Chương 4: lão già kì lạ

Trần Ngạo Thiên

Chương 4: lão già kì lạ

Thiên đang cầm tiền đi tung tăng trên đường với mục đích là mua phá chướng đan để đột phá thì bỗng thấy tên bị đánh hồi nãy dẫn theo 1 đám khoảng 10 người tới, tên đó chỉ thẳng vào mặt Thiên:
- Chính nó đánh em đấy anh. Anh phải lấy lại công bằng cho em. Ahuhu
Tên to con nhất đám hừ mũi:
- Hay lắm, tới em trai của lão Trư cũng dám đánh, ngươi ăn gan hùm rồi.
Sợ mình nghe nhầm nên Thiên hỏi lại:
- Xin lỗi vị huynh đài này, huynh đài có thể nói tên cho tại hạ biết được k ạ.
Tên đó nói:
- Nhớ cho kĩ vào, tên của ta là Trư Bát Giới.
Tên đó vừa dứt lời thì Thiên ôm bụng lăn ra cười ngặt nghẽo. Cười như chưa bao giờ được cười, TBG nổi điên lên nói:
- Lựu đạn, tên tao có gì mà nói ra nhà ngươi cười vậy hả, ngươi muốn chết phải không.
Dù bị đe dọa như vậy nhưng Thiên vẫn cứ ôm bụng cười. Sau khi nghe tên và nhìn kĩ lại thì thấy tên này cũng giống TBG thật.
Thấy đe dọa nhưng Thiên vẫn cứ cười nên tên đó nổi điên lên, khí của võ đồ đỉnh phong tràn ra khắp con đường và ép tới Thiên. Tên đó gào lên:
- Ngươi phải chết vì dám làm nhục ta. Bây giờ có lão thiên xuống đây ngăn ta lại ta cũng chém chết lão.
Tên đó vừa dứt lời thì 1 tia sét từ đâu đánh tới biến tên đó thành tro bụi ngay tức khắc. Những tên còn lại chưa kịp hiểu chuyện gì thì mỗi tên cũng được ăn 1 tia và bốc hơi luôn.
Thiên cảm giác lạnh hết cả sống lưng, cậu quay đi nhìn lại mãi nhưng mà con đường vắng teo không thấy ai hết. Đang tìm kiếm thì cậu giật mình xém đứng tim khi nghe tiếng nói ngay bên tai:
- Cậu nhóc đang tìm ta à
Thiên giật mình quay lại thì thấy 1 ông lão da trắng như tuyết, môi đỏ như á nhầm truyện rồi. Nói chung là 1 ông lão nhìn có vẻ rất bình thường nhưng mà vì bình thường nên lại thấy nó lại bất thường. Thiên hỏi:
- Ông là ai?? Cô gái hay nàng tiên.
- Tao táng mày vỡ mồm giờ. Mày nhìn tao giống gái lắm à. Ta cảm thấy ngươi là người có duyên nên mới tới đây định tặng ngươi võ công này mà vì ngươi nói như vậy nên đưa tiền đây rồi ta bán, 3tr k hơn k kém. Ông già bực tức nói.
Thiên lúc này muốn tát vào mặt mình, đúng là cái miệng hại cái thân mà. Chưa kịp năn nỉ lão già thì thấy lão nhét vào tay 1 quyển sách và vội nói:
- Ta có chuyện gấp phải đi. Cầm nó và tu luyện cho tốt
Nói rồi lão ta tan biến vào hư không. Vài giây sau, bầu trời xuất hiện 1 con mắt mà không ai thấy được ở tại nơi lão già ấy biến mất. Và rồi con mắt ấy biến mất nhưng trên bầu trời lại xuất hiện 1 con giun đen mà nếu ai nhìn kĩ sẽ thấy đó là Cửu Trảo Hắc Long trong truyền thuyết. Đứng trên đầu Hắc Long là 1 nam tử áo trắng, hắn ta cười và lẩm bẩm:
- Thế cục đảo lộn. Lão già này chỉ phá là giỏi. Thôi lão đã mất công sắp xếp thì mình cũng giúp 1 tay. Cuộc sống không có đối thủ thật là buồn chán.
Dứt lời thì nam tử và Hắc Long biến mất như chưa từng xuất hiện. Mọi thứ trở về như lúc bắt đầu chỉ khác là trên tay của Thiên có 1 quyển sách mang tên SÁT THẦN QUYẾT.