Chương 494: Nhu Tình Mật Ý
- "Ngươi chờ ta một chút, ta cũng sắp trở về tới LODA rồi, để ta theo cùng người thảo luận."
Nhìn trên gương mặt Lý Uyên đã dần khôi phục lại vẻ cơ trí của mình, Đình Tấn mỉm cười nói.
- "Ân, vậy để ta đến tiếp chuyện với bọn họ trước, khi nào trở về ngươi đến thẳng văn phòng của công ty nhé."
Lý Uyên nhu thuận như một con mèo nhỏ, gật đầu dịu dàng đáp.
Trông thấy cặp mắt như thủy tinh còn vương lại một tầng hơi nước mỏng của nàng, Đình Tấn không kìm được âm thầm thở dài một hơi trong lòng.
Nói đoạn, Lý Uyên cũng không chờ Đình Tấn dặn dò thêm cái gì, thân ảnh trở nên mờ nhạt dần, tức thì đã đăng xuất ra khỏi trò chơi, đi tiếp chuyện cùng với người của gia tộc Rockefeller trong hiện thực.
Đình Tấn đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi, sau đó lấy từ trong ba lô ra quyển sách da [Tạp Giới Tĩnh Lự], bấm lựa chọn học tập bằng hệ thống.
Keng! – Chúc mừng, ngài đã học được kỹ năng tu luyện [Tạp Giới Tĩnh Lự]. Xin chăm chỉ tu luyện tăng cường thực lực.
Quyển sách da trong tay Đình Tấn vừa biến mất, thì thanh âm thông báo của hệ thống cũng cùng một lúc vang lên, đồng thời kèm theo đó còn có rất nhiều luồng tin tức được truyền vào đại não Đình Tấn.
- "Quả không hổ danh là bí kiếp tu luyện siêu cấp."
Nhắm mắt hồi tưởng lại những thông tin mới mẻ này, Đình Tấn không kìm được nở một nụ cười, buộc miệng cảm thán một câu.
Trước đây, Đình Tấn tu luyện [Minh Tưởng Thuật] chỉ đơn độc tăng trưởng thuộc tính tinh thần, cũng không có phân chia ra cấp độ rõ ràng.
Còn bây giờ, [Tạp Giới Tĩnh Lự] chẳng những tăng trưởng bốn loại thuộc tính cùng mười loại nguyên tố trong cùng một lúc tu luyện, mà lại còn phân chia ra làm chín cấp bậc rõ ràng, bắt đầu từ một sao cho đến tối đa chín sao.
Tuy nội tâm đang rất khát vọng được thử kiểm chứng hiệu quả của kỹ năng tu luyện mới này, thế nhưng Đình Tấn không có lập tức lao vào tu luyện ngay, mà thay vào đó lại lựa chọn đăng xuất ra khỏi trò chơi.
…
Chậm rãi nhấc lên mí mắt của mình, Đình Tấn nhận ra hắn đã không còn ở trên xe nữa, thay vào đó thì đã được chuyển đến một căn phòng bệnh để tĩnh dưỡng, kiểm tra thương thế.
Và xung quanh hắn lúc bấy giờ đã có không ít tên bác sĩ, bọn họ đang cặm cụi kiểm tra thông số của các đầu máy các thiết bị y tế, có dây nhợ cắm đầy trên người hắn.
- "Ngươi xem ra vẫn rất ung dung nhỉ, còn có tinh thần để chơi trò chơi sao?"
Đúng lúc này, giọng nói của Rose lại đột ngột truyền đến làm Đình Tấn không khỏi ngạc nhiên. Để ý kỹ hắn mới thấy, hóa ra là nàng ta đang ngồi trong một góc phòng bệnh, bị mấy tên bác sĩ che khuất khỏi tầm mắt của Đình Tấn.
- "Ngươi chưa đi?" – Đình Tấn ngờ vực.
- "Tạm thời cũng rảnh rỗi không có việc gì làm nên lưu lại xem chừng ngươi chốc lát."
Rose hờ hững đáp lại.
Mặc dù sức khôi phục của Đình Tấn thật sự đã làm rất nhiều tên bác sĩ kinh hãi, điên cuồng muốn tìm hiểu nghiên cứu, nhưng đối với một người đã từng trải qua thời gian chung đụng chiến đấu với nhau tại Thụy Điển, Rose cũng không mấy ngạc nhiên về vấn đề ấy.
- "Nếu đã không sao thì làm thủ tục xuất viện cho ta đi, ta cần trở về thành phố LODA gấp."
Cất đi mũ trò chơi, Đình Tấn thản nhiên ngồi dậy nhàn nhạt nói, trong khi tay thì không ngừng gỡ đi các dây thiết bị y tế đang cắm trên người mình.
‘Đừng…’
Mấy tên bác sĩ cuống quít vội vàng muốn đến ngăn cản Đình Tấn. Bọn họ vẫn còn muốn kiểm tra thêm ít lâu nữa, hiển nhiên muốn tìm hiểu vì sao Đình Tấn có thể nhanh như vậy mà khôi phục vết thương nặng trên người.
Rose nghĩ thầm, có lẽ Đình Tấn không thích bị người khác đem làm chuột thí nghiệm nên tức thì, nàng vội tiến lên ngăn cản, đuổi mấy tên bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, rồi sẵn giọng nói với hắn.
- "Đợi một chút để ta đặt vé máy bay cho, rồi ngươi theo ta cùng trở về, có gì còn chiếu ứng được nhau."
- "Không cần, thủ tục quá rườm rà, ta có thể tự về được."
Không để tâm lắm, Đình Tấn làm ngơ trước thái độ ân cần của Rose, một tay túm lấy chăn giường bệnh trùm lên người mình, một tay khoát lên, ra hiệu chào tạm biệt với nàng.
Sau đó dưới ánh mắt khó hiểu của Rose, Đình Tấn một hơi đi thẳng đến cửa sổ, không có chút do dự nhảy ra khỏi phòng bệnh, nằm ở tận lầu 10 của bệnh viện.
Bất thình lình bị hành động của Đình Tấn làm cho kinh hãi biến sắc, Rose vội vàng chạy tới nhìn ra ngoài cửa sổ thì mới phát hiện ra, Đình Tấn đã bay vọt đi khuất bóng, chỉ để lại một điểm đen nhỏ tận chân trời.
- "Tên khốn này!"
Hận đến nghiến răng nghiến lợi, Rose không cầm được tức giận, mắng thầm trong miệng, nội tâm chua xót không ngớt. Khi mà nàng đã bỏ thời gian quan tâm ngồi chờ hắn lâu như vậy, đổi lại chỉ có thái độ hờ hững đến chán ghét.
…
Đình Tấn thì hoàn toàn không để ý đến điểm này, trong đầu hắn hiện giờ chỉ nghĩ đến việc phải dùng tốc độ nhanh nhất quay về thành phố LODA.
Lại mất thêm 3 giờ đồng hồ phi hành với tốc độ tối đa, Đình Tấn rốt cuộc cũng trở về được văn phòng trụ sở chính của tập đoàn [The Alliance].
Mặc trên người một bộ quần áo trắng tinh của bệnh nhân, Đình Tấn không quan tâm đến ánh mắt kì lạ của đám nhân viên xung quanh, một mạch đi thẳng tới văn phòng làm việc của Lý Uyên.
Ấy thế nhưng, ngoài sự dự liệu của Đình Tấn, vừa bước vào phòng thì trước mắt hắn cũng chỉ có một mình Lý Uyên ngồi trên bàn làm việc, ngoài ra không còn có ai khác nữa.
- "Người đâu rồi?"
Vừa tiến vào trong phòng, Đình Tấn liền đã lên tiếng hỏi Lý Uyên.
- "Đợi ngươi lâu quá, đối phương cũng đang mang công việc trên người, không thể chờ thêm được nữa, ta đã thay ngươi đồng ý liên minh luôn rồi."
Lý Uyên nhẹ giọng trả lời, ánh mắt dán chặt vào trên người Đình Tấn, hay nói đúng hơn là quần áo hắn đang mặc.
- "Ngươi bị thương?"
Ngữ khí bỗng trở nên lo lắng, Lý Uyên vội vàng đi tới bên cạnh Đình Tấn, nhìn chằm chằm mặt hắn mà hỏi.
- "Chút thương nhẹ, không có gì đáng lo cả."
Đình Tấn lắc lắc đầu, vỗ ngực cười to, hắn không muốn nàng lo lắng thêm nên chỉ đành ém nhẹm đi sự tình gặp người của [Thiên Địa Hội] ám sát.
Dù vậy, Lý Uyên vẫn không buông tha, không chút ngại ngùng đi tới sờ soạn khắp người Đình Tấn, ý đồ muốn tìm kiếm ra một điểm vết thương, kiểm chứng cho lời nói của Đình Tấn.
- "Thật không có bị thương?"
Trải qua sơ bộ kiểm tra mà không tìm thấy được gì, Lý Uyên ngờ vực nhìn Đình Tấn hỏi lại.
- "Không có gì, bỏ chuyện đó qua một bên đi, kể ta nghe về tình hình hợp tác thế nào."
Đình Tấn xùy xòa vài câu cho có lệ, sau đó vội vàng chuyển hướng đề tài đối thoại.
Hắn biết mình đi đường có không dưới 3 giờ đồng hồ, muốn người khác ngồi đợi mình lâu thêm nữa là thật sự không được tốt cho lắm. Thế nên Lý Uyên quyết định chấp nhận điều kiện của đối phương thì chuyện cũng đã lỡ, Đình Tấn cũng không thể ý kiến gì nhiều lắm.
- "Đối phương thuộc công hội [Rockefeller Tập Đoàn] ở tại USA thành, bởi vì công hội [Rothschild] đã có cứ điểm được thành lập tại đó, cho nên bọn họ sợ rằng sẽ bị phá rối nên muốn cùng chúng ta liên minh.
- Đổi lại, lợi nhuận từ việc mở cổng dịch chuyển sẽ chia cho chúng ta 10%. Ta nghĩ, dù sao bọn họ cũng có hợp tác với [The Alliance Y Dược] trong hiện thực rồi, thì liên minh cũng không có vấn đề gì lớn, lại khi không có được 10% tiền thu nhập từ phí qua cổng của đối phương nên ta quyết định đồng ý."
Lý Uyên không nhanh không chậm giải thích cho Đình Tấn những suy tính trong thế cục của mình.
- "Thế bọn họ có thiết bị liên kết cánh cổng [Thủy Tinh Thể] không?"
Đình Tấn hơi cau mày, nghi vấn.
- "Đừng lo, ta đã hỏi kỹ lưỡng rồi. Thiết bị liên kết quá mức quý hiếm, bọn họ cũng không có cái nào, nhưng mà nếu ngươi chịu đi đến đó hỗ trợ thì bọn họ sẽ chi ra thêm 150 triệu $ để trả tiền công.
- Hiện giờ tài chính của tập đoàn cũng đang trong giai đoạn xoay vòng cần vốn đầu vào mạnh, theo ý ngươi thì ta không thể lựa chọn bán cổ phần ra ngoài được. Cho nên 150 triệu $ này thật sự rất cần thiết cho việc khuếch trương sản phẩm [The Alliance Y Dược] ra thị trường."
Dường như đã đoán trước được Đình Tấn sẽ hỏi như vậy, Lý Uyên mỉm cười giải thích.
Nghe được tin tức này, Đình Tấn cũng thở dài một hơi. Hắn là sợ rằng Lý Uyên sẽ làm việc theo cảm tính, nghĩ đến có người đối phó với gia tộc Rothschild thì lập tức sẽ lao đầu vào ngay mà quên mất đây là cơ hội cho [The Alliance] phát triển thêm một bước.
- "Nếu vậy thì ta yên tâm, ta chỉ là sợ ngươi bị thù hận làm mờ mắt thôi."
Lý Uyên chợt nghe Đình Tấn nói vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, hạnh phúc.
Thân thể nhu nhược của nàng bỗng đi đến tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, nghe từng tiếng nhịp đập tim ấy mà bỗng cảm thấy xao xuyến trong lòng.
- "Tấn… cám ơn ngươi, nhiều lắm."
Nghĩ đến rất nhiều chuyện xảy ra chỉ trong một ngày hôm nay, nội tâm Lý Uyên chợt bồi hồi vô cùng, môi anh đào đỏ mọng bặp bẹ, nhỏ giọng thì thào. Rất nhiều mong ước của nàng, đều đã đạt đến mức sắp trở thành hiện thực cả rồi, vấn đề chỉ còn là thời gian nữa thôi.
Nàng không tài nào nghĩ đến, cuộc sống của mình sẽ thay đổi nhanh đến chóng mặt như thế này, mà hết thảy đều do người đàn ông trước mắt này cấp cho nàng cơ hội đó.
Mênh mông cảm xúc bất chợt ập đến khiến Lý Uyên không kìm được lòng mình nữa, chớp nhoáng với tay chồm lên người Đình Tấn, dùng môi mình khóa chặt miệng hắn.
Đình Tấn bất ngờ, không kịp né tránh, đến khi nhận ra thì lưỡi của đối phương đã đột tập vào trong miệng của mình.
Không dám nghĩ ngợi gì nhiều nữa, Đình Tấn vội vàng đẩy nhẹ vai Lý Uyên ra, gấp giọng nói.
- "Đừng như vậy, ta..."
Hai mắt đen lay láy chăm chăm nhìn lấy Đình Tấn, chẳng khác nào hai cái hố đen đang hút lấy linh hồn của đối phương ra ngoài, Lý Uyên lặng nhìn Đình Tấn mà không nói lời nào. Bọn họ cứ đứng đối diện nhau như thế, cho đến một lúc Lý Uyên làm ra quyết định gì đó, nhoẻn miệng cười.
- "Tấn, ta biết… có lẽ ngươi đang nghĩ hoặc mong chờ lấy một ai đó, nhưng ta muốn cho ngươi biết, sẽ luôn có một người chờ đợi ở phía sau ngươi. Ngươi đã cho ta rất nhiều rồi, ta cũng không dám cầu cạnh gì ngươi nhiều, chỉ hi vọng một lúc nào đó, ngươi có thể bỏ qua người đó, yêu ta một lần có được không?"
Đối diện cặp mắt đầy thâm tình của Lý Uyên, Đình Tấn chợt cảm thấy thật sự tiến thoái lưỡng nan đến cùng cực.
- "Ta… ta không biết… ta cần có thời gian."
Khó khăn lấp lửng ra lấy một câu, Đình Tấn không dám đứng đối diện trước cái nhìn của Lý Uyên nữa, cấp tốc cúi đầu xoay người rời đi khỏi văn phòng, trở về biệt thự chuẩn bị dùng tu luyện để dứt bỏ tạp niệm trong đầu.
Hắn sợ…
Sợ rằng hắn sẽ triệt để sa đọa vào trong đôi mắt tràn đầy nhu tình mật ý ấy, mà quên đi mất định hướng ban đầu của mình, quên đi mất tình cảm của hắn đã từng dành cho Katelyn.
Kiếp trước hắn nợ Katelyn, còn đời hắn không muốn mình lại sẽ nợ Lý Uyên thêm một lần nữa.
Bất quá, ngay tại thời điểm Đình Tấn vừa nói xong câu nói ấy, Lý Uyên tự nhiên nở nụ cười, cười như hoa xuân nở rộ trên gương mặt nàng.
- "Ta sẽ chờ…"
Trong khi dõi theo bóng lưng khuất dần của Đình Tấn, nàng thì thào trong miệng, thanh âm chỉ đủ cho mỗi một mình nàng nghe thấy.