Chương 286: Hieman vs David.
Hieman điên cuồng gân cổ rống lớn lên một tiếng. Cảm giác nhục nhã xông lên đầu làm hắn không thể khống chế được cảm xúc của mình được nữa.
Vì một bên mắt trái đã bị che đi bởi bàn tay của đối phương, tầm nhìn của Hieman đã bị hạn chế đi rất nhiều. Hắn chỉ có thể dựa vào cảm giác để xác định vị trí của kẻ địch, sau đó dứt khoát vung mạnh thanh dao găm đang cầm trong tay phải, nhắm vào đầu của kẻ đang dùng tay áp lên mặt, đè đầu mình xuống đất, mà đâm tới.
Có thể hắn đã thật sự có ý định muốn hạ sát đối phương, bởi vì cả về lực lượng và tốc độ đều gần như được dốc toàn lực, tăng lên rất nhiều lần so với lần công kích trước đó nhắm vào Đình Tấn.
Thế nhưng, hành động của hắn dường như đang bị đối phương đoán biết trước được.
‘Bặt…’
Cánh tay đang vung dao găm sang ngang của Hieman chỉ mới vừa đi được một nửa đoạn đường thì đã bị một bàn tay khác bắt được.
Ngay sau đó, một lực lượng mạnh mẽ truyền đến từ bàn tay đó đã đẩy ngược cánh tay phải của Hieman xuống, vòng qua phía bên vai trái, siết chặt vào cổ của hắn.
- "Aaaa…"
Hieman vẫn tiếp tục gào thét liên tục, không chịu từ bỏ chống cự. Một tay trái vẫn còn đang tự do của hắn nhanh chóng vung ngang một cái. Dao găm trên tay cũng được xoay ngược lại, mũi dao hướng về phía kẻ địch đang khống chế hắn mà đâm tới.
Đúng lúc này, bàn tay đang úp lên mặt, đè ép đầu của Hieman đã được nhấc lên, chuyển hướng về phía cánh tay trái đang vung dao tới của hắn mà chộp tới.
Kết quả vẫn như cũ, tốc độ của Hieman không thể đuổi kịp với đối phương. Cánh tay trái của hắn dễ dàng bị khống chế lại. Đồng thời lực lượng mạnh mẽ truyền đến lại đè ép cánh tay trái này của hắn vòng qua phía bên vai phải, tạo thành một thế gọng kìm siết chặt lấy cổ của hắn.
Lúc này, Hieman đã có thể nhìn rõ được gương mặt của kẻ đã khống chế mình nãy giờ, một người thanh niên trẻ tuổi, chỉ khoảng 22 – 23, với mái tóc xoăn màu đen. Hắn nhớ được, đây cũng chính là kẻ đã có ý định xông lên, muốn trực tiếp va chạm với mình lúc nãy, nhưng đã bị tên Đình Tấn kia cản lại.
Đến thời điểm hiện tại, Hieman mới kịp nhận ra rằng, đối phương cũng không phải yếu như mình nghĩ. Bọn họ rất có thể đều có thực lực ở ngang tầm với mình hay thậm chí là cao hơn một bậc cũng không chừng.
- "David, có chừng mực."
Đúng lúc này, giọng nói của Đình Tấn liền vang lên từ phía sau. Hắn sợ rằng, nếu lỡ như có xảy ra sơ xuất gì thì có thể sẽ ảnh hưởng không tốt đến kế hoạch của nhiệm vụ lần này nữa.
Thì ra kẻ đã xông lên, khống chế lại tên Hieman nãy giờ chính là David.
Qua lời nói của Đình Tấn, Hieman cũng đã biết được tính danh của kẻ đang đối chiến với mình. Ánh mắt đầy sát khí của hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt của David, sau đó lạnh giọng thốt ra một câu.
- "Ngươi rất nhanh."
Làm một người có năng lực đặc biệt về tốc độ, Hieman có thể gia tăng tốc độ tối đa của mình lên gấp ba lần so với một người bình thường. Thế mà đối với David, hắn đã không thể chối cãi về tốc độ và khả năng phản ứng cực nhanh của đối phương.
Bất quá, nhìn phong cách chiến đấu, Hieman lập tức có thể nhận ra, đối phương tuy nắm giữ năng lực có thể còn cao cấp hơn của mình nữa, nhưng là kỹ năng chiến đấu thì có thể vẫn còn nằm dưới cơ mình. Chính vì điều đó, nên hắn mới vẫn giữ được bình tĩnh như lúc này.
Nghe được lời khen của Hieman, David cũng không khách sáo, châm chọc lại một câu, dường như muốn trả đũa lại cho những câu nói ngạo mạn lúc nãy của đối phương.
- "Còn ngươi thì rất chậm…"
Tuy rằng bị châm chọc, nhưng Hieman cũng không tỏ vẻ tức giận gì về câu nói của David. Hắn chỉ nhếch mép, như cười mà không cười đáp trả lại một câu.
- "Cái đó thì chưa chắc!"
Ngay khi vừa nói dứt câu, Hieman giơ chân đạp mạnh vào vùng eo của David. Sau đó lợi dụng phản lực, hắn vung mạnh đôi tay để thoát ra khỏi sự kìm kẹp từ đôi bàn tay như hai chiếc kềm thép của đối phương.
David do bị câu nói của đối phương làm phân tâm, không cẩn thận chú ý nên đã không kịp thời né tránh cú đạp chân này. Đến khi kịp nhận ra mục đích của đối phương thì mọi chuyện đã quá muộn, Hieman đã thoát ra khỏi thế gọng kìm và đang vung dao găm, hướng về ngực của mình đâm tới.
‘Soạt…’
Lưỡi dao sắc lạnh lướt ngang qua chiếc áo sơ mi trắng mỏng của David, mở ra một lỗ hổng to lớn cùng với để lại một vết thương rộng đến hơn gang tay, đang ứa ra máu trên ngực hắn.
Tuy rằng bị thương, thế nhưng ánh mắt David nhìn cũng không nhìn lấy ngực mình một cái, vẫn đang tập trung chú ý từng động tác của Hieman. Bởi vì đây là bài học thứ nhất Đình Tấn đã dạy cho hắn, ‘Không bao giờ được rời mắt khỏi kẻ địch của mình’.
Điều này cũng làm Hieman bị kinh ngạc không thôi, vì dù sao theo phản xạ tự nhiên của con người, một khi bị thương hay bị đau thì bọn họ sẽ không tự chủ mà nhìn lại nơi bị đau hoặc bị thương của mình.
Hắn sẽ lợi dụng cơ hội đó để tiếp tục xông lên công kích, làm cho đối phương không kịp trở tay. Chiêu trò này cũng được hắn sử dụng rất nhiều lần với những người trong đội đặc nhiệm, thế mà hôm nay không ngờ lại bị thất bại ở một tên lính mới như David vậy.
Hieman nào biết được rằng, David đã phải luôn chịu đựng sự đau đớn đến từ hệ thống giả lập gần với 100% độ chân thực của game Anh Hùng. Kể từ lúc gia nhập vào tiểu đội của Đình Tấn, hắn chưa bao giờ giảm xuống mức độ giả thuyết hiện thực dưới 90% cả. Cơn đau rát từ vết thương này, cũng không là gì đối với hắn, thậm chí còn có thể nói chỉ hơi đau nhức như bị kiến cắn mà thôi.
Cuộc va chạm của hai người cũng chỉ diễn ra trong chớp mắt, chưa đầy 3 giây đồng hồ, thế nên những người ở bên ngoài muốn nhúng tay cũng không kịp làm gì được cả vì cũng không thể theo kịp tốc độ của bọn họ.
Bây giờ trông thấy bọn họ giằng co một hồi lâu không nói tiếng nào, Vansy hơi cau mày quay sang nhìn Tiêu Phương đang đứng bên cạnh, nhỏ giọng thì thầm.
- "Có định lên giúp hắn không?"
Tiêu Phương nhìn vào Hieman, sau đó lại hướng về phía David. Nàng hơi lắc nhẹ đầu mình, lên tiếng trả lời.
- "Đây là cuộc đấu giữa hai người đàn ông, ta không muốn nhúng tay vào."
Vansy nghe vậy thì mới chợt sực nhớ ra điều này. Hắn quay đầu nhìn lại chiến trường, sau đó hơi suy nghĩ gì đó, ánh mắt bắt đầu chuyển hướng, chăm chú nhìn về phía Đình Tấn.
Cùng lúc đó, David đã bắt đầu có hành động. Hắn đưa tay rút ra một tay dao gọt trái cây ốm nhỏ được vắt ở sau lưng, xoay mũi dao hướng xuống đất rồi đưa ra chắn trước ngực.
Hắn khom người xuống, cả thân thể hơi chồm về phía trước. Đây chính là hành động mà David vẫn thường hay làm trước khi tiến vào trạng thái súc tích lực lượng, chuẩn bị bạo phát ra tốc độ tối đa của hắn.
Hieman hơi híp mắt lại, nhìn lấy từng động tác chuẩn mực của David, hầu như không để lộ ra sơ sót nào. Hắn quả thật có chút bất ngờ về thực lực của đối phương, vì không hề nghĩ rằng một người không ở trong quân ngũ, không trải qua huấn luyện khắc khổ, chỉ tham gia game Anh Hùng thôi mà lại có thể đạt được thực lực như vậy.
Bản thân Hieman cũng tham gia chơi game Anh Hùng, thế nên hắn biết rõ. Mặc dù trong game có mức độ chân thực đến đâu đi chăng nữa thì trong một khoảng thời gian ngắn ngủi cũng rất khó lòng đạt được kinh nghiệm thực chiến ngoài hiện thực. Đó còn chưa nói đến bản thân Hieman đã tích lũy qua nhiều năm đào tạo vì một mục đích chiến đấu, nên mới có được kỹ xảo cận chiến như bây giờ.
Đôi bên chăm chú nhìn nhau một hồi, bất chợt, một cơn gió nhẹ thổi qua, xô đẩy những tán lá cây, làm cho chúng phát ra âm thanh xì xào. Ngay tại thời khắc đó, cả hai người Hieman lẫn David đều đã biến mất trong chớp mắt.
‘Choang choang choang… xoẹt’
Không đến một giây sau đó, David và Hieman đã dính sát vào nhau. Hai cánh tay của hai người bởi vì tốc độ vung vẩy quá nhanh, làm cho người xem ở đây không kịp nhìn theo, chỉ thấy từng tia lửa lóe lên cùng với âm thanh kim loại va chạm với nhau vang lên liên hồi.
Cả hai người dường như đánh ngang tay nhau. David thì có tốc độ và sức mạnh đều nhỉnh hơn Hieman một chút. Bởi vì hắn đã tu luyện trong game, gia tăng thuộc tính nhanh nhẹn và sức mạnh rất nhiều. Còn riêng Hieman thì lại có hai thanh vũ khí dao găm, lại thêm một khối kinh nghiệm thực chiến cao hơn David nên vẫn giữ được thế cân bằng.
Đôi bên một dao đâm tới, một tay đón đỡ qua lại liên tục, tuy rằng trông như rất nguy hiểm, mỗi đòn đều đánh vào vị trí hiểm yếu, nếu đâm trúng thì lập tức có thể lấy mạng của đối phương, nhưng cho đến hiện tại thì vẫn chưa người nào làm bị thương người nào.
‘Choang…’
David một tay vung dao gọt trái cây đón đỡ thanh dao găm quân dụng của Hieman, một tay còn lại trống không cũng giơ ra bắt lấy cánh tay còn lại của đối phương. Đến lúc này, hai người dường như hiểu ý của đối phương, không tiếp tục công kích nữa mà đã dừng lại, bốn mắt chăm chú nhìn nhau.
- "Ngươi rất mạnh, cũng rất nhanh! Ta thật không thể nghĩ tới làm sao ngươi lại có thể làm được như vậy."
Hieman giọng nói hưng phấn, không ngần ngại tán thưởng David.
- "Ngươi cũng rất nhanh! Nhưng phần thắng đã thuộc về ta!"
David cũng không tiếc cho đối phương một lời tán thưởng. Bất quá, câu nói phía sau của hắn cũng đồng thời làm cho Hieman bị kinh ngạc không thôi.
- "Hahahaa… vậy thì tới đây cho ta xem ngươi làm gì được ta!"
Nghe xong câu nói ‘sốc đến tận óc’ của David, Hieman cũng không tức giận mà ngược lại còn cười lớn một tiếng, giọng nói tràn đầy sự phấn khích mà quát lớn.
Vừa nói dứt câu, Hieman rút trở về thanh dao găm đang giằng co với thanh dao gọt hoa quả của David, sau đó lại đâm tới một cái. Một cánh tay kia, hắn vẫn còn bị bàn tay như cái kềm sắt của David giữ chặt nên vẫn không thể làm ra được hành động gì cả.
Vẫn giống như trước đó, David lại đưa thanh dao gọt hoa quả của mình ra đón đỡ đòn công kích của đối phương, nhưng vào chính thời điểm này, bất ngờ lại xảy ra.
Thực chất, đây chỉ là một đòn đánh lạc hướng của Hieman mà thôi. Hắn dựa vào kinh nghiệm thực chiến dày dặn của mình, đã đoán ra trước được hành động của David, nên mới tung đòn ‘hỏa mù’ dụ cho David ra tay đón đỡ đòn công kích của mình.
Ngay khi hai thanh vũ khí của hai người sắp va chạm vào nhau, Hieman cổ tay lách qua một đoạn ngắn, tránh được lưỡi dao gọt hoa quả của David.
Trong ánh mắt lạnh lùng của David, mũi của thanh dao găm quân dụng kia đang nhanh chóng tiếp cận lấy bờ vai của hắn.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc chớp mắt này, Hieman đột nhiên lại có một dự cảm bất an, bởi vì hắn vừa trông thấy được nụ cười trên khóe miệng của David.
‘Phập…’
Lưỡi dao quân dụng kia ngọt ngào xuyên qua chiếc áo sơ mi trắng của David, đâm xuyên vào trong bờ vai phải của hắn gần như ‘lút cán’.
Ấy vậy mà David dường như không hề cảm giác được đau đớn trên vai mình, con dao găm gọt hoa quả đang được hắn giơ lên đón đỡ kia lúc này đã thay đổi phương hướng, mục tiêu chính là cánh tay phải của Hieman.
Hieman tuy bị kinh ngạc vì hành động liều lĩnh, lấy thương đổi thương của David, thế nhưng với kinh nghiệm trận mạc dày dặn của hắn, tình huống như vậy cũng đã thường xảy ra nhiều lần rồi.
Cho nên Hieman cũng không hề có chút lo lắng hay sợ hãi gì. Hắn lách người sang một bên né tránh, đồng thời tay phải nắm thanh dao găm đang cắm trên vai David cũng buông ra, ý định muốn giữ lại tay đang cầm dao gọt hoa quả của David, không cho hắn đâm xuống.
Bất quá, Hieman đã quên mất cánh tay còn lại của mình vẫn còn đang bị David nắm giữ. Một lực kéo mạnh mẽ truyền đến làm cho Hieman không kịp trở tay, cả thân thể bị mất thăng bằng, ngã chúi về phía trước.
Tuy rằng đã bị rơi vào tình thế nguy cấp, Hieman vẫn không chịu từ bỏ chống trả. Hắn giơ chân đạp mạnh vào đùi của David, muốn thực hiện màn thoát hiểm như trước đó đã làm khi bị David khống chế.
Thế nhưng lần này David đã đoán biết trước được ý đồ của Hieman, nên đã làm ra phản ứng né tránh trước tiên.
Cú đá thoát hiểm đã hụt mất mục tiêu, trong ánh mắt kinh hãi của Hieman, thanh dao gọt hoa quả đã lởm chởm răng cưa vì va chạm mạnh với dao quân dụng, nhẹ nhàng đâm vào cánh tay phải của Hieman.
‘Soạt…’
'Tê Liệt'
Cả thân thể Hieman đột nhiên có cảm giác như vừa có một dòng điện chạy ngang qua, làm hắn trợn mắt lên vì kinh ngạc, cứng đờ người ra, không thể làm ra bất cứ cử động nào dù chỉ là động đậy một đầu ngón tay.
Duy chỉ còn có những bộ phận bên trong cơ thể và cặp mắt là vẫn còn hoạt động được bình thường mà thôi. Cái cảm giác này làm cho hắn không khỏi nhớ đến kỹ năng 'Tê Liệt' trong game Anh Hùng của nghề nghiệp đạo tặc.
Nhưng mà bây giờ đã không còn thời gian cho hắn suy nghĩ gì nữa rồi. Bởi vì ngay sau đó, Hieman không còn nhìn thấy thân ảnh của David ở trước mặt mình đâu nữa, đồng thời hắn đã cảm giác được có một vòng tay đang siết chặt lấy cổ và đầu của mình, hô hấp cũng vì thế mà càng lúc càng trở nên khó khăn hơn.
Hai giây trôi qua, Hieman rốt cuộc cũng đã lấy lại được quyền khống chế cơ thể. Thế nhưng hai cánh tay của hắn bây giờ đã bị đôi chân của David khóa chặt lại, không thể làm ra bất cứ cử động nào khác, chỉ có thể giang rộng ra hai bên mà thôi.
Mang trọng lượng của một người trưởng thành trên vai, Hieman cố gắng xoay mạnh phần lưng của mình, như muốn hất bay David, thoát khỏi sự kìm kẹp của đối phương.
‘Hộc hộc…’
Mỗi giây trôi qua, hô hấp của Hieman càng lúc càng trở nên khó khăn hơn, gương mặt của hắn cũng vì thế mà đã đỏ lên, nổi đầy gân xanh trên trán và cổ.
Bất quá, David dường như vẫn chưa có dấu hiệu muốn ngừng tay, trông hắn có vẻ như thật sự muốn xiết chặt đến khi đối phương ngừng thở mới thôi.
Cứ như vậy một phút trôi qua, vận động quá nhiều làm Hieman không còn sức lực để vùng vẫy được nữa.
Đầu óc bắt đầu trở nên mê muội, tầm nhìn cũng trở nên mờ đi, Hieman đã không còn giữ được thăng bằng nữa…
‘Phịch…’
Hắn khụy hai đầu gối xuống, quỳ trên mặt đất, mặt đối diện với những người đồng đội của mình. Một tay hắn giơ ra như muốn cầu cứu lấy bọn họ, vì bây giờ hắn thật sự đã thấy sợ, cảm giác tựa như cái chết đang đến gần với mình lắm rồi.
Làm một người quân nhân trải qua gian khổ huấn luyện, có thể nói là đến chết đi sống lại, thế nhưng khi đối mặt với cái chết thì có mấy ai không hề sợ hãi. Mà đằng này, cái chết vẫn còn đang từ từ, chậm rãi mà đến. Áp lực tinh thần ấy, một người trẻ tuổi như Hieman không chịu đựng nổi cũng là điều bình thường.
- "Đủ rồi, chúng ta nhận thua. Thả hắn ra đi."
Một giọng nói lạnh lùng của cô gái duy nhất trong đội đặc nhiệm, có tên gọi là Tiêu Phương kia vang lên.
Một giây…
Hai giây…
Từng giây nhỏ giọt trôi qua, thế nhưng đến hơn năm giây sau, David vẫn chưa hề buông tha cho Hieman. Ánh mắt của hắn vẫn lạnh lùng, chăm chú nhìn lấy gương mặt đang đỏ lên và nổi đầy gân xanh của Hieman.
Gã Thượng sĩ Nguyen Hang từ đầu đến giờ vẫn đang cứng đờ người, đứng chết trân tại chỗ quan sát cả cuộc chiến này. Đến hiện tại, khi đôi bên đã phân định được thắng thua, hắn ta mới vội vàng hướng về phía Đình Tấn khuyên bảo nói.
- "Thiếu tá Đình Tấn, mau gọi đồng đội của ngươi dừng tay đi! Đừng để xảy ra án mạng, sẽ không hay đâu…"
Thế nhưng, trả lời lại gã Thượng sĩ Nguyen Hang chỉ là cái lắc đầu và giọng nói lạnh nhạt của Đình Tấn.
- "Đừng lo, David biết chừng mực. Sẽ không có án mạng gì đâu."
Gã Thượng sĩ Nguyen Hang nghe vậy thì càng lúc càng gấp hơn, thế nhưng hắn cũng không biết phải làm gì, vì bản thân cũng chỉ là một người bình thường không có năng lực gì đặc biệt. Cho nên hắn không thể tự tiện xông vào, can ngăn hai người được. Lỡ như ăn một cước của bọn họ cũng đủ lấy đi nửa cái mạng của hắn rồi.
Trông thấy ánh mắt của Hieman đã bắt đầu lịm dần đi, bốn người thanh niên trong đội đặc nhiệm bao gồm Vansy, Trần Hạo, Đỗ Lễ, Tiêu Phương đều gấp đến độ ngồi trên chảo nóng. Bọn họ đều đang nghiến răng, siết chặt nắm tay khống chế cảm xúc đang muốn bộc phát của mình để xông lên giải vây cho Hieman.
‘Phịch…’
Lại một lúc lâu sau đó, Hieman đã không chống đỡ được nữa, cả người đổ ập xuống mặt đất. Không biết hắn đã ngất đi chưa nhưng mà David vẫn còn đang giữ chặt lấy cổ và đầu của đối phương, chưa có ý định thả ra.
Thấy thế, cô gái tóc đỏ duy nhất trong đội đặc nhiệm gọi là Tiêu Phương này đã nhịn không được nữa. Ánh mắt của nàng đầy sát khí nhìn chằm chằm vào David.
- "BUÔNG RA!"
Bất thình lình, nàng hét lớn một tiếng, vung ra bàn tay phải của mình, làm thành tư thế đang nắm một quả cầu.
‘Phừng!"
Chỉ trong chớp mắt, một quả cầu lửa xuất hiện trong bàn tay phải đang vung ra của Tiêu Phương. Ánh lửa màu trắng sáng lóa chứng tỏ cho nhiệt độ của nó ít nhất không dưới 1.500 độ C.
Ngay sau đó, nàng lập tức nắm quả cầu lửa này, nhắm về phía đầu của David mà ném mạnh tới.
Nếu David vẫn tiếp tục giữ chặt khư khư lấy Hieman thì nhất định sẽ bị quả cầu lửa này đánh trúng. Với nhiệt độ không dưới 1.500 độ C của quả cầu lửa này thì chắc chắn hắn không chết cũng phải bị bỏng nặng.
- "Con mụ kia! Đừng có phá rối! Ăn ta một cước!"
Tại thời khắc Tiêu Phương vừa ném ra quả cầu lửa, một tiếng hét lanh lảnh vang lên từ trong nhóm người của Đình Tấn, kèm theo đó là một bóng người lao vút đi ra khỏi hàng ngũ, xông thẳng về phía quả cầu lửa đang lao tới.