Chương 13: Chiến Bại

Trùng Sinh Thành Ma Đế

Chương 13: Chiến Bại

Trong lớp màn sáng mờ ảo. Hàn Nhạc nhếch miệng để hở hàm răng nanh nhọn hoắc. Sóng xung kích từ đòn tấn công của Tất Liệt làm mái tóc đen dài của hắn bay phần phật.

Phía đối diện, Tất Liệt chú mục vào cặp song nhãn khát máu kia, lão tăng thêm đấu khí vào.

"Huyền giai đấu kỹ - Âm Ba Phong Nhận."

"Hống..."

Tất Liệt hét lớn. Sóng âm chấn bay Hàn Nhạc thẳng lên trời. Lão thừa thế xông lên, quyền kình lấy một tốc độ không tưởng khoan thẳng vào ngực Hàn Nhạc.

Trong màn khói bụi mù mịt, bản năng của một kẻ săn mồi báo hiệu nguy hiểm, Hàn Nhạc không chút do dự dùng mười phần ma lực bảo vệ hai cánh tay đồng thời bắt chéo lại đỡ.

Một bóng đen phóng ra từ đám khói trắng đục. Song song với nó là hư ảnh mũi khoan khổng lồ xoắn tới.

"Không."

Hàn Thiết hét lớn. Hắn dồn sức vào hai chân phóng thẳng về hướng Hàn Nhạc, Hàn Nha cũng nhanh chóng bám theo sau, chỉ một phút chủ quan đã khiến chúng trả giá đắt.

Hàn Nhạc mới là kẻ cảm nhận rõ nhất. Ma khí hộ thân có dấu hiệu vỡ vụn. Đòn tấn công chưa đến mà dư âm của nó đã khiến hắn không thở nổi.

"Là lão ép ta...khốn kiếp."

Hắn gằn từng chữ: "Giải Khai"

Nói thì dài nhưng khoảng thời gian diễn ra cực ngắn, ngay khi nắm đấm của Tất Liệt vừa đến thì Hàn Nhạc đã giải phóng thành công bản thể.

Mũi khoan chọc thẳng vào đôi song thủ bắt chéo trước ngực Hàn Nhạc. Nó phát ra tiếng nổ lóc tóc rồi lớn dần, dư chấn từ nó bắn Hàn Nhạc một lần nữa bay thẳng lên không trung kéo theo hàng loạt tiếng nổ phía sau.

Tất Liệt dừng lại không truy kích. Lão đại khái nắm được sức mạnh của tên này rơi vào khoảng Đấu Hoàng sơ kỳ, với chiến lực Đấu Tôn cấp như lão thì bọn chúng không đáng lo ngại.

"Ta không tin...ta không tin."

Hàn Nhạc gầm lớn.

"Nhân loại hèn mọn...ta không thể thua...khổng thể."

Hắn hét lên. Lượng ma lực tích trữ trong cơ thể toàn bộ được điều động. Sức mạnh hắn tăng dần...tăng dần.

"Phụt."

Hàn Nhạc rất mạnh. Tất Liệt không phải đối thủ của hắn, điều đó chỉ đúng khi hắn chiến đấu trong điều kiện không bị hạn chế. Do mạnh mẽ giải phóng năng lực ma sói, hắn bị lực bài xích từ Thiên Đạo cắn trả, sức mạnh hắn dần tụt xuống trong khoảng Đấu Hoàng sơ kỳ như suy đoán của Tất Liệt.

Hàn Nhạc ho ra một búng máu, lực quán tính vẫn tiếp tục đẩy hắn lên cao cho đến khi hai người Hàn Thiết và Hàn Nha bắt được.

"Tránh ra. Đây là cuộc chiến của ta.. là một chiến binh...ta..."

"Phụt"

Hàn Nhạc lại ho thêm một búng máu nữa. Thấy thế Hàn Thiết lo lắng nói:

"Chúng ta không phải đối thủ của lão. Số lượng người quan chiến ngày một đông, đến lúc rút rồi."

"Đồ ngu. Ngươi thì biết cái gì. Ở cái nơi chết...tiệt này...khục...ta không đánh hết sức được...chết tiệt...cứ như là có thứ gì đó kìm hãm ta lại...ta không cam tâm."

Bị Hàn Nhạc chửi, Hàn Thiết không mấy để ý. Thứ hắn quan tâm là điều hắn vừa nói, nếu như điều đó là sự thực:

"Ta cần kiểm chứng xem sao."

Nghĩ thế hắn vận toàn bộ ma lực trong cơ thể và "Phụt", hắn ho ra một búng máu như Hàn Nhạc, toàn thân kinh mạch đau đớn như bị ngọn thái sơn đè ép.

Hàn Thiết sắc mặt tái nhợt, hắn đã tin lời Hàn Nhạc nói là sự thật.

...

Đúng như Hàn Thiết lo lắng khu vực quanh đây người mỗi lúc một đông. Dẫn đầu đoàn người là năm đội ngũ của tứ đại gia tộc và đại diện Luyện Dược Sư công hội, ngoài ra còn có sự xuất hiện của nhiều võ giả tự do.

Tiêu Chiến tộc trưởng Tiêu gia dẫn đầu đoàn người bước đến ôm quyền nói:

"Tại hạ Tiêu Chiến tộc trưởng Tiêu gia của Phất Lai thành, không biết tôn tính đại danh tiền bối là gì?"

Mấy chuyện thế này thì Tất Liệt quá quen thuộc. Với địa vị của lão thì việc được người cung phụng săn đón quá đỗi bình thường, chỉ là với cô cháu gái này.

"Gia gia ta là Phương Tất Liệt, phó viện trưởng của Nam Thiên học viện."

Uyển Nhi tranh nói trước, cái mũi hếch lên trời trông rất đáng yêu. Đối với cô cháu gái này thì Tất Liệt cũng hết cách, Uyển Nhi từ nhỏ sống trong sơn cốc với cha mẹ, quanh năm làm bạn cùng muôn thú nên làm sao hiểu được nhân tâm hiểm ác.

Quả nhiên nghe Uyển Nhi nói, hai mắt Tiêu Chiến sáng lên nhưng rất nhanh được hắn giấu đi. Hắn đã quan sát cuộc chiến giữa Tất Liệt và Hàn Nhạc được một lúc, với lực lượng cấp Đấu Vương của hắn mà không phát hiện được tu vi của họ chỉ có hai khả năng.

Một là đối phương dùng đan dược ẩn dấu tu vi, hai là đẳng cấp hai bên chênh lệch quá nhiều. Và dĩ nhiên hắn nghiêng về khả năng thứ hai hơn, thứ sức mạnh mà hai người bộc phát không phải kẻ mới tấn chức Đấu Vương như hắn có thể so sánh.

"Không biết tiền bối có nhã hứng ghé thăm tệ xá không? Sẽ rất vinh hạnh cho kẻ hèn này nếu có thể tiếp đón khách quí như tiền bối."

Tất Liệt chưa kịp từ chối thì Uyển Nhi nhanh nhảu:

"Không cần đâu. Ta đến nơi này để tìm Chu Khang đại ca, tìm được huynh ấy chúng ta sẽ đi."

"Chu Khang?"

Bên phía Chu gia, một người trung niên râu quai nón bất ngờ lên tiếng.

"Đúng vậy. Hôm ấy nếu không nhờ huynh ấy thì ta đã trúng độc chết rồi."

"Ở Chu gia chỉ có một người tên Chu Khang. Đó không phải Chu gia thiếu gia sao?"

Một lão giả hôi bào trong hàng ngũ Chu gia bất ngờ. Những người trong Chu gia đồng dạng như vậy, không ai tin tưởng Chu Khang lại quen biết cháu gái đại nhân vật này đã thế còn có ơn cứu mạng với người ta.
"Chu Khang...hừ."

Tiêu Chiến oán giận nghĩ thầm. Hắn muốn thông qua chuyện này kết thân con trai hắn là Tiêu Vũ với cháu gái Tất Liệt. Việc này mà thành công Tiêu gia hắn sẽ một bước lên mây.

Đứng bên cạnh Tiêu Chiến là một thiếu niên mặt trắng để tóc đuôi sam, nổi bật nhất là nốt ruồi to tướng bên mép. Ngay từ lần gặp đầu tiên hắn đã si mê Uyển Nhi, khi nghe nàng tỏ ý tìm Chu Khang, Tiêu Vũ liền tỏ ra ghen ghét đố kỵ.

"Chu Khang? Tên phế vật đó làm sao xứng với tiểu thư đây. Tại hạ dù không phải thiên tài gì cũng hơn xa tên phế vật đó, tiểu thư nên suy nghĩ kỹ trước khi đặt chân đến Chu gia."

"Rầm..."

Một vụ nổ lớn đánh lạc hướng đoàn người. Từ trên không ba thân ảnh dần hạ xuống.

"Khặc...lão già...nỗi nhục này...ta không bỏ qua đâu."

Hàn Nhạc một tay che miệng vết thương, một tay chỉ thẳng mặt Tất Liệt gầm gừ. Trong ba người chỉ có mình Hàn Nha còn lành lặn, Hàn Thiết chưa đánh đã bị thương, chiến lực giảm gần nữa.

"Ba tên gian tặc các ngươi đến nước này còn to mồm."

Tiêu Vũ được dịp lập uy, hắn chỉ vào mặt Hàn Nhạc quát lớn. Tiêu Chiên thản nhiên để con trai mình thể hiện, trong suy nghĩ của hắn, hắn không tin Tất Liệt sẽ để bọn người kia muốn làm gì thì làm.

"Cái lũ người không ra người, quỷ không ra quỷ các ngươi mà dám đến địa phận chúng ta làm loạn?, nhìn cái gì mà nhìn, có tin bổn thiếu gia móc mắt ngươi ra không?...lũ hạ đẳng mang hình dáng nhân loại như các ngươi thật đáng kinh tởm."

Tiêu Vũ càng chửi càng hăng cứ như hắn đã tập trước vô số lần. Tròng mắt Hàn Nhạc co rút lại, chưa bao giờ hắn bị sỉ nhục như thế.

"Hay cho một tên oắt con...món nợ này ta sẽ trả...khục..."

"Chết đến nơi mà còn to mồm...để lão phu tiễn ngươi một đoạn."

Tất Liệt phóng tới. Trên tay lão là một thanh trường thương mang cổ xưa. Mũi thương lấy một tốc độ không tưởng đâm tới mi tâm Hàn Nhạc.

Bản năng cường giả mách bảo không ổn, Tất Liệt cảm thấy kỳ quái khi Hàn Nhạc cười. Ngón cái hắn ấn vào phiến đá đính giữa chiếc nhẫn trên tay.

Một cánh cổng đen kịch hình phễu bổng chốc hiện ra. Mũi thương của lão bị cản lại bởi một bàn tay rắn chắc hữu lực.

Cả ba người Hàn Nhạc đồng loạt quì xuống hành lễ:

"Cung nghênh Ngũ hộ pháp."