Chương 484: Hoảng Sợ

Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 484: Hoảng Sợ



Mãi một thời gian dài, tình cảm rung động lớn trong lòng Iris mới dần lắng xuống. Cô chợt nhận ra nếu cứ ở dài trong động thế này chỉ sợ nguy hiểm sẽ ngày một nhiều, nếu có kẻ tìm được cửa hang thì bọn họ không còn đường để trốn thoát được.

Nhận ra ánh mắt lo lắng của cô, Dương Tuấn Vũ cười:

- Lúc nào anh đã ngụy trang lại rồi, em có thể yên tâm.

Iris tạm thời khẽ thở ra một hơi, không cần hắn hỏi, cô tường thuật lại quãng thời gian từ khi không từ mà biệt ở Việt Nam. Sau đó trên đường trở về Pháp cô đã nhận được tin Raymond cần giúp đỡ. Nói tới Raymond, cô cũng kể lại quãng thời gian được anh chiếu cố, kể lại gia đình mình từng bị sát hại.

Những lúc đó, cảm nhận được bàn tay hắn khẽ siết chặt, cả người âm trầm lạnh lẽo, nhưng cô lại không cảm thấy đáng sợ chút nào.

Hắn là đang vì cô mà đau lòng.

Tới giờ Dương Tuấn Vũ mới biết được người phụ nữ của mình lại phải trải qua nhiều nỗi đau như vậy, khó khăn mà cô trải qua còn lớn hơn hắn nhiều lắm. Từ một cô gái nhỏ được chiều chuộng như công chúa, bỗng chốc chỉ sau một buổi chiều mọi thứ đều tan tành, đối mặt với cô chỉ là nỗi sợ hãi, sự tức giận và một tương lai tăm tối.

Hắn không nghĩ của biết trong ba năm một cô gái sống trong rừng cùng dã thú có bao nhiêu cực khổ, bao nhiêu nguy hiểm, có lẽ quãng thời gian đã đã dựng lên cho cô một lớp vẻ ngoài kiên cường mạnh mẽ. Nhưng sâu trong lòng, cô vẫn chỉ là một cô gái bé nhỏ luôn khao khát được yêu thương, được cảm nhận niềm hạnh phúc, ấm áp của một gia đình bình dị thôi.

Rồi mỗi khi nghe cô kể về những lần tới đây gặp truy sát, mà tín hiệu liên lạc ở Nam Cực thời điểm này lại hoàn toàn bị cắt đứt khiến việc giao tiếp với các thành viên khác trong đội ngũ thực sự khó khăn.

Cuối cùng, trong một trận chiến lớn giữa The Night và tổ chức Quỷ Satan, bọn họ đã bị chia cắt, sinh tử các nhóm còn lại không rõ, Iris chỉ biết cô và Raymond hai người phải vừa đánh vừa chạy, tiêu diệt được một nửa số quân đuổi theo, và khi sức tàn lực kiệt, bọn họ bị đặt trong tình cảnh không thể cả hai cùng an toàn thoát thân.

Với tính cách của Iris, hắn hoàn toàn hiểu được hành động không tiếc sinh mạng mà bảo vệ Raymond – người mà cô luôn coi là anh trai mình. Đổi lại, nếu là Dương Tuấn Vũ, hắn cũng không ngần ngại hi sinh vì người thân của mình. Về điểm này hắn không hề trách cô mà còn an ủi và dành lời khen.

Người phụ nữ này của hắn, không, tất cả những người mà hắn yêu kiếp này đều là những cô gái rất trọng nghĩa khí, quý trọng tình cảm, là người biết phải trái, dám nghĩ dám làm, dù mạnh mẽ hay yếu đuối, các cô đều khiến hắn rất tự hào.

Nhưng khi cô nói, sau khi mình dùng Lục Hỏa Sát Hồn tên giáo chủ vẫn không chết thì hắn lập tức căng thẳng. Và tới khi biết kẻ cứu cô, giết tên giáo chủ, lại đào một cái hang rất kín, bảo vệ cô mấy ngày rồi mới rời đi, điều này khiến hắn thực sự khó hiểu. Tuy vậy, lòng vẫn rất cảm kích, nếu không có người này, với tính cách biến thái của lũ Quỷ Satan chỉ sợ Iris của hắn giờ này đã lành ít dữ nhiều, hậu quả khôn lường.

Rồi khi biết hắn là kẻ đã cướp đi báu vật một cách dễ dàng và dưới sức mạnh của hàng trăm cao thủ không làm gì được khối lập phương, nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng cắt như cắt một khối đậu hũ thì Dương Tuấn Vũ cũng giật mình. Nếu như kẻ này theo lời mà Iris kể, hắn đã mạnh tới mức biến thái rồi.

- Em nói là hắn có Ki hệ hắc ám? Có chút giống với thứ đã đầu độc Hạ gia chủ, và giống với nguồn năng lượng không xác định từ tên Âu Chí Quốc đó?

Iris đã nghĩ kĩ, cô mặc dù mất đi gần như hoàn toàn sức mạnh nhưng ánh mắt vẫn là rất tinh tường. Ngay khi hắn dùng Ki màu đen bao phủ con dao sau đó cắt phăng một mảnh của khối lập phương thì cô đã có cảm giác thứ này có chút quen thuộc.

Chỉ có điều, so với thứ Ki cuồng bạo, khát máu kia, dường như loại Ki này rất tĩnh lặng. Đó cũng là thứ khiến cô rất không khẳng định được cả hai là một hay là vốn dĩ đã là hai thứ không có chút liên quan nào? Dù sao hệ Ki bóng tối có không ít, ít nhất một số tên cao tầng của Quỷ Satan cũng có loại Ki này.

Nếu không phải hắn đối xử với cô rất tốt, lại là kẻ có đủ kiên nhẫn khắc một con thỏ xinh đẹp đáng yêu tặng cô thì chỉ sợ cô đã nghĩ hắn là người của tổ chức hắc ám Quỷ Satan kia rồi.

Dương Tuấn Vũ trong lòng vô vàn nghi ngờ, hắn cũng có những suy nghĩ giống như Iris, chỉ có điều, hắn không nghĩ trên thế giới này lại có kẻ mất công đi cứu một người không quen, giữ cho cô ta an toàn sau đó mới rời đi, mà trước khi đi còn tặng một món quà có thể nói là vô giá. Không quen, không thân, thật sự làm được như thế? Hắn có chút không tin tưởng.

Iris cảm nhận được sự nghi ngờ của hắn thì cũng nghĩ tới nhiều vấn đề hơn, nhưng quả thật, với sức mạnh của kẻ đó, việc muốn bọn họ chết như thế nào hắn đều dễ dàng làm được, việc gì phải có ý đồ xấu? Trên thế giới này, chỉ sợ không có mấy việc kẻ này không làm được.

Có lẽ cứu cô cũng chỉ là một chút cao hứng nhất thời, giống như hắn nói, hành động vì bạn quên mình của cô đã khiến hắn nảy sinh chút hứng thú mà quyết định ra tay cứu giúp cô.

Iris nhớ ra, cô lấy mẩu "báu vật" đưa cho anh, đối với ánh mắt và kiến thức của Tuấn Vũ, cô vẫn rất thưởng thức. Cô tin, chỉ cần cho anh đủ thời gian, thứ gì anh cũng có thể làm được, không những làm xong mà còn tìm được cách làm tốt nhất.

Dương Tuấn Vũ nhìn mẩu "báu vật" bằng ngón tay út, không hiểu sao trong lòng lại càng trầm trọng, linh cảm này khiến hắn không khỏi đề cao tinh thần, nghiêm túc nhìn nhận đồ vật này.

Dù sao, thứ làm hàng chục quốc gia, hàng trăm tổ chức không quản đường xá xa xôi chạy tới đây chém giết tranh giành nhau chắc chắn không phải là thứ bình thường.

Đôi mắt hắn chẳng biết vì sao, khi nhìn thấy khối đá này nó thực sự bị cuốn hút, thần trí toàn bộ bị hấp dẫn.

Iris ở ngoài nhìn hắn không khỏi che miệng khiếp sợ, Dương Tuấn Vũ có lẽ không biết bộ dạng của mình hiện tại rất dọa người ….

Iris không dám nói, cô chỉ ngơ ngác, kinh sợ nhìn hắn.

Từ trong đôi mắt trong suốt của cô phản chiếu lại, hình ảnh một kẻ vừa lạ vừa quen. Quen là vì vẫn có nhiều nét của Tuấn Vũ, lạ là vì nó không hoàn toàn giống. Lấy các đặc điểm của hắn làm chủ đạo, một nửa mày kiếm, mắt ưng, trong ánh mắt toát ra ánh sáng tinh minh, mang vẻ mặt cao cao tại thượng, như chúng sinh chỉ là một con kiến không hơn. Lông mày cùng mái tóc đều hóa thành một màu vàng ánh kim rực rỡ, như thiên thần.

Một bên là khuôn mặt lạnh lẽo, vô cảm không có một chút tình người, con mắt đỏ rực, cùng ánh mắt vô cùng khát máu khiến ai nhìn vào cũng sợ hãi đến cực điểm. Kết hợp với máu tóc đỏ rực như máu, cánh tai nhọn hoắt như dơi, nhìn hắn như một ác quỷ.

Không chỉ như thế, thứ khiến cô thực sự khiếp sợ chính là dưới ánh lửa, cái bóng của hắn … có nhiều hơn … một đôi cánh … không, là hai cái cánh. Bởi vì một cái là lông vũ mở rộng, một bên là chiếc cánh với nhiều gai xương nhọn hoắt chĩa ra.

Iris hoảng sợ thực sự, cô nhìn vào mảnh nhỏ khối lập phương, lại nhìn vào hắn, đây là bản chất của Tuấn Vũ hay là do khối lập phương này làm hắn biến đổi? Câu hỏi này vừa hiện lên trong đầu, cô đã quyết định dù thế nào cũng phải tách viên đá này khỏi tay hắn đã.

Nhưng mọi việc nào có dễ dàng như thế, ngay khi phát hiện ra có người định cướp đi khối đá, không phân biệt thiện ác, cả hai nửa đều tức giận đẩy cô ra.

Iris vốn đã nỏ mạnh hết đà, chỉ còn lại chút sức tàn, làm sao còn chịu được một đòn này, người cô bay thẳng đập vào vách băng lạnh lẽo, phun ra một ngụm máu rồi lập tức hôn mê.

Khi cô hôn mê rồi, hai nửa lại như lửa với nước, bên nào cũng muốn tranh giành viên đá này, thành ra tay đánh tay, chân đạp chân, cả người lăn lộn, đánh đấm trong chiếc hang chật hẹp.

Đúng lúc cao trào, cứ tưởng hai nửa tính xé hắn ra làm đôi, thì Tâm Diệp cùng trái tim Apollo đồng loạt rung động, một tia tinh thần lực cực mạnh kết hợp sự ôn nhu lập tức đánh thẳng vào bộ não đang bị chiếm giữ, trục xuất hai nửa suy nghĩ ngoại lai kia ra khỏi đầu hắn.

Dương Tuấn Vũ hồi phục lại thần trí, đôi tay không tự chủ run lên một chút, hắn lập tức ném viên đá xuống đất.

- Thứ này quá tà đạo rồi.

Dương Tuấn Vũ lau mồ hôi lạnh, hắn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết mình bị hai luồng ý thức mơ hồ không chế hành động, còn bản thể ý thức bị nhốt vào trong khu sâu của đại não.

Kết hợp với công kích của trái tim cùng Tâm Diệp, hắn ở trong cùng hai Khí Linh điên cuồng tấn công, cuối cùng mới phá bỏ được chúng.

Vừa tỉnh thần, hắn lập tức phát hiện không đúng, nhìn quanh một hồi thấy Iris đang nằm gục một chỗ, khóe miệng cùng gần đó tràn ra máu đỏ, hắn sợ hãi vội chạy tới.

- Triệu Cơ, mau kiểm tra cho nàng.

- Vâng.

Dương Tuấn Vũ hối hận không thôi, nếu hắn không chạm vào thứ quái quỷ kia thì Iris đang yên đang lành đâu thể gặp chuyện. Cô giờ đã quá yếu ớt rồi, lại chẳng biết lúc hắn bị xâm lược ý thức kia đã làm cái gì. Đừng ngồi không yên, lòng nóng như lửa đốt, dù cả người hắn hiện tại cũng đang rất đau đớn vì cuộc đánh lộn của hai kẻ kia khi nãy.

- Tình hình hiện tại của cô ấy rất không xong. Trước có thể an lành duy trì được 1 tháng, giờ chỉ sợ … không được 10 ngày… Em … cũng không biết phải làm sao nữa. Xin lỗi anh.

Dương Tuấn Vũ đờ đẫn, hắn siết chặt nắm đấm tới rỉ máu, trải lớp áo lên phiến đá, đôi tay run rẩy đỡ cô nằm lên, lòng vạn phần lo lắng.