Chương 1: Sống Lại Cùng Tiểu Thuyết

Trọng Sinh Biến Thân Cùng Thần Mộ Du Ký

Chương 1: Sống Lại Cùng Tiểu Thuyết

"Này.Cậu định bao giờ mới đóng tiền phòng đấy."
Tôi nhìn người đàn bà đang đứng trước cửa phòng nói: "Cô ơi cho con khất đến cuối tháng con đóng ạ."
Người phụ nữ chống tay, nhăn mặt nói:
"Cậu thanh niên trai trẻ, mạnh khỏe như vậy mà sao không đi kiếm lấy việc làm đi."
"Dạ, con cũng đang kiếm ạ." Tôi nói mấy câu qua loa rồi đóng cửa phòng lại.

Tôi năm nay hai mươi ba tuổi, tốt nghiệp đại học được một năm ngành thú y nhưng vẫn không xin được việc làm. Ba mẹ tôi nói không xin được việc thì về quê làm nông nhưng tôi không chịu, nhất quyết muốn bám trụ ở thành phố. Một năm rồi, xin việc gần chục nơi nhưng đều thất bại, thời buổi này, muốn kiếm được một việc làm quả là khó, mà bằng cấp của tôi cũng không nổi bật lắm. Đành vậy, tôi kiếm việc làm thêm như trông xe cho quán ca fé, rửa bát nhà hàng, rồi gần đây thì đi lái xe ôm. Tôi dự tính sẽ thử làm Grabiker xem sao.

Trong nhà tôi là con út, phía trên tôi còn có một ông anh và một bà chị nữa, họ đều có gia đình và nghề nghiệp ổn định, riêng tôi là vẫn còn cù bơ cù bất. Nghĩ lại thì lúc nhỏ mình được chiều chuộng, đâm ra không ý thức được cuộc sống khắc nghiệt thế nào, khi ra đời mới vấp phải trăm ngàn khó khăn. Giờ đây thì tôi chẳng còn hoài bão gì nữa, chỉ mong có một công việc ổn định kiếm tiền nuôi bản thân và phụ trợ bố mẹ.

"Thử xem có thông tin tuyển dụng nào mới không." Tôi thầm nhủ, rồi mở laptop ra, cái lap cũ chậm chạp khởi động. Hồi mới mua thì nó cũng là một dòng máy khá, chiến được nhiều loại game, mà tôi vẫn thường chơi Liên Minh với nó. Nhưng giờ thì cấu hình của nó tệ rồi, không còn đủ sức để theo kịp những game hiện nay nữa, kể cả liên minh chơi cũng giật liên tục.

Tôi bật trình duyệt web, trang mà tôi cần tìm nằm ngay ở trình khởi động của Chrome.
"Tuyển nhân viên kế toán. Tuyển người tiếp thị, … Không phải chuyên môn thì next. Umk, mấy cái này có thể được, cứ tích đăng kí đã." Tôi chú ý vào mấy tiêu đề quảng cáo trên trang.

"Bạn có một thông báo mới."
Tôi nhấp vào biểu tượng thông báo trong tài khoản của mình, một cửa sổ hiện lên:
"Bạn ngột ngạt với cuộc sống của mình? Bạn muốn thay đổi? Bạn …"

"Cái gì thế này, có vẻ tào lao quá." Tôi đọc lướt qua nó, đại khái là một cái phiếu khảo sát người dùng, vốn tôi định bỏ qua nhưng khi thấy hoàn thành khảo sát này có thể nhận được thẻ cào mệnh giá mười k thì dại gì mà không làm.

"Sở thích của bạn là gì?
"Game? Manga? Tiểu thuyết?" – Tôi chọn cả ba.

"Nếu có một cơ hội bắt đầu cuộc sống mới bạn có muốn nó không?"
"Cuộc sống mới à. Mình hiện nay đã đủ tệ rồi, cuộc sống mới hẳn là sẽ tốt hơn. Thì có đi."

"Cảm ơn bạn. Vui lòng điền số điện thoại, thẻ cào sẽ gửi đến cho bạn trong ít phút."
Tối nhếch môi cười, chỉ một cái khảo sát nho nhỏ, có ngon ơ mười nghìn tiền điện thoại. "0965529…"

"Tạch." Màn hình lap top đen thui, làm nụ cười của tui tắt lạnh.

"Khỉ gió gì vậy, dây cắm bị lỏng sao. Đệch." Tui cáu một tiếng thóa mạ, cái lap này cũ lắm rồi, pin nó hư mà tôi không có tiền mua mới, nên dùng dây cắm trực tiếp, vẫn thường hay bị sập nguồn như vậy đấy.

"Thế là mất toi mười ka." Tui cau có cúi xuống cắm lại dây sạc. Vừa mới đưa tay nhấn lại phích cắm vào ổ điện, một tia điện lóe lên, tôi không kịp hét lên một tiếng cả người bị sốc nặng, trong giây lát đầu óc của tôi đã mất đi toàn bộ ý thức.

*
* *

"Bịch, bịch."

"Tỉnh lại đi."

Tôi mở mắt ra, ánh sáng chiếu lòa làm tôi cảm thấy khó chịu, tôi đưa tay ra che chắn nhưng thật kì lạ da thịt của tôi trở nên trong suốt dưới thứ hào quang ấy.

"Ngươi có nhớ chuyện gì đã xảy ra với ngươi không?" Từ bên trong quầng sáng ấy phát ra tiếng nói.

"Chuyện gì?" Tôi nghi hoặc, ánh mắt tôi dần thích nghi với ánh sáng, nhận ra bên trong đó có một người đứng trong nguồn sáng đó.

"Ngươi là ai? Ta đang ở đâu?" Tôi kinh ngạc nhìn bốn phía lạ lẫm, không gian trống trải chỉ có thứ phát sáng trước mặt là bắt mắt.

"Ta là ai không quan trọng. Ngươi thực sự không nhớ chuyện gì đã xảy ra với mình sao?"

Câu nói của người nọ làm tôi sực tỉnh, kí ức của tôi tái hiện lại. Đúng rồi, lúc đó mình đang cắm phích lap top thì có một tia điện phát ra, sau đó thì mình mất đi ý thức, chẳng lẽ là.

"A." Tôi hét lên một tiếng sợ hãi, đem bàn tay sờ lên mặt, nhưng tôi không cảm giác được hơi ấm vốn có.

"Chuyện gì thế này tôi đã chết rồi sao?" Giọng tôi thảng thốt.

"Cũng không hẳn vậy, nhưng ngươi cũng gần chết rồi. Ý thức của ngươi đã dời khỏi thân thể, không bao lâu nữa thì triệt để tiêu tán, khi đó thì mới là chết thực sự." Người trong màn sáng nói.

"Tôi không muốn chết như vậy. Cuộc đời tôi còn nhiều việc chưa làm được. Tôi không cam lòng?" Tôi run rẩy nói.

"Ai khi chết đều cũng cảm thấy giống như vậy thôi. Dù có hối tiếc thì cũng đã muộn rồi." Người kia nói.

"Không không thể nào. Tại sao mình lại chết lãng xẹt như vậy." Tôi vò đầu rồi ngước nhìn người kia nói: "Ông là thần chết đến đưa tôi đi sao?"

"Không phải. Ta là Thần Sứ. Ta không có liên quan gì đến việc cái chết của ngươi đâu, đến ta cũng không biết vì sao lại gặp ngươi ở đây đấy. Ngươi không nhớ có chuyện gì đặc biệt sao?"
"Thần Sứ là gì vậy? Ông không phải là người đưa tôi đến đây à?" Tôi vẫn còn mông lung hỏi lại.

"Nói thế nào nhỉ, ta là người nắm giữa chìa khóa bước vào thế giới song song. Ta đi lại thường xuyên giữa các thế giới đó."

Thế giới song song, thần, sứ giả, làm tôi liên tưởng đến những kiến thức kì ảo có trong truyện mà trước tôi vẫn đọc. Đại khái thì tôi hiểu được một chút trong đó, trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ: "Ông có cách gì có thể đem tôi trở lại thế giới của mình không?"

Vị Thần Sứ kia cao giọng nói:
"Người thường thì không gặp được ta đâu. Xem ra nhà ngươi có duyên đi với ta. Vậy thì để ta giúp ngươi."

Người nọ vung tay, bên cạnh tôi xuất hiện một cái gương hình tròn lớn hơn người, chiếc gương trong suốt có thể nhìn thấy bên trong đó là khung cảnh căn phòng của tôi.

"Ôi." Tôi hét lên một tiếng, thật khủng khiếp, "tôi" đang nằm co quắp trên sàn, da thịt cháy đen cả rồi. Cảnh tượng kinh hãi làm tôi loạng choạng ngã bệt ra.

"Ta lấy làm tiếc, xem ra ngươi không thể trở về được rồi." Thần Sứ nói.

"Xin ông hãy giúp tôi. Ông là thần liệu có cách nào để giúp tôi sống lại không?"

Tôi khẩn thiết nói, giờ đây hy vọng của tôi là bám lấy vị thần này.
"Ta nghĩ ngươi cần một thân thể khác. Ngươi không thể nào sống lại với cái thân thể cháy đen đó được."

Sống lại với một cơ thể khác ư? Đây gọi là trọng sinh sao, người sau khi chết sống lại với thân phận khác và trở lên ngầu lòi? Tôi không có nghĩ được nhiều hơn nữa, vì như vị thần ấy nói thì linh hồn của tôi sắp tiêu tán rồi:
"Vâng xin ngài hãy giúp tôi."

"Tìm một thân thể hợp điều kiện, rồi cho ngươi trở lại. Tất nhiên là có thể làm được. Ngươi có yêu cầu gì về thân thế của mình không?"

Mình sống lại sẽ thành nhân vật như thế nào? Cuộc sống sau này sẽ ra sao? – Tôi nghĩ lung lắm, quả thật một người đột nhiên sống lại với một thân phận khác thì thật là rắc rối. Trong thời đại khoa học xã hội phát triển thế này thì có khi nào mình bị bắt đi làm vật nghiên cứu mất. Bất chợt tôi nảy ra một suy nghĩ, tôi phấn khích mong chờ hỏi:

"Tôi có thể sống lại trong một thế giới tưởng tượng được không? Giống như là thế giới trong tiểu thuyết hay truyện tranh vậy?"

Vị Thần Sứ giọng thản nhiên nói:
"Tiểu thuyết hay truyện tranh đều tạo nên một thế giới tưởng tượng, có sự tồn tại và vận hành của nó, vậy nên nó cũng thuộc vào không gian song song. Vậy nên điều ngươi nói có thể thực hiện được."

"Hay quá." – Quả nhiên là như vậy, có một thể loại truyện mà người trọng sinh vào một thế giới của truyện tranh hay tiểu thuyết. Nếu sống lại vào một thế giới như thế thì mình không phải lo những vấn đề rắc rối trên, bởi vì mình đã quá quen thuộc với nhân vật trong đó rồi, thậm chí là biết trước cốt truyện thì giống như biết trước tương lại vậy. Và rồi tôi không suy nghĩ mình có nên sống lại trong thế giới kì ảo này hay không mà tôi suy nghĩ mình nên sống vào thế giới nào. (Nghĩ lại thì suy nghĩ của mình cũng đường đột thật).

"Mình nên chọn bộ nào đây." Hồi còn học cấp ba cho tới đại học, tôi đã đọc rất nhiều bộ tiểu thuyết, từ kiếm hiệp Kim Dung, Cổ Long đến tiên hiệp Tru Tiên, Tiên Nghịch.

"Thần Mộ Kí. Đó là bộ mà tôi cảm thấy tâm đắc nhất. Thế giới bên trong đó thú vị nhất."

"Tôi muốn trọng sinh vào thế giới của thần mộ." Tôi nói.

Ánh sáng trắng lay động một chút, người kia nói: "Được. Chúc ngươi may mắn." Người nọ phất tay, một chùm hào quang quấn lấy tôi, trước mắt mở ra một cái thông đạo ánh sáng kéo tôi vào trong.

*
* *

Xuyên suốt vũ trụ hồng hoang, nghịch loạn thiên địa huyền hoàng, dẫu có thoát khỏi luân hồi chuyển thế cũng không thoát khỏi thiên địa hạo kiếp…

"Ặc, khó thở quá, nơi này là đâu sao mà ngộp thế nhỉ?" Tôi ra sức quơ tay, bàn tay tôi chạm vào lớp đất cát gì đó, đào bới ra.

Phía trên tia sáng chiếu xuống, tôi cũng nhoài người ra khỏi đám đất đè lên mình.
"hít hà." Tôi tham lam hít lấy hít để bầu không khí bên ngoài.
"Đây là" Trước mặt tôi là một rừng những nấm mộ cao ngất, nơi này rõ ràng là một nghĩa địa khổng lồ.
"Là thật. Mình quả đã trọng sinh vào trong truyện thần mộ. Ha Ha." Tôi reo lên, cảm giác là lạ khó diễn tả, tôi không có vẻ buồn vì mình vừa mới chết, mà lại hân hoan vì niềm vui sống lại. Nuối tiếc quá khứ ư, đó lại là một chuyện khác.

Theo như trong truyện thì nhân vật chính là Thần Nam, hắn tái sinh từ trong một ngôi mộ cổ ở Thần Ma Lăng Viên.

Nhưng khoan đã, mới đầu tôi còn đang choáng ngợp bởi suy nghĩ trọng sinh vào truyện thì giây phút này mới định thần lại đánh giá bản thân mình. Mái tóc đen dài bết bùn đất, trong truyện thời cổ vẫn hay để tóc dài như vây. Bàn tay xanh xám, theo truyện thì bị chôn cả vạn năm cơ mà. Nhưng bàn tay này cũng đẹp quá ha. Bất giác không hiểu sao tôi có cảm giác kì lạ.

"Đây là." Tôi đưa tay lên ngực mình, ở đó có một khối gì đó nhô ra, tôi nắn một cái cảm giác thật mềm mại, một cảm giác khó tả trong tôi. Đây là ngực của con gái! Tôi cúi đầu nhìn xuống, dưới lớp áo giáp mục nát, ngực của tôi đội lên, không sai khác, chính xác là nó rất to.

Như thế nào được, trong truyện Thần Nam là con trai cơ mà. Tôi cảm thấy đầu óc ong ong. Nhưng đây là thật, cảm giác cũng thật là, tôi đưa hai bàn tay bóp lấy ngực mình. Bình sinh trước nay chưa bao giờ được chạm vào ngực con gái, bây giờ thì mình lại có hai trái bưởi luôn. Thật sự nếu có ai nhìn thấy tôi lúc đấy thì chắc hẳn sẽ sốc lắm, tôi như một kẻ thần kinh vậy, nửa người vẫn còn ngập trong đất, còn bản thân thì đang nắn bóp ngực mình.

"A." Một ý nghĩ lóe lên đầu tôi, nhưng mau chóng tôi dập tắt cái ý nghĩ đấy bằng việc nhìn vào thực tế.

"Ân." Mình vẫn còn ngập trong đám đất cơ mà, nghĩ gì thế này, trước hết phải dời khỏi đây cái đã. Ở nơi này cũng không tốt lành gì. Nếu trời tối thì đám ác ma sẽ hiện hồn lên đấy. Chưa hết ở đây còn có một lão già cổ quái nữa. Nghĩ Vậy tôi mới bới đất nhoài người ra khỏi nấm mộ.