Chương 1: Xuyên không về thời Hùng Vương

Trùng Sinh Mang Hệ Thống Về Thời Hùng Vương

Chương 1: Xuyên không về thời Hùng Vương

Chương 1: Xuyên không về thời Hùng Vương.

Trong một căn phòng của Kí túc xá trường Đại học Sư phạm Huế, có một tanh niên đang chăm chú ngồi gõ máy tính - và đây chính là nhân vật chính của bộ truyện này - Lộc Quân.

Lộc Quân là một cô nhi, bố mẹ của anh mất sau một vụ tai nạn xe buýt, anh sống từ nhỏ với cậu và dì, từ nhỏ Lộc Quân đã có tính tự lập rất cao do thiếu tình yêu thương của bố mẹ từ nhỏ. Lộc Quân rất đam mê lịch sử Việt Nam và anh tìm hiểu rất nhiều về các sự kiện lịch sử. Năm 2013, Lộc Quân thi đậu thủ khoa vào ngành Sư phạm lịch sử của trường Đại học Sư phạm Huế.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, 4 năm trôi qua, trong 4 năm này anh học với thành tích rất tốt, đó cũng bởi vì Lộc Quân theo đúng niềm đam mê của anh. Và Lộc Quân lúc này đang ngồi bên chiếc Lap cũ kĩ của mình để chuẩn bị cho bài luận văn tốt nghiệp của mình.

"Oáp... cuối cùng cũng xong, ngày mai chỉ cần xem và sửa lại nữa là xong rồi." Lộc Phàm vừa vươn vai vừa tự nhủ mình rằng.

"Lộc Quân, tắt máy tính ngủ để tao ngủ với mày, tao có ánh sáng không ngủ được, mai tao còn phải đi thực tập sớm nữa." Nguyễn Anh bạn cùng phòng của Lộc Quân uể oải nằm trên giường nói vọng lại.

"Ô tô kê, tao làm xong rồi đây, ngủ liền đây..." Lộc Quân vừa nói vừa đưa tay định gập máy tính lại.

Nhưng đúng lúc đó, một dòng điện đột nhiên từ chiếc máy tính truyền vào người Lộc Quân và cả người Lộc Quân lóe sáng lên. Trong lúc còn ý thức cuối cùng, nội tâm Lộc Quân hò hét rằng: " Móa ta bị điện giật, ta sẽ chết sao, ta chưa muốn chết, ta còn là xử nam cơ mà..." rồi ý thức dần chìm vào hắc ám.

Đúng lúc này chiếc ngọc bội hình con rồng được Lộc Quân đeo ở cổ chợt lóe sáng lên rồi biến mất.

...

"Điện hạ ngài tỉnh dậy đi... ngài đừng dọa thần thiếp mà..." một tiếng nói như chim hoàng oanh kèm với tiếng khóc nức nở đột nhiên vang lên bên tai Lộc Quân.

Lộc Quân dần mở mắt ra, anh chợt thất thần vì đập vào mắt anh là một cô gái có gương mặt tuyệt mỹ đến không thể có từ nào để hình dung, mái tóc đen nhánh được xõa sau lưng, đôi môi nhỏ nhắn và đỏ mọng như trái anh đào khiến người ta nhìn thấy chỉ muốn cắn vào, đôi mắt lấp lánh như vì sao, nàng mặc một chiếc áo dài màu tím làm tôn lên vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nàng. Hơn nữa, Lộc Quân còn nằm trong lòng của cô gái này nữa chứ, Lộc Quân suýt chảy máu mũi vì được dựa vào bộ ngực mềm mại của nàng, mùi hương thiếu nữ tràn đầy vào lỗ mũi Lộc Quân

Nàng phát hiện Lộc Quân mở mắt rồi nhìn chằm chằm mình, khuôn mặt nàng chợt đỏ lên như trái táo chín, e thẹn nói rằng:

"Điện hạ ngài cuối cùng cũng tỉnh rồi... làm thần thiếp sợ muốn chết..."

Lộc Quân nge được giật mình tỉnh lại, chợt nhìn quanh rồi lại nhìn nàng hỏi:

"Đây là đâu? Cô là ai? Tại sao tôi lại ở đây?"

"Điện hạ ngài làm sao vậy? Đây là phòng ngài, thần thiếp là vợ của ngài, ngài là Hoàng tử của nước Văn Lang, tại sao ngài lại hỏi vậy, chẳng lẽ ngài không cần thần thiếp nữa sao".

"Vợ... Hoàng tử thứ 3... Văn Lang... chẳng lẽ ta nằm mơ..." Lộc Quân lẩm bẩm, đúng lúc này một cỗ kí ức tràn vào đầu Lộc Quân khiến Lộc Quân đau đến ôm đầu.

Cô gái kia thấy vậy hét lên: "Điện hạ ngài làm sao vậy... Điện hạ... Người đâu... Người đâu gọi ngự y nhanh..."

Một lúc lâu sau, Lộc Quân tỉnh lại thấy một lão giả đang bắt mạch cho mình còn cô gái kia đứng cạnh với vẻ măt đầy lo lắng, thấy Lộc Quân tỉnh lại vội nói:

"Điện hạ ngài tỉnh rồi, vừa nãy làm thần thiếp lo muốn chết"

"Được rồi, ta không sao, ta hơi mệt, các ngươi lui ra ta nghỉ tí, ta hơi mệt."

"Vâng ạ, Điện hạ nhớ nghỉ ngơi thật tốt, thần thiếp xin cáo lui" Cô gái hơi khom người, cùng lão giả lui ra ngoài.

Khi cửa được đóng lại, Lộc Quân ánh mắt mê mang:" Móa ta lại xuyên không rồi, lại còn xuyên vào thân Hoàng tử thứ ba yếu đuối, bênh tật của Hùng Vương thứ 18 nữa chứ, may mà còn cùng tên là Lộc Quân. Nhưng ta nhớ là Hùng Vương thứ 18 là đời Hùng Vương cuối cùng rồi sau đó bị An Dương Vương dẫn quân đánh ép phải tự sát mà. Sao ta lại xui xẻo vậy trời, người ta xuyên qua là thành vô địch thiên hạ mà ta lại thành một vị Hoàng tử yếu đuối của một nước sắp mất."

Nhưng sau đó lại thay bằng ánh mắt đầy kiên định và sắc bén:

"Hừ, đã như vậy ta sẽ làm tốt trách nhiệm của chủ thân thể này, không để gia đình này nát tan, không để đất nước này biến mất, ta sẽ biến Văn Lang à không Việt Nam thành một quốc gia mạnh mẽ. An Dương Vương, hừ, không thuần phục ngươi sẽ chết, còn Tung Cẩu, ha ha ha, sẽ biến thành một phần của lãnh thổ Việt Nam, hahaha...

P/s: Ta hỏi bác gu gồ thì được tin Hùng Vương thứ nhất họ Lộc nên ta đặt tên main họ Lộc thôi, =))
Cầu đề cử, nguyệt phiếu, kim đậu, ae ủng hộ truyện Việt Nam bá nào ^^