Chương 141: Diễn thuyết (2)
Không ai có thể hiểu rõ điều đó hơn bọn họ được, bởi vì dù là đội Lính Đánh Thuê có số lượng người đông nhất nhưng vì rời rạc hoạt động mà thời gian vừa qua bọn họ liên tục bị người của nhiều thế lực khác chèn ép sống cũng rất khó khăn.
Thậm chí có nhiều người không kìm được mà nghiến răng, xiết chặt nắm tay, máu cũng đang sôi lên bởi họ cảm giác như đây là dùng hoàn cảnh của mình mà nói.
Thời gian yên tĩnh cũng không lâu, rất nhanh sau đó tiếng trống từ loa siêu âm đột nhiên vang lên, phảng phất cùng nơi tảng đá lớn rơi vào mặt nước, mặt sau tiếng đàn vẫn là đồng nhất đoạn giai điệu của khúc nhạc ‘The Dawn’ thế nhưng nhạc cụ gõ gia nhập, làm cho sóng gió đột nhiên nổi lên, không ngừng áp sát.
Trên sàn lớn, tên pháp sư kia đã dừng lại, hắn đứng đối diện mà nhìn lấy những người bên dưới. Giọng nói cất cao lên, tràn đầy sức mạnh bên trong.
- "… Đúng vậy, chúng nghĩ rằng bọn ta là những con người yếu đuối sẽ sống như một con chó đang lăn lộn ngoài đường, những kẻ chỉ biết sống trong tuyệt vọng.
Thế nhưng bất kể đám người đó dùng thủ đoạn gì cũng đều sẽ không thể ngăn cản được bước tiến của bọn ta. Và hôm nay cũng sẽ là như vậy!
Ta! Đình Tấn cùng với đồng đội của mình…"
Nói đến đây, hắn đưa tay hất tung lên mũ trùm đầu, để lộ ra gương mặt kiên nghị, sắc lạnh của mình. Sau đó lập tức xoay ngang người, giơ tay chỉ về một tên mặc áo khoác mũ trùm đầu và khăn bịt mặt đang đứng ở phía sau.
Đối phương ngay như đã có chuẩn bị, ngay khi bị chỉ trúng thì lập tức đưa tay kéo ra khăn bịt mặt rồi gân cổ, hét lớn báo lên tên của mình.
- "David Levi!"
Ngay sau đó tên đồng đội đứng bên cạnh hắn cũng lặp lại một loạt những hành động giống như vậy.
- "Louis Nguyễn!"
…
- "Ameerah Emiko Nada!"
…
- "Terrell Donway"
…
- "Dendi Levi"
…
- "Ami Levi"
Từng người theo nhịp trống dồn dập báo lên tên thật của mình. Đoạn nhạc cũng dần dần tiến vào những giây phút điên cuồng cuối cùng, âm thanh của tiếng đàn ghita điện bắt đầu dâng trào những hợp âm cao mà phát ra đoạn điệp khúc.
Vẫn là đồng dạng giai điệu, nhưng ở bão tố bên trong, tiếng đàn giống những cái tay đang nâng đẩy cơn sóng lớn lên đến độ cao đỉnh điểm.
Tất cả những tên người chơi bên dưới quảng trường đều có một loại gấp gáp cảm giác, tựa như có một cơn sóng lớn đang dồn dập đánh vào trên người, đem mình chôn vào dưới nước.
Ngay khi tên đồng đội cuối cùng vừa báo tên xong, tên pháp sư xoay người lại nắm tay giơ lên cao mà lớn giọng gào thét.
- "… Hôm nay, bọn ta đến đây để chứng minh những sai lầm về suy nghĩ của các ngươi, rằng bọn ta đã trở về từ địa ngục. Trở về để nói cho các ngươi biết…"
Nói đến đây, hắn nắm chặt bàn tay, cánh tay giơ lên cao mà khàn giọng gào thét.
- "Bọn ta sẽ chiến đấu dù cho máu và vũ khí của chúng ta có đổ ra đầy cả chiến trường, cho đến hơi thở cuối cùng vì vinh quang của [The Alliance].
Và nếu như bị bao vây đến không còn sức để chiến đấu, hay bị tàn sát và không còn hi vọng, thì bọn ta vẫn sẽ ngẩng cao đầu mà nhổ nước bọt vào mặt các ngươi trong sự coi thường.
NHƯNG BỌN TA SẼ KHÔNG BAO GIỜ ĐẦU HÀNG!"
Sáu tên đồng đội ở phía sau đều đồng loạt giơ tay gào thét theo đội trưởng của mình.
Thanh niên da đen Alvin và năm người bạn của hắn đứng bên dưới sàn lớn, máu đang sôi lên, nắm tay xiết chặt vì kích động, vì hưng phấn. Bọn họ thật muốn thét lên một tiếng thật lớn cùng với những người đứng trên sàn kia để giải tỏa những dồn nén trong lòng.
Hàng nghìn người trong quảng trường lúc này tâm tình cũng không khác mấy Alvin. Thậm chí gương mặt của nhiều người đã đỏ lên, bờ vai cũng run rẩy vì phải dồn nén lại tâm tình như dời sông lấp bể của mình.
Nhất là với những tên thanh niên trẻ tuổi đầy nhiệt huyết như Alvin. Trong mắt bọn họ như đang hừng hực cháy lên một ngọn lửa, hướng thẳng đến những thân ảnh đứng trên sàn cao trước mặt.
"Rầm! Rầm! Rầm!...."
Thế nhưng, tên pháp sư trên sàn lớn vẫn chưa chịu dừng lại tại đó. Hắn giơ chân dậm mạnh xuống sàn lớn, nghiêm người đứng thẳng sống lưng, cả cánh tay phải dán sát vào người, bàn tay nắm chặt như một cái búa đập mạnh vào trái tim mình cũng như trái tim của mỗi người có mặt ở quảng trường ngay lúc này.
Sáu tên đồng đội ở phía sau cũng đồng loạt đứng nghiêm người đưa tay đặt vào ngực mình, miệng cũng đồng thanh hét lên theo tên đội trưởng của mình.
Giọng nói đã khàn đi vì phải liên tục gào thét của hắn ngay lúc này càng như làm rõ hơn ý chí kiên cường, cũng như sức mạnh mà hắn muốn truyền đạt tới những người ở đây.
- "BỌN TA LÀ THE ALLIANCE! VÀ THE ALLIANCE SẼ KHÔNG BAO GIỜ GỤC NGÃ!"
Tựa như cảm giác được khát vọng của những người ở bên dưới quảng trường, đứng ở trên sàn, trong phần cao trào của đoạn nhạc như từng cơn sóng biển dồn dập, hắn tiếp tục hét lên, chất vấn đám người bên dưới.
- "BÂY GIỜ NÓI CHO TA BIẾT, CÁC NGƯƠI NHẬN ĐỊNH RẰNG CHÚNG TA LÀ AI?!~"
Cả quảng trường lập tức bị câu nói này của Đình Tấn kích nổ. Tiếng dậm chân, đập ngực lại thêm tiếng thét vang của gần 600 tên thành viên của [The Alliance] đồng loạt vang lên.
Nhưng không dừng lại tại đó, hàng chục nghìn người có mặt ở tại đây và ngay lúc này cũng không nhịn được kích động trong lòng, bắt chước làm theo những động tác của đám người xung quanh, miệng cũng hét lên theo.
"Rầm rầm rầm…"
- "WE ARE [The Alliance]! WE WILL NEVER SURRENDER!"
Âm thanh tuy có lộn xộn nhưng sau nhiều lần tung hô đã bắt đầu ngay ngắn rõ ràng có thể nghe rõ được từng câu từng chữ, tựa như đã có tập luyện trước đó nhiều lần.
Bọn họ đôi mắt trừng lớn nghiêm chỉnh đứng thẳng sống lưng. Sắc mặt đã đỏ lên vì hưng phấn và kích động.
Một số tên thành viên của những phòng làm việc và hội, nhóm lớn như [The Throne], Hồng Môn Hội cũng trợn mắt ngoác mồm nhìn cảnh tượng hùng vĩ trước mặt.
Báo Đen đứng ở một góc của quảng trường, gần với tòa cao ốc Trung Tâm Nghề Nghiệp, với một đám năm người đàn ông tráng niên khác. Trong lòng bọn họ cũng không khống chế được mà xuất hiện một tia hâm mộ. Hắn không khỏi cảm khái một tiếng.
- "Thật hâm mộ tuổi trẻ nhiệt huyết, nếu được trẻ lại mười tuổi hoặc nếu không còn ở trong quân đội có lẽ ta cũng sẽ không kìm chế được kích động mà tham gia vào đám đông bên kia."
Năm người kia không khỏi gật nhẹ đầu tán thành suy nghĩ của Báo Đen. Nghe tên thanh niên Đình Tấn kia diễn thuyết, máu nóng của bọn hắn cũng không kìm được mà đang sôi lên ùng ục đây.
Bọn họ cho dù đều là đội trưởng của một nhóm quân đặc nhiệm, thế nhưng bọn họ cũng đồng thời là một tên đàn ông. Ai lại không muốn được mặc sức tự do mà tung hoành hay điên cuồng một lần.
Trái ngược lại với những người này, Henry và Trần Cận Hùng, hai người cùng với những tên thuộc hạ của mình đang đứng tại một góc khác, gần ngay Đại Sảnh Lính Đánh Thuê, mà quan sát lấy toàn bộ quảng trường.
Nhìn thấy sĩ khí của đối phương càng lúc càng nâng lên cao, Henry và Trần Cận Hùng trong lòng cũng lập tức trở nên phân vân do dự, không biết lần hành động này có thể thành công hay không. Hoặc có khi nào lại như lần trước không bắt được gà còn mất thêm nắm gạo.
Henry đôi mắt híp lại thành một đường mà nhìn lấy thân ảnh của Đình Tấn bên trên sàn lớn. Trong lòng cũng nhanh chóng suy tính cho phần tiếp theo của kế hoạch.