà vẫn bám bụi như cũ, hoàn toàn không có dấu vết có người vừa đụng chạm qua, sau đó Inbun tay xách lấy túi kim tệ lớn, hư hóa biến mất như chưa từng xuất hiện tại đây.

Inbun về đến chỗ xe mà Matsushita đang chờ, để hắn đưa kim tệ lên xe, sau đó cả 2 cùng lên xe phóng đi, đương nhiên không quên thi pháp xóa hết dấu viết.

____________

Trở về sự vụ sở, Matsushita rất là hứng khởi liên hệ chỗ tiêu thụ kim tệ, hắn bây giờ tâm tình mười phần phấn khởi nha, Inbun đại nhân của hắn một lần ra tay đã giải quyết ngay khốn khó của sự vụ sở, lại còn kiếm bộn, một phát bắt được ít nhất cũng 4 ức tệ hắn có thể không sung sướng sao, số tiền này là không thiếu tiền hoa hồng cho hắn, mà sau này Công ty cũng sẽ là ngân khố dư giả, sẽ không vì tiền mà lo âu a!

Tối đến thì vẫn đúng là giống như trong nguyên tác, đám nhóc con Conan, Genta, Ayumi, Mitsuhiko cùng nhau đi tìm kho báu, nương theo đống đèn neon thì cuối cùng cũng tìm được kho báu, rồi lại bị đám cướp italy bắt lại.

Conan lúc bị trói là buồn bực không thôi, cuộn giấy "Tiểu Bạo Lôi Phù" mà Inbun đưa cho hắn, hắn đang để ở chỗ tiến sĩ nghiên cứu cơ quan trong đó, nếu như là hôm nay hắn đem theo thì hắn đã có thể một phát giật cháy đen 3 tên cướp này, ừm nhất định là sẽ giật cháy đen 3 tên cướp khốn kiếp dám trói hắn này.

Nhìn hắn hiện tại chật vật bị trói khổ sở nghĩ cách thoát thân, trong nội tâm là khóc không ra nước mắt, Shinichi đại danh đỉnh đỉnh trinh thám ta quả thật là đau lòng a.

Một lát sau Conan cũng lừa được đám cướp vào bẫy, sau đó cùng đám nhóc kéo cái thanh sắt giữ mấy túy "Kim Tệ" kia, để chúng rơi xuống đập bất tỉnh 3 tên cướp.

Cả 4 đứa cùng mang theo dây trói đi hướng về cảnh sát báo cáo, sau đó thì mấy tên cướp đã bị bắt, nhưng để cho cả cảnh sát và đám nhóc mừng hụt là những chiệc túi đáng lẽ ra nên chứa đầy kim tệ thì nay lại chỉ chứa toàn đá cuội.

Bên trong một cái túi còn lưu lại một mẩu giấy "Siêu trộm Kid đã ghé qua đây, xin cảm ơn về số kim tệ." mà nét chữ này đi qua cảnh sát kiểm nghiệm không hề trùng khớp cới các thư hàm của Kid trước kia (Đương nhiên Jiyo Inbun sẽ không ngu đến độ dùng nét chữ của mình, đối với hắn bắt chước một nét chữ của người khác ở kiếp trước hắn là quá dễ dàng, cảnh sát là lần không ra a!)
Conan không chịu thua cùng với cảnh sát tìm kiếm manh mối, và dấu vết để lại, nhưng để cho cảnh sát và Conan thất vọng là hoàn toàn không có bất kì dấu vết nào, vết bụi ở trên sàn nhà và xung quanh đều dày đặc, mà chỉ có các dấu vết mới do bọn họ để lại, hoàn toàn không có thêm bất kì dấu vết gì, thế là đống tiền vàng lại bặt vô âm tín:V~~~

Chỉ có thể trách trình độ phá án ở đây quá cổ hủ và nguyên tắc, mà Jiyo Inbun thì phép thật quá cao siêu, nên mong Conan và các chú cảnh sát thông cảm a:v~~~~, Jiyo Inbun ngày mai ở trong văn phòng xem tivi thấy cảnh sát bị trêu đùa mà cười vang không thôi.

Matsushita ở một bên là lau mồ hôi hột, Inbun đại nhân quả thật là tùy hứng a, đến cả cảnh sát mà cũng dám trêu đùa như vậy, quả thật là người bản lĩnh lớn a, đem cảnh sát đùa xoay quanh, mà cố ý để cho cảnh sát mừng hụt một lần, chỉ có thể trách là cảnh sát tài không bằng người nha.

‘Ân nhưng mà Inbun đại nhân cũng thật là bá đạo a! Đi theo đại nhân ta sau này chắc chắn sẽ tiền đồ vô lượng’.

_____________

5 giờ chiều thứ 2, Jiyo Inbun đang trên đường tới van phòng làm việc.

Lúc nãy thư kí của hắn có gọi điện thoại, bảo là có diễn viên nổi tiếng Okino Yoko muốn ủy thác công ty trừ linh giải quyết chuyện linh dị của nàng, mà người được chỉ định giải quyết là Jiyo Inbun nên mời hắn đến văn phòng để gặp mặt.

Đối với chuyện này Jiyo Inbun cũng không có kì quái, hắn đã lường trước chuyện này nên hôm trước mới đưa danh thiếp cho Okino Yoko.

Tên Fujie Akiyoshi khi chết oán niệm lớn như thế, chắc chắn trong khoảng hơn 1 tháng sẽ biến thành ác linh công kích Okino Yoko, hiện tại đã trải qua 4 ngày, tên kia chắc chắn đã có thể hiện hình hù dọa Okino Yoko nàng.

Quỷ thể loại này tiến hóa là cũng rất có trình tự, đầu tiên sẽ là oán khí nhập mộng, để cho người ta liên tục gặp ác mộng, sau đó thì là thỉnh thoảng mơ hồ hiện hình hù dọa, chỉ là đơn thuần hù dọa bởi vì lúc này quỷ thể vẫn chưa thể ngưng thực để công kích được.

Tiếp theo là thời gian dài hiện hình, số lần hiện hình hù dọa dài hơn, sau là liên tục hút lấy từng chút một sinh khí của người bị ám đến tăng cường chính mình, cuối cùng là hóa thành ác linh công kích.

Cho dù chỉ là mơ hồ hiện hình hù dọa không có tính chân thực công kích thì cũng đủ để làm cho Okino Yoko mất ăn mất ngủ, ngày đêm lo sợ, tinh thần sa sút, thật có thể sẽ không chịu nổi mà tinh thần hoảng loạn tự sát trước khi tên kia thực sự hóa thành ác linh.

Bây giờ giải quyết vấn đề cho nàng vẫn là đạt được tính chân thực cảm tạ, cùng đầy đủ uy tín, không cần thiết phải để cho quỷ thể lớn thêm nữa, tránh sảy ra ngoài ý muốn.

_________

Inbun nở cửa bước vào trong văn phòng, chỉ thấy trên bàn trà trong phòng là Matsushita HeiZaburo đang cùng với một nam, một nữ đối diện nói chuyện.

Nhìn Thấy Jiyo Inbun đi vào Matsushita lập tức đứng dậy cung kính chào, theo sau đó là 2 người kia cũng đứng lên hành lễ.

Jiyo Inbun gật gật đầu, phất tay biểu thị mọi người ngồi xuống, chính mình cũng đi vào ngồi xuống bên cạnh Matsushita.

Ngồi xuống quan sát 2 người đối diện, người nam chính là Yamagishi Eiichi quản lý của Okino Yoko, còn người mặt mũi phờ phạc ở bên cạnh chính là Okino Yoko.

Nhìn nàng bây giờ bộ dáng tiều tụy, 2 mắt có quầng thâm chứng tỏ là bị dọa cho không ngủ được, nàng bây giờ bộ dáng tinh thần hoảng loạn, cứ thỉnh thoảng run rẩy, là phá hư đi khuôn mặt đáng yêu của nàng, để cho người thấy mà thương.

Dường như là không chịu nổi nữa một dạng, nhìn thấy có nhánh cỏ cứu mạng trước mắt, mới vừa ngồi xuống chưa kịp nói chuyện, Okino Yoko liền lao tới trước người Jiyo Inbun, 2 tay bắt lấy cánh tay của hắn, đôi mắt thâm quầng tràn ra nước mắt dàn dụa, quỳ xuống cầu xin.

"Inbun đại nhân, van cầu ngài, van cầu ngài cứu lấy ta, ta thật sự là không chịu nổi nữa, cứ tiếp tục thế này ta chắc chắn sẽ chết a!"

"Ây!" Nhìn nữ tử trước mắt bộ dáng đáng thương, nước mắt dàn dụa cầu xin, Jiyo Inbun là cũng có chút đau lòng, thật sự là để cho vị tiểu nữ tử này hoảng sợ quá độ rồi.

"Okino tiểu thư, có gì từ từ nói chuyện, ngươi địa mỹ này làm ra bộ dáng như thế, khiến cho ta cũng là rất thương tâm có được không. chẳng phải trước ta đã nói, có chuyện gì cứ tìm ta sao, yên tâm, chuyện của ngươi ta đã nhìn ra, chắc chắn sẽ giải quyết giúp ngươi."

Nghe được người đàn ông đã từng bế mình kiểu công chúa này gọi mình là đại mỹ nữ, Okino mặc dù đang hoảng sợ nhưng cũng không nhịn được có chút đỏ mặt, mà khi nghe đến câu sau thì không nhìn được mừng rỡ, 2 tay vẫn bắt lấy tay Inbun, nhổm người lên mặt sát với mặt Jiyo Inbun, miệng lắp bắp:

"Thật sao?"

"Là thật, chuyện của ngươi vữa này vào phòng ta liếc mắt cái đã nhìn ra" Jiyo Inbun mặt sát mặt với Okino Yoko, mũi ngửi được mùi hương của người con gái này, trong lòng bất giác bay lên một chút tà hỏa rồi lại nhanh chóng đè xuống, miệng nói như đinh đống cột chắc chắn.

Okino Yoko nghe vậy nhất thời an tâm, lau sạch nước mặt, yên tĩnh trở lại chỗ ngồi của mình. Yamagishi Eiichi nhìn Okino Yoko bộ dáng thất thố này, không nhịn được thở dài, mấy ngày nay Okino quả thật là bị dằn vặt quá nhiều A!

Cùng trò chuyện một hồi, quả thật tình trạng của Okino Yoko giống như là Jiyo Inbun đoán trước nhưu thế, mấy ngày liên tục bị hù dọa, đầu tiên là chỉ ở trong mộng xuất hiện qua hù dọa nàng.

Lúc đó Yamagishi Eiichi còn cho là thật chỉ là vấn đề tâm lý, nên có dẫn Okino đi bệnh viện khám, bác sĩ cũng chỉ bảo là Okino bị sốc tâm lý do chứng kiến vụ án nên sinh ra ảo giác, cần chú ý tĩnh dưỡng và suy nghĩ thông thoáng.

Nhưng mới này, trưa hôm nay Okino bỗng nhiên hét lớn trong nhà vệ sinh khi đang đi rửa mặt một chút cho tỉnh táo.

Yamagashi lập tức lao vào, thì thấy Okino đang hoảng sợ co quắp ngồi bệt dưới sàn, đôi mắt là sợ hãi nhìn lấy phía địa phương không xa trước mặt, theo ánh mắt của nàng nhìn lại, Yamagishi là một trận kinh hoảng.

Chỉ thấy trước mắt, phía cuối góc tường là Fujie Akiyoshi mặt mũi dữ tợn, tay cầm đao, cả người đầy máu, đang cười quái dị nhìn lấy Okino Yoko.

Chợt hắn động cầm dao lao về phía Okino Yoko chém tới, Yamagishi lập tức kịp phản ứng, lôi ra Okino Yoko, kéo nàng chạy ra khỏi phòng rửa mặt, tiện tay đóng cửa lại rồi chạy.

Thấy chạy được mấy bước không có ai đuổi theo, Yamagishi lấy hết can đảm ra hiệu cho Okino đi theo, rồi mở cửa nhìn vào trong phòng vệ sinh, thì thấy không còn có Fujie ở đấy nữa.

Mà qua chuyện này hắn lập tức nhận định đây không phải là ảo giác gì, mà là Fujie cái tên này sau khi chết hóa thành ác linh đeo bám lấy Okino Yoko.

Lại nhớ tới hôm trước Jiyo Inbun cho Okino Yoko tờ danh thiếp, hắn lập tức gọi điện liên hệ đến đây, chỉ là buổi chiều Jiyo Inbun có việc nên đến giờ bọn hắn mới tới.

~~~~~~~~~!!!!!~~~~~~~
Ai ta nói là dạo này bận ôn thi, thật sự là không thể ra chương nhanh được, mong quý vị thông cảm, nhưng nếu có Kim đậu, nguyệtt phiếu gì biếu tặng thì ta nhất định sẽ dốc hết sức A.
Mời ủng hộ nào, các anh em đừng lặng im nữa a:V!!
~~~~~~~~~~!!!!!!!!!~~~~~~~~~