Chương 5: Vụ Cướp Ngục Puboe

Tổng Hợp Truyện Ngắn LMHT

Chương 5: Vụ Cướp Ngục Puboe

Rakan là tệ nhất.
Anh chẳng chịu lắng nghe. Cứ chăm chú vào đám lông vũ vàng óng – như thể chúng đã đổi màu kể từ lúc anh chải chuốt sáng nay. Tôi sẽ phải nhắc lại kế hoạch. Dù, nghĩ đi nghĩ lại, nó chắc quá phức tạp cho một nhiệm vụ giải cứu. Đơn giản thì tốt hơn.
"Nếu bị bắt, chúng sẽ kết liễu em," tôi bảo anh.
"Ai cơ?!" Anh trông sẵn sàng ra tay khi nghĩ đến chuyện có ai định làm hại tôi.
"Bọn lính canh," tôi nói. "Luôn là bọn lính canh."
"Vậy anh sẽ làm chúng phân tâm!" Anh ưỡn ngực ra. "Bao giờ?"
"Đợi ánh xanh nhá lên trước khi mặt trời lặn. Sau đó dụ bọn lính canh khỏi tường phía tây trong lúc em băng qua các tầng bảo vệ đến chỗ phòng giam."
"Anh sẽ trình diễn một màn lúc mặt trời lặn," anh nói như thể đó là ý tưởng của mình vậy. "Ta gặp ở đâu đây?"
"Ở cổng. Em sẽ phi một lưỡi dao vàng lên trời. Nhưng anh phải ở đó trong mười nhịp thở." Tôi rút một cái lông vũ từ áo choàng của anh. Nó ấm áp nằm giữa những ngón tay tôi. Ký ức ùa về, khi tôi nằm trong vòng tay anh bên tháp Aphae. Ánh nắng chiếu qua kẽ lá, rọi lên những đường nét trên từng chiếc lông vũ đang đan vào nhau của chúng tôi. Một ngày thật đáng yêu.
"Anh sẽ ở cổng ngay khi em phi dao," anh thề.
Tôi nắm tay anh và dựa sát hơn. "Em biết."
Một nụ cười tự tin chảnh chọe nở trên mặt anh. Tôi muốn tát một cái. Hoặc hôn một cái. Hoặc cả hai.
"Giờ, em yêu – nếu anh là em, anh sẽ nấp sau hàng cây để không bị phát hiện."
Vòng tay ấm đến nỗi tôi ước nó sẽ kéo dài cả đêm. Nhưng vầng dương đang tiến dần đến đường chân trời và vị lãnh sự đáng kính của chúng tôi sẽ không thể tự mình thoát khỏi hầm ngục bị một lũ bầy tôi của hắc ám canh gác được.
Rakan bảo tôi cẩn thận rồi rời đi, mắt hướng lên trời. Mỗi khi anh rời đi, tim tôi lại chùng xuống. Chắc chắn đây không phải lần cuối tôi thấy anh. Tuy nhiên, có lẽ sẽ phải mất một đêm.
"Hãy nhớ, ngọn lửa trong trái tim em," tôi thì thầm với theo anh. "Lúc mặt trời lặn."
Tôi vọt qua giữa hai hàng tường phòng hộ, không bị ai trông thấy. Nhiều năm lẩn tránh cái nhìn từ con người đã chỉ cho tôi biết hàng đống điểm mù của họ.
Sáu tên lính gác cánh cổng dẫn tới hầm ngục. Chúng mang nỏ bắn đôi, kiếm lủng lẳng nơi thắt lưng, và cái-chả-ai-biết-được trong cái túi nhỏ buộc chặt quanh hông. Tôi len lén đi dọc dãy tường trong phía sau chúng để đến tiến vào tầm đánh. Tôi rút ra năm chiếc lông vũ và đặt ngay ngắn trong lòng bàn tay, giữ chắc giữa ngón trỏ và ngón cái, sẵn sàng phóng đi.
Có tiếng ồn bên ngoài bức tường. Tiếng cồng. Tiếng la hét. Những con người đang rối loạn. Chắc chắn là Rakan.
Bọn gác ngục cũng nghe thấy. Lo lắng bóp nghẹt tim tôi. Hy vọng tình yêu của tôi vẫn ổn. Tôi biết anh sẽ ổn thôi. Nên thế, hoặc tôi sẽ bắt một tay vong linh pháp sư hồi sinh anh để tôi có thể tự tay kết liễu mạng sống đó. Anh biết tôi sẽ làm thế mà. Tôi sẽ tìm ra cách thôi.
Lính gác bị hút khỏi vị trí. Hơi sớm, nhưng căn thời gian hoàn hảo. Tôi có thể lẻn vào mà không phải hạ ai cả.
Tôi gần đến cửa hầm ngục rồi thì thấy một tên lính leo lên tường phòng hộ và giương súng trường. Không ai được nhắm gì vào Rakan của tôi cả. Tôi sẽ móc trái tim còn đang đập của bất kỳ ai dám làm hại đến một cái lông của anh. Sẽ là một cái dây chuyền bằng tim đang đập đáng yêu lắm đây.
Tôi ngừng lại. Tù nhân chẳng đi đâu được cả. Tôi có đủ thời gian để biến tay lính canh này thành con nhím.
Tôi nhảy ngược lại chỗ tường phòng hộ. Mũi lông vũ đầu tiên cắt qua nòng súng. Nó rơi xuống sàn, kêu loảng xoảng. Mũi còn lại cắt qua ngực hắn. Hắn đổ gục như bao cát.
"Có kẻ đột nhập!" một tên lính canh cổng hét.
Tôi thụp xuống và lăn mình né đám tên cắm phập vào bức tường đá sau lưng, hoặc ghim vào mấy cây cột gỗ. Vẫn cúi thấp người, tôi lao thẳng vào đám lính đang tản ra để kiếm góc bắn tốt hơn. Tôi nhảy. Chúng bắn hết vào nơi chúng nghĩ trọng lực sẽ đưa tôi tới, thay vì nơi thực sự tôi sẽ tới: lơ lửng giữa không trung.
Tôi ném thêm một nắm lông vũ, chuyển dạng chúng thành phi dao trên đường bay.
Năm tên lính canh gục ngã, lông vũ cắm trên ngực. Tên cuối cùng thủ thế, sẵn sàng chiến đấu. Kiếm của hắn rút ra trước khi chân tôi chạm đất.
"Linh hồn của người sẽ phụng sự ta mãi mãi," hắn lẩm bẩm. Tôi có thể thấy ma thuật hắc ám trào dâng trong lưỡi kiếm, tinh hoa của mọi sự sống nó đã tước mất.
Tôi bật cười. "Trong hai mươi bước vừa rồi, ta đã hạ sát nhiều người hơn ngươi làm suốt cả cuộc đời đấy."
Tên lính ngần ngừ trước khi điên cuồng chém vào hướng tôi đứng. Thanh kiếm của hắn để lại những vệt bóng tối lượn sóng. Tôi không có thời gian cho chuyện này, mặt trời đang lặn. Tôi quay lưng lại.
Với một cú bật tay, đám lông vũ giật khỏi các thi thể sau lưng hắn, và bay lại chỗ tôi.
Tôi nghe tiếng kiếm rơi xuống sàn leng keng, rồi đến tiếng thân thể nặng nề của hắn. Chắc chắn Hội Bóng Đêm sẽ tìm ra cách để nhét linh hồn những người này vào một cái ná hay gì đó thôi. Tôi không thực sự biết cách chúng hoạt động, nhưng tiết kiệm thế là tốt. Không nên lãng phí tinh hoa sự sống.
Tôi ném lông vũ của Rakan lên không. Nó lơ lửng trên trời, một thông điệp bằng vàng có thể khiến nhiều người phải ngước nhìn. Nhưng chỉ có một người biết ý nghĩa của nó.
Trong lúc ấy, tôi có hẹn với viên lãnh sự trong hầm ngục.
Trông ông thật kinh khủng khi ngồi trong lồng. Hốc hác. Yếu ớt. Tả tơi. Ông không nhìn lên, coi tôi là một trong đám lính canh. Ông và vợ là người Sodjoko, nhưng tùy tùng lại là vastaya từ các bộ tộc khác. Ánh nhìn của họ hàm ơn tôi nhiều hơn lời nói. Giống tôi, họ cũng biết không có thời gian để cảm tạ. Chúng tôi chưa ra khỏi pháo đài.
Khi dẫn tù nhân ra cổng đông, tôi hơi bối rối khi thấy ít lính canh đến phát sợ. Gần như mọi điểm gác đều bỏ trống. Đây có phải pháo đài không vậy? Ai sắp xếp lịch tuần tra vậy?
Chúng tôi vòng qua kho vũ khí và trại lính. Cổng kia rồi. Có vẻ như Rakan đã tìm ra bọn lính canh. Hàng tá. Chúng đang bao vây anh. Lông vũ tôi xù lên. Vòng cổ trái tim, ta tới đây!
Rakan chạy lại chỗ chúng tôi. Nụ cười của anh chuyển từ tự tin sang kinh ngạc khi nói chuyện với viên lãnh sự. Akunir là bạn thân nhất của cha tôi, và là người quan trọng nhất trong đoàn sứ giả. Tôi có nhiều điều để nói cùng ông sau khi thoát khỏi đây.
"Tất cả, chạy đến chỗ hàng cây," tôi ra lệnh.
Họ hoảng loạn, nhưng may mà Rakan đã hạ hết bọn lính dùng súng trường. Tăng cơ hội sống sót khi bằng qua bãi trống. "Chạy!" tôi hét lên.
Akunir quá chậm. Rakan phải dìu ông.
Viên lãnh sự túm lấy Rakan. "Không. Làm ơn, hãy bảo vệ Coll." Rakan quay lại chỗ bà.
Tôi lắc đầu. Rakan hiểu. Anh kéo viên lãnh sự đi.
Tôi hất hàm về phía một vastaya trông có vẻ khỏe mạnh. Anh ta bế Coll lên. Bà gọi anh ta là Jurelv, và anh ta thề trước cặp sừng của mình rằng sẽ đảm bảo cho bà an toàn.
Anh ta đi được mười bước trước khi bị mũi tên đầu tiên bắn trúng, nhưng không dừng lại. Anh mang Coll vào rừng. Lũ bầy tôi của bóng tối lao theo sau họ.
"Xayah!" Rakan hét. "Cung ống hay ống cung?!"
Ước gì tôi có thời gian để đùa, nhưng không.
Thay vào đó, tôi nhập trận.
Và chẳng đẹp đẽ chút nào.
Cho bọn bầy tôi của bóng tối.
Chúng tôi đã an toàn dưới tàng cây lúc cơ thể của Jurelv không còn chịu được thương tích nữa.
Coll quỳ bên cạnh xác anh ta. Máu anh ta vương trên lá. Chúng tôi cầu nguyện cho linh hồn anh ta sẽ tìm về bên tổ tiên trong vui vẻ và yên bình. Gia đình của anh ta sẽ để tang nhiều tháng.
Tôi đã quen với cái chết. Nó không tác động đến tôi nhiều như trước. Với Rakan thì khó khăn hơn; tôi phải mạnh mẽ vì anh.
Ít nhất viên lãnh sự cũng an toàn. Sau khi vỗ nhẹ lên vai vợ, ông quay sang tôi.
"Tôi có bạn bè ở miền nam," ông nói. "Hội Kinkou phải biết tin."
"Con người đã phá vỡ hiệp ước," tôi thấy máu sôi lên. "Sao ông không thấy đây là một sự xâm phạm nghiêm trọng nhỉ? Với họ, ma thuật là sức mạnh. Với chúng ta, nó là sự sống. Họ sẽ không bao giờ tôn trọng biên giới của chúng ta."
"Con người có nhiều loại, Xayah. Chỉ Zed và đồ đệ của hắn phá vỡ hiệp ước thôi. Chúng không đại diện cho toàn thể nhân loại."
"Ông thật ngây thơ. Bạn bè ở phương nam sẽ phản bội ông. Sau đó, họ sẽ quay sang tất cả chúng ta."
"Hội Kinkou rất đáng trọng. Họ sẽ tin tôi. Tôi tin tưởng họ."
"Vậy thì ông không ngây thơ đâu, ông là đồ ngốc."
Akunir choáng váng khi thấy tôi dám nói với ông như vậy. Tôi từ chối ngoại giao. Ngoại giao đâu hồi sinh ai được.
Coll đứng dậy. Mặt bà đau buồn và giận dữ. "Em sẽ về lại phương bắc, Akunir. Em sẽ bảo họ chúng ta đã gặp chuyện gì."
Tôi thực sự không tin bà có thể làm thế.
Ánh sáng trong mắt Akunir nhạt dần. "Coll, không."
"Em sẽ nói chuyện của Jurelv cho họ hàng của anh ta, và để tang cùng họ. Sau đó, em sẽ tập hợp quân đội và chuẩn bị cho cả bộ tộc chiến đấu."
"Em không thể làm thế!" viên lãnh sự phản đối.
Coll lờ đi. "Em từ bỏ quyền của em với anh. Em từ bỏ quyền của anh với em."
"Coll… làm ơn." Giọng ông ấp úng.
"Không," bà nói.
Viên lãnh sự bước lại gần bà, nhưng Rakan ngăn lại.
"Tôi sẽ nói chuyện với vợ mình," Akunir nói với Rakan. Với người của ông.
Nhưng Coll đã quay đi. Bà nhìn tôi, và tôi không còn thấy vợ của một nhà ngoại giao nữa. Tôi thấy một chiến binh. Bà tập hợp những người trung thành với mình – tất cả mọi người trừ hai tùy tùng của viên lãnh sự.
Akunir và thuộc hạ nhìn bà rời đi, rồi im lặng đi xuống phía nam.
Rakan tiến lại chỗ tôi. Tôi thấy trái tim anh hòa cùng nhịp.
"Hứa với em chuyện đó sẽ không xảy đến với chúng ta, anh yêu," tôi nói.
"Chúng ta không giống họ, em yêu." Rakan quả quyết. "Không bao giờ."
Tôi nhìn Coll biến mất giữa hàng cây.
"Giờ đi đâu đây, Xayah?"
"Cứ ở đây thêm một lúc đi," tôi thì thầm.
Tôi vùi mặt vào ngực anh. Anh khoác áo choàng và vòng tay quanh tôi. Đầu tôi phập phồng theo từng nhịp anh thở. Tôi có thể ở đây vĩnh viễn.
"Nhắc lại đi," tôi bảo anh.
"Chúng ta không giống họ," anh nói. "Chúng ta không giống họ."
Anh mỉm cười và hôn lên trán tôi. Lời thề ở thác Aphae bật lên trong tâm trí. Trái tim anh đập vì tôi, và trái tim tôi đập vì anh. Quê hương tôi nằm trong cánh tay anh, hơi thở của anh, nụ cười của anh.
Rakan là tốt nhất.