Chương 600: Chân Thần Lộ Diện

Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 600: Chân Thần Lộ Diện

Nhưng lời còn chưa nói hết, sinh khí vốn tưởng chừng đã cạn trong con người ấy, thì dưới lưỡi kiếm chuẩn bị chém rơi đầu, lấy lồng ngực đã nhuộm đỏ máu tươi làm trung tâm, một nguồn năng lượng cực lớn như được phá gông cùm mà giải phóng ra.

- Uỳnh!

Hades hờ hững chuẩn bị chém rụng cái đầu đáng ghét trước mặt thì chợt cảm nhận được sự nguy hiểm cực mạnh, hắn lập tức trong khoảnh khắc ấy xé rách không gian biến ra ngoài cả mấy dặm. Tuy vậy, dư chấn cực mạnh vẫn khiến hắn cảm thấy lồng ngực nhộn nhạo khó chịu, cổ họng đã tanh tanh vị máu. Đây cũng là do quá bất ngờ, bộ giáp còn chưa kịp thành hình thì đã dính đòn.

Hades điên lên lao về phía vụ nổ vừa xảy ra, trạng thái hiện giờ của hắn không phải là tay cầm hai thanh tử kiếm kia nữa mà đã cầm một cây huyết thương, mặc bộ giáp quấn xích trôi lơ lửng xung quanh, các đường vân của bộ giáp nhìn đơn giản hơn bộ cũ nhưng thay vì là vảy bọ, nó hiện giờ như vảy rồng, tay cũng là giáp vuốt rồng, khí thế tự thân đã tăng mạnh gấp 4-5 lần.

Luồng năng lượng kia khiến hắn không dám chơi đùa như trước nữa. Ai mà ngờ được, tên này vậy mà là Apollo chứ, khi nãy hóa ra hắn cố tình trêu đùa mình.

- Khốn kiếp!

Hades mắng tục một tiếng thì cũng vừa lúc tới nơi.

Đứng trước mặt hắn không còn bộ dạng ngu xuẩn như vừa rồi nữa, mà rõ ràng là một tên chiến thần oai hùng đã rất lâu không gặp, cứ tưởng rằng bản thân đã quên nhưng khi hắn xuất hiện thì hóa ra tên khốn này vẫn chưa bao giờ biến mất trong ký ức của mình.

- Ngươi vẫn chưa chết?

Hades vô cùng nghi hoặc, chẳng lẽ tên này có cách thoát khỏi luân hồi, nhưng điều này quá vô lý.
Mặc kệ lời Hades, kẻ kia vẫn thờ ơ đứng đó, thái độ dường như không để ý đến câu hỏi của Hades cho lắm.

Mái tóc đen đã chuyển hẳn sang màu vàng sáng rực bồng bềnh như sóng, phía sau lưng lơ lửng ẩn hiện một chiếc Thái Dương Kim Luân (một chiếc vòng tròn ánh sáng lớn). Bộ quần áo vest đã không biết như nào biến mất, để lộ ra bộ ngực trần in hình đồ đằng mặt trời nhưng không phải màu vàng mà là màu đỏ máu, vết thương lớn trước ngực đã biến mất tăm, chỉ còn lại thân hình săn chắc, cơ bắp cân đối thắt gọn hình kim tự tháp ngược.

Đôi tay là hai phần giáp trụ ánh vàng tỏa sáng, có biểu tượng của cây đàn lia (thần khí hình đàn), nhìn vừa thi mĩ, vừa anh tuấn bá đạo.

Phần dưới là đai lưng, giáp kín từ hông tới gót, tất cả đều màu đồng sáng. Các chi tiết thiết kế đều lấy chủ đạo là hình tròn, hình ngọn lửa bập bùng.

Đôi mắt chỉ còn một màu vàng chói, nhìn tất cả mọi thứ đều rừng rực như bốc cháy nhưng gương
mặt ấy lại đối nghịch hoàn toàn, lạnh lùng, kiêu ngạo tới tận xương tủy.

Giọng ồm ồm vang vọng chấn nhiếp vạn trượng không gian:

- Hades. Ngươi bao nhiêu năm vẫn không biết giới hạn của bản thân mình sao? Ăn chơi sa đọa. Ngu ngốc.

Hades bị chính đứa cháu mình chửi thẳng mặt, hắn đương nhiên không phải kẻ tốt lành gì, vì thế khí thế toàn thân bỗng chốc tăng vọt, gào thét lao tới:

- Apollo, ngươi là con gián sao mà sống dai vậy. Hừ. Luân hồi không diệt được ngươi, ta sẽ diệt ngươi.

Hỏa Ngục Thương trong tay, Hades cấp tốc di chuyển xuyên không gian tấn công bất ngờ vào phía sau gáy Apollo.

Nhưng dường như điều này không khiến kẻ oai hùng ấy để vào mắt, hắn "hừ" một tiếng khinh miệt rồi dùng một tay túm lấy lưỡi thương phía sau. Miệng khẽ nói:

- Vạn Dương.

Sau câu nói ấy xung quanh chợt xuất hiện vô vàn các điểm sáng rồi lao đi với tốc độ mắt thường vô phương theo kịp về phía Hades, nếu hắn không đỡ được thì người xác định thủng chi chít như mắt lưới.

Hades vội thu Hỏa Ngục Thương miệng gắt một câu:

- Vạn Hồn Giáp.

Lập tức hắc khí xung quanh hắn hóa thành các âm hồn dày đặc đỡ đòn, mỗi lần một điểm sáng xuyên vào là một linh hồn bị diệt phát ra tiếng thét "Á á" ghê rợn, lạnh lẽo.

Hades không dùng hắc vụ bao trùm không gian vì hắn biết đối với Apollo thật thì đấy chẳng khác nào trò trẻ con, mặt trời mang dương khí chiếu xuống, âm hồn bản chất là âm khí lập tức sẽ bị diệt sạch.

Vạn Hồn Giáp sau khi chống đỡ xong thì cũng lỗ rỗ nhìn như một tấm áo rách ăn mày, Hades điên tiết thu hồi, rồi quát lớn:

- Triệu Hắc Hỏa Xích!

Từ dưới mặt biển và cả không gian chẳng biết từ đâu mọc ra cực nhiều các sợi xích rực lửa, nhưng ngọn lửa ấy lại có màu đen kịt đang bốc cháy.

Apollo phất tay:

- Dương Tinh.

Từ Thái Dương Kim Luân lơ lửng phía sau chợt xuất hiện một quả cầu lửa lớn dần, rồi hóa thành
một vầng thái dương (mặt trời) cực lớn bao trùm Apollo vào trong. Hắc xích mang theo hắc hỏa dù rất nhiều nhưng khi tiếp xúc với mặt trời cũng đều tan biến.

Tuy vậy, mặt trời cũng dần nhạt đi và biến mất, nhưng khi Triệu Hắc Hỏa Xích biến mất rồi vầng mặt trời này vẫn còn lờ mờ thấy được. Như vậy đủ rõ, qua hai chiêu vừa rồi Apollo hoàn toàn trên cơ ông bác của mình. Hắn kiêu ngạo không phải là không có cơ sở.

Hades cũng nhận ra điều này, hắn cứ nghĩ thoát khỏi vụ nổ luân hồi tên này có sống cũng tàn phế, nhưng không ngờ sức mạnh tuy giảm nhưng vẫn có thể ra tay áp chế mình.

Chợt, Apollo biến mất trong tầm mắt của Hades, trong đầu hắn lập tức thầm hô hỏng bét. Tay lập tức xé rách không gian, chỉ là nửa người vừa chui vào thì nửa còn lại bên ngoài lập tức bỏng rát.

Apollo chẳng biết từ bao giờ đã tung ra một chiêu "Thái Dương Pháo" (Megashot), quả cầu ánh sáng với tốc độ kinh hoàng nổ tung trên người Hades.

Cũng may bộ giáp này được rèn từ thép tại tâm địa cầu, rất cứng rắn, mặc dù nửa bộ giáp đã nứt vỡ sau chiêu vừa rồi, người hắn cũng rỉ máu, đau đớn nhưng vẫn còn tốt hơn ăn một đòn trực diện.
Vừa ló ra cách đó 2 dặm thì một Thái Dương Pháo khác liền xuất hiện, Hades gào lên:

- Ngươi muốn chơi thật?

Mặc dù cuộc chiến này đã được áp chế cực nhiều vì tránh làm tổn thương hành tinh non yếu này, đó cũng là giới hạn mà Liên Minh Thần Luật đặt ra, nhưng việc Apollo liên tục khiêu khích có thể khiến hắn bất chấp luật lệ phá phong ấn và sinh tử chiến một trận.

Hades gào lên, đôi mắt không còn màu đen mà chuyển thành huyết nhãn, trời đất rung chuyển, sóng thần cao mấy trăm trượng, mây đen ngùn ngụt xuất hiện lan tới dần vào đất liền, bão cấp độ 12, tốc độ gió lên tới 130km/h ở trung tâm trận chiến, khi đổ bộ đất liền có khiến cây cối bật rễ, mái nhà tốc bay khắp nơi, công trình thiệt hại sụp đổ hoặc hư hỏng nặng... và kèm theo cả sóng thần tràn vào nữa chắc chắn sẽ gây ra đại thảm họa cho người dân ven biển.

Apollo vẫn lạnh lùng như vậy, mấy quả Thái Dương Cầu xuất hiện dần dần sau lưng, nước biển bốc hơi cực nhanh, khí thế cũng dần dần tăng chỉ hơn chứ không kém đối phương.
...

- Không ổn. Hai tên này phát điên rồi.

Ở xa vạn dặm đang có mấy kẻ đứng hứng thú xem cuộc chiến, nhưng tình hình rõ ràng đang đi quá xa, bọn họ lập tức nghiêm giọng mắng. Ở chỗ đó chưa đầy một giây đã không còn bóng dáng của ai.

...

Ở một phía khác, có một người toàn thân váy trắng tinh mĩ, xinh đẹp tuyệt trần, đang hớt hải phóng cực nhanh tới, cô cảm nhận được hơi thở quen thuộc của hắn, đã cả mấy trăm vạn năm rồi, cô... vẫn luôn không quên hình bóng ấy. Nước mắt cứ vậy tuôn trào, cô lao cực nhanh về phía dị tượng đang diễn ra.

- Chàng, thực sự vẫn còn sống.

Trong lòng người con gái ấy nổi lên vô vàn sóng gió, niềm vui vô hạn suốt bao nhiêu kiếp tràn về trong tâm trí. Cô... chưa bao giờ hết yêu anh,... chưa bao giờ quên được anh.

...

Và khi cô tới, mọi khí thế quen thuộc đã có mặt, đứng giữa vòng vây chính là Apollo người cô luôn mong ngóng. Những kẻ khác trong thời điểm này chỉ là vô hình trong mắt người con gái ấy, nàng lập tức xuất hiện bên cạnh ôm chặt lấy hắn:

- Chàng... chàng đã trở về rồi. Ta biết chàng sẽ không sao mà. Hức...

Những giọt lệ như pha lê, như tuyết rơi trên gò má xinh xắn, hoàn hảo ấy không những làm cô mất đi vẻ mỹ lệ mà ngược lại càng thêm hoàn mỹ.

Mái tóc bạc bồng bềnh êm mượt, đôi mắt long lanh hơn bất cứ loại ngọc tinh xảo nào, gương mặt xinh đẹp động lòng người, cô chính là vị thần thanh khiết nhất của Olympus – Artemis- thần mặt trăng.

Apollo đứng giữa vòng vây của 5 vị thần nhưng không mảy may nhíu mày một cái, chỉ tới khi thân hình mềm mại, hương thơm quen thuộc ấy mới có thể khiến khuôn mặt ấy chuyển thành bộ dạng cưng chiều hết mực.

Khàn khàn giọng, ôm chặt cơ thể ôn nhu vào lòng, hắn nói:

- Artemis, ta...

- Chàng không cần tự trách, ta biết quãng thời gian qua rất khó khăn với chàng. Thiếp suốt bao nhiêu năm vẫn luôn tự trách bản thân ngu ngốc vì đã không ở lại cùng chàng chiến đấu tới hơi thở cuối cùng. Sống... sống vạn vạn năm có ý nghĩa gì nếu như không có chàng ở bên. Chưa một giây phút nào em quên được anh, Apollo.

Apollo vì xúc động suýt nữa đã nói ra, nhưng hắn không giống Artemis bị niềm vui vô hạn này làm mờ lý trí, bên cạnh vẫn có những kẻ khác đang trừng mắt nhìn chằm chằm vào họ.

Hắn vỗ nhẹ bàn tay xinh xắn rồi nói:

- Đợi lát nữa ta sẽ nói với nàng.

Rồi hắn quay ra nhìn vào từng gương mặt và nói:

- Hades, Poseidon, Ares, Hephaestus, Athena, đã lâu không gặp.

Ngoại trừ Hades đang sôi máu đứng đó hừ lạnh một tiếng, thì những người khác đều nở nụ cười hỏi thăm.

Poseidon cười cười:

- Apollo, khá lắm.

Apollo nhếch mép:

- Nhìn ngươi có vẻ đang sống rất sảng khoái nhỉ? Làm nghề diễn viên tốt chứ?

Poseidon khẽ nháy nháy khóe miệng, rồi cười ha hả gật đầu:

- Cũng tạm ổn. Đành phải hòa mình vào cuộc sống của nhân loại nơi đây thôi.

Ares hùng hổ nói:

- Apollo, mau chiến một trận.

Apollo thở dài không chút hứng thú:

- Ngươi còn quá kém.

- Ngươi... có giỏi sinh tử chiến một trận.

Ares bị khinh miệt thì vô cùng phẫn nộ, chỉ là hắn chưa kịp làm gì thì Artemis đã lạnh lùng trừng mắt, bộ dạng con nai trắng nhỏ khi nãy hoàn toàn biến mất:

- Ngươi, tên bại tướng dưới tay ta. Muốn đấu với chàng, ngươi không xứng.

Ares tức phát điên nhưng không thể phủ nhận, mắt hắn khẽ đảo, trong đầu tính toán, hắn dám chắc Apollo dù sống được cũng bị nội thương và ám tật hành hạ, tuyệt không còn đỉnh cao như hồi trước ở cố hương nữa. Hắn nhất định sẽ tìm cách đánh bại tên kiêu ngạo này.

Đây cũng là lý do mà Hades mạnh miệng tuyến chiến sinh tử, hắn 9 phần chắc chắn Apollo chỉ được vẻ bề ngoài, chỉ cần chiến đấu thêm một lúc nhất định sẽ lộ ra điểm yếu chí mạng.

Poseidon và cả Hephaestus cũng như Athena cũng lờ mờ nghĩ vậy, chẳng qua Poseidon biết có Artemis ở đây chắc chắn không thể có chiến đấu, Hephaestus thì vốn không phải là kẻ hiếu chiến, hắn chỉ có chút hứng thú với khả năng né tránh vụ nổ luân hồi, và lý do tại sao tên này vẫn có thể tồn tại được tới bây giờ nếu năng lượng luân hồi đã bị tiêu hủy?

Athena thì lại càng không ủng hộ chiến đấu, cô luôn bảo trì quan điểm hòa bình là trên hết, chưa kể, sau bao nhiêu năm lưu lạc nơi đất khách cô và Artemis đã là chị em thân thiết.

Và thứ quan trọng nhất khiến họ ngăn cản cuộc chiến giữa Hades và Apollo chính là vì khi hai vị thần chiến đấu quy mô lớn sẽ làm ảnh hưởng tới nhân loại trên hành tinh này, đồng thời, khiến địa chất cũng có thể biến đổi, thậm chí Trái Đất có thể bị hủy diệt. Còn về một mặt khác, đa phần loài người đều không biết sự tồn tại của các thế lực siêu nhiên, mà việc chiến đấu kéo dài rất có thể sẽ bại lộ bí mật này, mang theo đó là rất nhiều hệ lụy phiền phức, đây là cấm kị trong Liên Minh Thần Luật.