Chương 1: Thanh Niên Sư Phó Thần Bí

Truyền Kỳ Đại Đệ Tử Lôi Phong

Chương 1: Thanh Niên Sư Phó Thần Bí

Chương 1: Thanh Nên Su Phó Thần Bí

'' Lôi Phong ''

Một học sinh đang ngủ gật trong lớp bổng nhiên nghe tiếng quát chói tai của cô giáo giật mình tỉnh lại. Mơ ngủ nhìn cô giáo '' Dạ gì cô ".

Cô giáo nhìn Lôi Phong tức quá hóa cười " Bây giời biến khỏi lớp cho cô! Nhanh".
Lôi Phong lúc đầu mơ ngủ nhưng khi nghe thấy tiếng tức giận của cô giáo thì biến thành một con mèo con quấn quýt lấy chân của bà cô.

"Em xin lỗi mà chỉ lần này thôi cô tha cho em đi nha cô " Lôi Phong một bộ mặt đầy nước mắt nước mũi không biết từ đâu ra van xin cô giáo. " Xin lỗi, tha lỗi thôi tôi không giám nhận cầm cái này đưa người giám thị em cho tôi. Khoản một tiếng sao mà người giám thị lên thì em vô lớp học lại còn nếu không thì... hừ hừ "

Mặt dù cô giáo không nói hết nhưng Lôi Phong biết " hừ hừ " nghĩ là gì nên không giám vi phạm. Lôi Phong Lật đật cầm tờ giấy chạy ra khỏi lớp do nhà gần trường nên Lôi Phong đi hay bộ tới lớp.

" Nếu hôm qua ngủ sớm một tí thì tốt rồi " Lô Phong vừa đi vừa than thở. Đêm hôm qua Lôi Phong thức gần tới sáng để ráng đọc hết bộ truyện thứ chín mươi chín cũng là bộ truyện cuối cùng mà cậu phải đọc.

Lôi Phong từ nhỏ cậu được một ông lão tên Túc nhận nuôi từ cô nhi viện cái tên Lôi Phong là từ miếng ngọc bội duy nhất mà Lôi Phong mang trên mình từ lúc sinh ra. Theo cô nhi viện kể lúc thấy cậu được một luồng ánh sáng cho bọc lại mang tới đây Lôi Phong biết đó là cô nhi viên lấy cớ mà thôi. Nhưng mà lão Túc thường hay cho Lôi Phong đọc các cuốn sách kỳ lạ hầu như không phải thế giới này sách lão còn bảo " Việt học không nhất thiết quan trọng hãy thuộc hết đống sách này đi sao này có thể giúp cháu ".

Lôi Phong về tới nhà thấy lão Túc đang ngồi trầm tư Lôi Phong khẻ kêu " Túc lão cô chủ nhiệm có giấy mời ạ " Túc lão hình như không nghe thấy vẫn còn ngồi trầm tư Lôi Phong quát to lên " Túc lão ". Túc lão giật mình hỏi " có chuyện gì sao về sớm thế ". Lôi Phong mặt hơi đỏ nói " cô giáo cho mời Túc lão ''.

Đang bình thường Túc lão mặt âm trầm xuống nắm vai Lôi Phong. Lôi Phong mặt hơi sợ nói " Có... chuyện... gì... sao ông đừng... có làm cháu... sợ " Túc lão phát hiện mình hơi quá phận nói " Chín mươi chín cuốn sách ông giao đọc hết chưa " Lôi Phong thành thật trả lời " Tối hôm qua vừa đọc xong ". Lão Túc nói " Tốt, tốt đã đến lúc cháu đi rồi hãy nhớ vận dụng cuốn sách mang đến kiến thức mà sống "

" Đi đâu? " Lôi Phong hỏi.

" Cái này thì cháu không cần biết bây giờ hãy ra ngoái sân lấy miếng ngọc bội đưa lên trời vậy là được rồi. Nói rồi lão Túc vào trong phòng lấy miếng ngọc bội màu nâu đỏ đưa cho Lôi Phong. " Đi đi " lão Túc nói.

Lôi Phong chã hiểu gì cả mình bị cô giáo cho mời phụ huynh, về tới nhà thì lão Túc bảo mình ra tắm nắng và đưa miếng ngọc bội lên trời còn bảo "Đi đi" là đi đâu trong đầu còn xuy nghĩ lão Túc hôm nay có bị sao không. Ra tới sân bây giờ là đầu mùa hè nên nắng hơi gắt. Lôi Phong cầm miếng ngọc trong tay giơ lên bầu trời một hồi không có chuyện gì xảy ra " WTF" lão Túc lừa mình à.

Mang theo tâm tình bực bội chuẩn bị đi vào nhà thì một luồng ánh sáng màu đỏ từ trên trời bắn vào Lôi Phong chưa kịp biết chuyện gì thì Lôi Phong đã bị hút đi mất.

Trong ngôi nhà lão Túc lẩm bẩm " Thiếu gia đi bình an, ta nhất định giúp thiếu gia tìm được một người sư phó hoàn hảo " Nói rồi trông miệng lão phung ra một ngụm máu hai tay kết ấn.... ".

Trong một cung điện lớn một thanh niên bỗng nhiên mở mắt nhìn về phía bầu trời rơi vào trầm tư " Muống ta nhận đệ tử, thú vị. Tuyết Nhi, Ngọc Nhi theo ta đi một chuyến "tên thanh nên nói với hai cô gái bên cạnh. Hai người " Ồ" lên một tiếng tăng tốc thu lại thư tịch rồi theo sau tên thanh niên.

Lôi Phong bị cuống vào luồng ánh sáng trong này sáng tới mứt Lôi Phong không thể mở mắt ra đầu óc quay vòng kiên trì được một lúc Lôi Phong lâm vào hôn mê.

" Thiếu gia chúng ta đi đâu? " Cô gái tên là tuyết Nhi hỏi.

"Có người muốn ta đi nhận đệ tử. Còn có quà theo kèm " Thanh niên trả lời.

" Quà gì mà thiếu gia có thể để ý? " Ngọc Nhi thắc mắt hỏi.

" Tới đó ngươi sẻ biết " Thanh niên thần bí nói.
Đây là một đỉnh núi khá cao trên đỉnh núi nằm một người không rõ sống chết. Ba người rơi xuống đỉnh núi quan sát Ngọc Nhi nhìn Lôi Phong nói " Trong người có huyết mạch Sinh Tử Lôi tộc huyết mạch thuộc hiếm có, thần hồn quá yếu, cơ thể rất tệ hại chỉ được cái huyết mạch là thuần".

" Nếu không có huyết mạch thì chính là rác " Tuyết Nhi nói. Tên thanh niên gật đầu nhìn xung quanh Lôi Phong tháy trên tay Lôi Phong cầm miếng ngọc bội tên thanh niên phất tay miếng ngọc bội bay tới tay tên thanh niên. Tên thanh niên khẻ ồ lên đây là Sinh Tử Lôi tộc áo nghĩa. " Đây là món quà tên kia nói ư, cũng được có tên đệ tử cũng vui " Nói rồi tên thanh niên phất tay cơ thể Lôi Phong biến mất.

"Chúng ta đi thôi" Tên hanh niên khoát tay nói." Vâng thiếu gia " Ngọc Nhi và Tuyết Nhi cùng trả lời.

Lôi Phong tỉnh lại thấy mình ở trong một cung điện được trang trí rất đẹp Lôi Phong nhìn mặt sàn lẩm bẩm" không biết đây có phải kim cương không ta" vừa nhìn vừa dùng tay gõ nhẹ mặt sàn. Đúng lúc này ở cửa có một cô gái đi đến chính là Ngọc Nhi nói " Ngươi tỉnh rồi thiếu gia muống gặp ngươi.Đi theo ta ". Lôi Phong bị sắc đẹp của Ngọc Nhi làm mờ mắt trong lòng thầm than " Đẹp quá " nhưng rất nhanh tỉnh lại nghe cô gái nói " Thiếu gia muống gặp ta ".

Cả hai người rời khỏi phòng Lôi Phong không nhịn được tò mò hỏi " Thiếu gia cô là ai tại sao muống gặp ta " Ngọc nhi mặt lạnh băng nói " Ngươi tới đó ắc biết không cần hỏi". " Vậy ta ít nhất phải biết tên cô chứ " Lôi Phong nói. " Lâm Ngọc "
giọng nói lạnh như băng trả lời.

Lôi Phong còn nhiều điều muống biết như đây là đâu, và cả cách sưng hô nữa " Ngươi, ta, thiếu gia " cái này không phải chỉ có trong phim sao. Còn một điều quan trọng nữa giọng nói của cô gái tên Ngọc Nhi rất lạnh lạnh tới mức Lôi Phong vẫn có thể cảm nhận được. Trong đầu đang suy tư đối sách Lôi Phong vẫn nhớ những lời lão Túc nói hãy vận dụng khiến thức trong sách mà sống nếu lỡ rơi vào tay người ác thì sao Lôi Phong đang miên mang suy nghĩ bỗng nhiên một gọng nói vang lên.

"Tỉnh rồi à, sớm hơn ta tưởng "

Theo giọng nói Lôi Phong nhìn thấy một nam thanh niên vóc người hoàn hảo khuôn mặt điển trai bộ áo trắng đen đẹp tới mức Lôi Phong cũng phải ghen tị. Thấy tên thanh niên đó nói chuyện với mình Lôi Phong trong đầu vẫn còn những gì lão Túc nói " theo sách mà sống ".

" Vãn bối đa tạ tiền bối ân cứa mạng " Nói song Lôi Phong quỳ xuống tạ ơn. " Ta không dài dòng vói ngươi có người tên Túc muống ngươi nhận ta làm sư phó ngươi đồng ý không? Tên thanh niên kia nói thẳng vào vấn đề làm cho Lôi Phong hơi bối rối.

Nghe được người tên Túc Lôi Phong biết đó là lão Túc lão túc tìm sư phụ cho mình mặt dù biết nhưng Lôi Phong vẫn do dự chưa quyết. " Không biết tiền bối tên gì " Lôi Phong hỏi.

" Ta Phong Quân " Phong Quân thanh niên từ tốn nói.

" Nếu ngươi vẫn do dự thì để khi khác vậy bây giờ ngươi đi tìm Hoàn Liên Mộc về đây cho ta " Phong Quân thanh niên nói.