Chương 11: Không Uổng Công Chờ Đợi.

Trọng Sinh Lâm Động Chi Tung Hoành Vũ Động

Chương 11: Không Uổng Công Chờ Đợi.

Thời gian thấm thoát trôi,bốn tháng rất nhanh chống trôi qua,bốn tháng này Lâm Động chỉ chăm chú làm một việc đó chính là kiếm tiền.
Có tổ thạch nơi tay việc này đối với Lâm Động hết sức dẽ dàng,dùng lệnh bài của Lâm Chân Thiên,tới dược đường lĩnh ba góc tam phẩm linh dược,sau đó tốn một giờ tinh luyện thành sáu viên đan hoàn tới giao dịch phường đổi mười hai góc tam phẩm linh dược. Cứ thế một biến thành hai,hai biến thành bốn,bốn tháng sau thân gia của Lâm Động đã trở nên rât phong phú,các sở giao dịch dưới đất cũng bị Lâm Động đi gần hết.

Bốn tháng này Lâm Động tu luyện rất nhàn nhã,dùng một ngày để lấp đầy nguyên lực trong đan điền,sau đó chờ đợi mầm mống nguyên lực triệt để lột xác lên một độ cao mới,cũng sẽ là lúc Lâm Động đột phá địa nguyên cảnh. Mọi thứ đã sãn sàng,việc còn lại chỉ là chở đợi.

Một ngày này Lâm Động đang bồi Thanh Đàn chơi ở trong sân bỗng dưng một cảm giác nóng rực từ đan điền truyền tới,rồi một dòng nước ấm lan tỏa khắp toàn thân.

Lâm Động nhanh chân ngồi xếp bằng xuống đất tâm thần chìm vào trong cơ thể,mầm mống nguyên lực trong đan điền đã hoàn toàn lột xác thành công,trước đây mầm mống nguyên lực của hắn mặc dù lớn mạnh và ngưng thật hơn người khác rất nhiều,nhưng lần này thì khác,lột xác hoàn toàn tăng lên một cấp độ khác cường đại hơn rất nhiều...

Từ trên chất lượng mà nói sẽ không yếu hơn nguyên lực đã dung hợp âm sát khí của địa nguyên cảnh bao nhiêu,với số lượng nguyên lực nhiều gấp mấy lần địa nguyên cảnh của mình bây giờ nếu không phải thiên nguyên cảnh cao thủ muốn giết mình mà nói sẽ không dễ dàng như vậy...một cỗ tự tin tràng ngập trong lòng của Lâm Động,sự cường đại mang tới tự tin tuyệt đối.

"Lâm Động ca...huynh sao thế"...Thanh Đàn nhìn Lâm Động kỳ quái hỏi,đang chơi vui vẻ tại sao đột nhiên lại ngôi im một chỗ không nói gì kỳ lạ.

Mở ra hai mắt...một luồng ánh sáng như tinh mang bắn ra bốn phía...hô..ô..thở ra một hơi,nhìn cô gái nhỏ cười nói...
"không có chuyện gì,muội đừng lo lắng."

"Àh...vậy sao,người ta còn tưởng huynh không thèm để ý tới muội nữa"...Thanh Đàn hai tròng mắt đảo một vong,sau đó giả vờ ủy khuất nói.

(•_•)....

Lâm Động hai mắt đen thui...bắt đắc dĩ một tiếng nói..."lần này lại muốn cái gì nữa đây"...gần đây cô gái nhỏ này càng lúc càng quỷ quyệt,cứ có cơ hội lại bắt đầu giờ trò,nếu không phải có chỉ có thể bồi nàng mấy năm nữa Lâm Động đã không để nàng dùng mấy cái lý do củ chuối thế này bắt hắn dẫn đi chơi.

Nghe vậy hai mắt của nàng bắt đầu híp lại,cười hì hì như một tiểu hồ ly vừa trộm được một con gà....

"Lâm Động ca"...giọng nàng ngọt như mía lùi vậy...

"Bớt dùng dạng này"... cảnh giác..

"Ca..."

(•_•)...

"Muội muốn dọn về đây ở cùng huynh..."

"Tại sao tự nhiên lại muốn dọn về,bên kia có Lâm Hà tỷ không tốt sao"...Lâm Động kỳ quái hỏi.

"Muội...muội muốn có thời gian ở bên huynh nhiều nhất có thể"...lấy hết can đảm,Thanh Đàn nói ra,nàng tuy ngây thơ,đôi khi thích làm nũng với Lâm Động nhưng không có nghĩa nàng ngốc,nàng cũng cảm nhận được Lâm Động không đơn giản,từ lúc bắt đầu tu luyện,Lâm Động cho nàng rất nhiều tài nguyên,lúc đó nàng không hiểu những thứ đó giá trị như thế nào,nhưng từ khi tiếp nhận bồi dưỡng của Lâm gia nàng mới hiểu được những linh dịch đan hoàn mà Lâm Động cho nàng kể cả Lâm Chấn Thiên cũng rất khó làm ra được, còn Lâm Động,cứ cách một đoạn thời gian lại cho nàng một đống.nàng từng mấy lần thử thâm dò,Lâm Động cũng không quá giấu diếm nàng tu vi của hắn,tuy không biết Lâm Động tột cùng mạnh bao nhiêu nhưng nàng dám chắc Lâm Động sẽ mạnh hơn nàng rất nhiều.

"Có phải huynh sẽ rời xa mọi người không"...Thanh Đàn không trả lời mà nhìn Lâm Động hỏi.

"Sẽ không...ít nhất trong vòng năm năm sẽ không"...trầm mặc một chút Lâm Động nói.

"Tại sao...tại sao huynh phải đi,ở cùng mọi người,cùng cha mẹ và Thanh Đàn không tốt sao"...cô gái nhỏ phát hoảng la lên.

Đưa tay ôm nàng vào lòng,.."vì bảo có thể bảo vệ Thanh Đàn bảo vệ cha mẹ và mọi người"...Lâm Động nói,hai mắt thâm thuý nhìn hướng thương khung.nếu mọi chuyện xảy ra theo đúng những gì hắn biết thì đại chiến thiên địa một lần nữa sẽ xảy ra,mà cũng không còn xa nữa.

"Thanh Đàn sẽ cố gắng tu luyện,không lười biếng nữa,mọi người đều nói thiên phú của Thanh Đàn rất tốt,nếu Thanh Đàn cố gắng sẽ có thể trở thành cường giả,lúc đó có thể bảo vệ mọi người,ca không đi có được không"...Thanh Đàn chờ mong nhìn hắn.

Lâm Động yêu thương xoa đầu của nàng..."được rồi còn mấy năm nữa ta mới đi,với lại đâu phải ta đi luôn không về,tới lúc đó ta sẽ thường xuyên trở về cùng mọi người,có được không"...Lâm Động nói.

"Ừm...nhớ nhé,không được gạt muội đâu đấy."

"Ha ha...dĩ nhiên rồi...tiểu nhân làm sao dám gạt công chúa nhỏ của chúng ta"...Lâm Động lại làm quái chọc cho nàng cười khanh khách.

"Trễ rồi...vào nhà nghỉ thôi."

"Muội muốn huynh ôm muội ngủ như khi còn nhỏ."

(•_•)...

"Hehe...có cần ta tắm cho muội như lúc nhỏ không'...Lâm Động cười tà.

"Thấy ghét...muội không để ý tới huynh nữa"...nói rồi mặt đỏ hồng chạy vào nhà.

Haha... Lâm Động cười,rồi cũng cất bước vào nhà...

Một đêm này,Lâm Động ôm Thanh Đàn ngủ...yên bình và tĩnh lặng.

Sáng hôm sau...Lâm Động tĩnh dậy,nhìn thấy cô gái nhỏ đang cuộn tròn trong lòng mình thì không khỏi mỉm cười...đưa tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ nói...'dậy thôi mặt trời chiếu tới mông rồi..."

Ưm...hừ một tiếng Thanh Đan từ trong mộng đẹp tỉnh lại...thấy mình đang nằm trong lòng Lâm Động hai má liền trở nên hồng...

"Ha ha... rửa mặt rồi ra đại sảnh chờ ta,ta làm bữa sáng,rất nhanh sẽ có"...Lâm Động đứng dậy hướng bên ngoài vừa đi vừa nói với nàng.

"Hứ...thấy ghét"...Thanh Đàn kiều hừ một tiếng...nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ ngọt ngào khó che dấu.

"Đi,ta dẫn muội đi giao dịch phường chơi"...sau bữa cơm,Lâm Động nói.

"Hi hi Lâm Động ca tốt nhất"...Thanh Đàn cười ngọt...

"Bớt nịnh...đi thôi. (*...*)

Ở Thanh Dương trấn chỗ nào cũng có thể có lúc vắng vẻ không ai ghé,duy giao dịch phường không khi nào vắng người,nắm tay Thanh Đàn đi vào giao dịch phường,dù cho sao nơi đây những khu vui chơi không nhiều lắm dường như Lâm Động đã đưa nàng đi qua hết,nhưng cô gái nhỏ này mỗi lần đến đây là hưng phấn đến không được,như là chim hoàng yến hết xà chỗ này lại đậu chỗ kia.

"Lâm Động ca...mau tới giúp muội trò này khó quá..."

"Được rồi...lên..."

"Hi hi...Lâm Động ca giỏi quá"...tiếng cười thanh thúy làm động lòng người không ngừng truyền ra từ miệng của nàng.

Lâm Động cùng Thanh Đàn hết chơi lại ăn,rồi đi dạo xung quanh,một lúc đã tơí xế chiều.

"Ha ha...lần này lại đào được cái gì tốt rồi."

"Lão bản,ngài xem đây là từ nơi sâu nhất của phế tích tìm được,ắt hắn phải là vật bất phàm."

'Ồ đưa ta xem nào"...lão bản của tiệm bảo vật đưa tay tiếp được vật mà đại hán đưa tới,là một cái mộc bài phủ đầy rêu xanh,không biết đã bao lâu không có ai động tới.

"Cái này...ta cũng không biết là cái gì,chắc là lệnh bài của tông môn hay là gia tộc nào đó,chất liệu tuy bất phàm nhưng nhỏ thế này không có mấy tác dụng"...lão bản lật qua lật lại tấm cổ mộc nói.

"Không phải chứ mất nhiều công sức như vậy chỉ là đồ bỏ"..,đại hán không cam lòng nói...

Cách đó không xa Lâm Động đang năm tay Thanh Đàn mà đứng,hai mắt trực câu câu nhìn cổ mộc,vốn hắn định cùng Thanh Đàn trở về,nhưng khi đi qua khu phố này tinh thần lực của hắn bỗng đưng nhảy lên một cái,tuy rằng rất nhỏ nhưng là ba động của tinh thần lực không sai được,trước giờ Lâm Động chưa bao giờ bỏ qua tìm kiếm cổ tuyền phù ấn,lần nào đến giao dịch phường cũng dùng tinh thần lực để dò xét,nhưng gần một năm rồi,vẫn chưa có tin tức gì,hôm nay bỗng dưng cảm nhận được tinh thần lực ba động,không nói hai lời nắm lấy tay Thanh Đàn nhanh chân chạy tới,đúng lúc đại hán lấy ra cổ mộc đưa cho chủ của tiệm,nhìn thấy cổ mộc trái tim Lâm Động không kiềm chế được mà phanh phanh trực nhảy...hơi thở cũng trở nên gấp gáp,..

Hít sâu một hơi,bình ổn lại tâm tình,sau đó bất động thanh sắc mang theo Thanh Đàn đi vào cưa tiệm....

"Hoan nghênh quý khách"...lão bản nhìn thấy Lâm Động và Thanh Đàn, còn nhỏ nhưng cũng không tỏa vẻ khinh thường,có thể ở độ tuổi này đến giao dịch phường dạo chơi mua sắm đều là thiếu gia,tiểu thư của các thế lực ở Thanh Dương trấn,hắn không ít gặp những trường hợp như vậy...

"Lão bản...nghe nói ở đây chuyên mua bán cái loại bảo vật đồ cổ phải không"...Lâm Động giọng điệu như một tay sưu tầm cổ vật nói...

"Ha ha thiếu gia đến tiểu điếm là lựa chọn chính xác....ở trong con phố này thì bản điếm là lớn nhất rồi,sẽ không để thiếu gia thất vọng."

"Oh...vậy sao ta cũng nghe mọi người nói như vậy,hôm nay đến đây tìm tòi hư thực"...Lâm Động lên tiếng..."có cổ vật gì quý báo cứ mang ra xem nào,tiền bạc không là vấn đề"...Lâm Động cố ý bỏ thêm một câu,tỏ vẻ chỉ cần hợp ý ta giá cả tùy ngươi định đoạt.

Chủ cửa tiệm hai mắt sáng lên...xem ra gặp phải thiếu gia nhà phá của rồi đây...nụ cười càng thêm thân thiện..."phải,phải thiếu gia cứ yên tâm."

Không chỉ chủ tiệm mà,đại hán một bên nghe vậy hai mắt cũng sáng lên,nhìn nhìn cổ mộc phủ đầy rêu xanh âm thầm làm ra quyết định.

"Thiếu gia ngài xem...đây là do thanh thần ngọc chế tạo thành ngọc bội,có tác dụng ôn dưỡng tinh thần,trong lúc tu luyện rất dễ dàng tập trung tinh thần,là bảo vật gia truyền của một tiểu gia tộc đã xuống dốc bán lại cho bổn điếm,ngọc bội này là vật gia truyền nên đã có lịch sử khá lâu đời"...chủ cửa tiệm bắt đầu thiên hoa loạn trụy nói không ngừng...

"Đưa ta xem nào"...Lâm Động bày ra một bộ hứng thú nói....lật qua lật lại,ngọc bội này nếu đưa cho một người bình thường sẽ có công dụng rất tốt,nhưng đối với người tu luyện không có mấy tác dụng,đặc biệt là tu luyện tinh thần lực như hắn càng thêm vô dụng...nhưng Lâm Động vẫn làm ra một bộ rất hứng thú bộ dáng...

"Tốt,rất tốt,lão bản cái này bao nhiêu..."

"Ha ha không đắt...một góc linh dược cấp hai mà thôi"...lão bản hung ác nói.

Không nói hai lời Lâm Động lấy ra một giọt linh dịch đã pha loãng đưa cho ông chủ nói..."linh dịch này có thể so với linh dược cấp ba,mà thôi ta đang cao hứng thưởng cho ngươi vậy"...Lâm Động
không thèm để ý đưa cho lão bản nói...

"Đa tạ thiếu gia...đa tạ thiếu gia."

"Ha ha Thanh Đàn chúng ta đi..."

"Ừm"...nảy giờ Thanh Đàn không hề lên tiếng,mặc dù rất kỳ quái tại sao Lâm Động lại giá cao mua cái ngọc bội này,lại còn hào phóng thưởng cho tên lường gạt đó,nhưng nàng biết Lâm Động không phải hạng người ngu ngốc,chắc chắn hắn làm vậy là có dụng ý nên chỉ yên lặng quan sát.

"Thiếu gia xin dừng bước"...đại hán đứng một bên theo giỏi nảy giờ bỗng dưng lên tiếng.

"Tới"..Lâm Động âm thầm nói.

"Có chuyện gì"...Lâm Động khó chịu nói...một bộ ngươi phá hổng thiếu gia trở lại thưởng thức bảo vật,nếu không có chuyện quan trọng thì ngươi không xong...

Đai jhán cũng không tức giận...mà cười nói...

"Thiếu gia ngài xem cái cổ mộc này,chất liệu phi phàm,lịch sử lại lâu đời,nhìn nó phủ đầy rêu xanh chắc chắn đã tồn tại rất lâu,rất có giá trị tham khảo,ngài không muốn tìm hiểu thử xem sao,biết đâu có thể mở ra truyền thừa cổ xưa cũng không chừng"...đại hán quăng cho Lâm Động một cái bánh vẽ....

"Đến lão bản bên cạnh cũng không chịu được tên vô sỉ này"...chỉ là một khối mộc bài vô dụng,lại bị hắn nói thành như chìa khóa mở ra truyền thừa viễn cổ vậy...cũng may mình là người biết hàng nếu không thường xuyên giao dịch với tên vô sỉ này,dù sao sau này phải đề phòng một chút...lão bản âm thầm tăng thêm cảnh giác với đại hán.

Nếu để Lâm Động biết được suy nghĩ của hắn,chắc chắn sẽ cười rụng răng,mộc bài vô dụng...có bán mười cái của tiệm của lão cũng chẳng mua nổi nó...

"Oh...đưa ta xem...đúng là có chút gia trị tham khảo"...Lâm Động gật gù.

Hai mắt đại hán sáng lên...

Lão bản âm thầm lắc đầu...phá gia chi tử a...
"...".

"Bao nhiêu nói đi..."

"Ta và thiếu gia có duyên,như vậy đi ba giọt linh dịch"...đại hán giở trò công phu sư tử ngoạm...hai mắt chờ mong nhìn tên thiếu gia phá của này...
Thanh Đàn. "...".
Lão bản. "..."
Lâm Động. "..." có phải ta trông rất giống mấy tên thiếu gia phá của...không chắc chắn là do mấy tên này lòng tham không đáy...Lâm Động âm thầm biện hộ...nhưng dáng dấp trắng noãn như tiểu bạch kiểm của hắn thì không khác mấy...*..*.

"Mặc dù là vung tiền làm niềm vui,không có nghĩa ta ngu"...Lâm Động nói,sau đó lấy ra một giọt linh dịch..."một giọt không chịu thì thôi"...ban đầu Lâm Động cố ý tao ra hình tượng phá của...nhưng bị mấy tên này liên tiếp xem thành ngu ngốc hắn cũng giận thật...*...*.

"Được,được....của ngài đây"..,đại hắn nhanh như chớp nhận lấy linh dịch,sau đó nhét cổ mộc vào tay Lâm Động,quay người rồi đi như sợ Lâm Động đổi ý...

Ba người.... •...•

"Đi thôi"...nói rồi nắm tay Thanh Đàn đi ra ngoài...

"Thiếu gia có rảnh lại tới"...lão bản phía sau nói vọng tới....

"Ha ha vớ bở rồi...đúng là một thiếu gia phá của."

Ra khỏi giao dịch phường đi gần tới khu trang viên Lâm gia. Lâm Động tiện tay ném cái ngọc bội (quý giá) vừa nảy qua một bên,sau đó nâng niu cầm lấy cổ mộc đầy rêu xanh mà vuốt ve...

"Lâm Động ca...cái cổ mộc này rất đáng giá sao"...Thanh Đàn nhìn hành động của hắn mà không khỏi hỏi...tất cả mọi chuyện thì rõ ràng mục đích cuối cùng của Lâm Động chính là cái cổ mộc này,nhưng nàng nhìn tới nhìn lui cũng chỉ là cái mộc bài đầy rêu mà thôi.

"Đáng giá...tuyệt đối đáng gia,cầm cả Lâm gia cùng ta đổi,ta cũng không đổi"..Lâm Động nói.

"Có đáng giá như vậy sao"...Thanh Đàn vẫn không tin nói.

"Ha ha...cái này muội không hiểu,nó đối với ta rất trọng yếu."

"Hứ...còn quan trọng hơn muội sao"...Thanh Đàn kiều hừ một tiếng.

Ha ha...dĩ nhiên là tiểu công chúa của chúng ta là quan trọng nhất...nhưng có nó tiểu nhân đây càng có lòng tin bảo vệ được tiểu công chũa...Lâm Động bày ra một bộ nô tài lấy lòng chủ nhân cười bồi nói.

"Hì hì...tha cho huynh đó"...Thật ra Thanh Đàn chỉ làm nũng muốn Lâm Động dỗ nàng mà thôi,đấy ngay khi Lâm Động làm quái nàng liền vui vẻ cười khanh khách...

"Tạ ơn tiểu công chúa...để ta cổng người hồi cung..."
"Tiểu Lâm tử...chúng ta đi."

"Được..."

Trên quan đạo,tiếng cười đùa vui vẻ của hai người truyền đi.