Chương 413: Đấu Trường
- Nhược Khê, cái này tặng nhóc.
Ngay từ khi chiếc kẹp tóc được lấy ra, sự chú ý của cô gái nhỏ đã bị cuốn hút, đây là một chiếc kẹp tóc rất đẹp. Nhìn nó ở trong tay mình, cô thực sự yêu thích không thôi.
Hồng Vân cũng kinh ngạc, nhưng cô không phải như con gái còn thiếu hiểu biết, lập tức cầm lấy chiếc kẹp tóc đẩy lại:
- Tiểu Vũ, em làm như vậy là không được. Sao lại tặng cho con bé thứ quý như thế?
Nhược Khê thấy mẹ làm vậy có chút thương cảm, nhưng biết thứ quý giá không thể tùy tiện đem cho.
Dương Tuấn Vũ lấy tay đẩy lại:
- Cái này cũng không đáng bao nhiêu, em rất quý Nhược Khê nên mới tặng quà, chị đừng trả lại làm em buồn chứ.
- Nhưng cái này...
- Quan trọng là ở tấm lòng thôi. Đã gặp nhau là có duyên, chưa kể chiếc kẹp này rất hợp với Tiểu Khê.
Hồng Vân cảm thấy rất áy náy, người ta đã giúp cô rất nhiều, giờ lại nhận một món quà, tuy hắn nói chẳng đáng bao nhiêu nhưng dù sao cũng là người trưởng thành, là phụ nữ cô cũng rất am hiểu đồ trang sức, vừa nhìn cô đã biết chiếc kẹp hình con bướm này thoạt nhìn đã rất đẹp đẽ tinh xảo chưa nói, đôi mắt của nó dĩ nhiên là hai viên kim cương lớn được trang trí tinh xảo.
Chỉ riêng hai viên này đã mấy trăm triệu rồi. Có ai đi tặng một đứa bé vừa mới quen một số tiền lớn như thế? Nếu không phải Dương Tuấn Vũ thoạt nhìn không có ý xấu, là người khác cô chắc chắn nghĩ kẻ này có mưu đồ bất chính.
Nhược Khê còn nhỏ chưa hiểu chuyện nhưng nhìn thái độ của mẹ cô liền hiểu đây là thứ rất có giá trị. Nhưng cô chưa kịp nói thì Dương Tuấn Vũ lại véo má cô:
- Nhận quà của chú về nhà nhớ học hành chăm chỉ biết chưa? Sau này làm tiếp viên nhớ cho chú mấy cái vé miễn phí.
Nhược Khê mở to đôi mắt đáng yêu, ngạc nhiên hỏi:
- Sao chú biết cháu muốn làm tiếp viên? Cái này ngay cả mẹ cháu cũng chưa có nói qua a.
Dương Tuấn Vũ biết mình nói lỡ miệng, hắn vội đính chính:
- Đấy là chú đoán thế không ngờ lại đúng, chung quy lại, chú muốn cháu chăm chỉ học tập đừng để mẹ buồn biết không?
Nhược Khê có chút bán tín bán nghi, tuy vậy đôi mắt vẫn kiên định gật đầu:
- Điều này là tất nhiên ạ, Nhược Khê sẽ không làm mẹ buồn.
- Ngoan lắm. Sau này nếu có ai bắt nạt cứ nói một tiếng chú sẽ giúp cháu đòi lại công bình.
Thấy Dương Tuấn Vũ vỗ vỗ ngực, bộ mặt bừng bừng chính nghĩa, làm Nhược Khê cười khanh khách vui vẻ:
- Chú cũng vậy, sau này có ai bắt nạt cháu sẽ cho họ biết tay.
Nhìn cô gái nhỏ cũng bắt chước vẻ mặt của hắn vỗ vỗ lên ngực đảm bảo, gương mặt vẫn còn chưa hết non nớt giờ phủ thêm một màu sắc nữ cường nhân thì hai người ngồi cạnh đều cười lớn vui vẻ.
Trò truyện thêm một lúc, thấy Vũ Tuấn Phong đã từ cừa chính đi ra, Dương Tuấn Vũ liền đứng dậy chào hai người rồi xin phép rời đi trước.
Nhìn cô gái nhỏ dường như đã không bị bóng ma như trong kiếp trước ám ảnh, Dương Tuấn Vũ cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng hơn không ít. Tuy vẫn còn chút bận tâm về lời hứa lúc sắp chết là sẽ cùng cô thành một cặp nếu có kiếp sau, nhưng hiện tại hắn đã có một người mà hắn yêu thương, còn cô bé này thì cũng chỉ là lời hứa mang tính nhất thời khi cả hai cùng xúc động cùng tuyệt vọng mà thôi. Giờ có lẽ cứ để cô vui vẻ lớn lên, rồi tìm một người đàn ông tốt, sống một cuộc đời vui vẻ là tốt nhất.
Cuộc sống của hắn rất phức tạp, nếu thêm một người chính là nhiều hơn một sự lo lắng, mặc dù hắn không coi họ là gánh nặng nhưng trong tâm tư vẫn luôn phân tâm suy nghĩ một chút.
Nhược Khê xinh đẹp, khả ái như vậy, nhất định không thiếu người theo đuổi, nếu chọn được một người tốt, hắn sẽ thành tâm chúc phúc.
Tạm dứt suy nghĩ khi đã đi tới gần Vũ Tuấn Phong, hắn gật đầu một tiếng ra hiệu.
Sau khi hai người lên xe đi xa một quãng, Dương Tuấn Vũ mới lên tiếng:
- Tình hình có khả quan không?
Vũ Tuấn Phong lắc đầu:
- Tình trạng sức khỏe của chị ấy rất tồi, huyết thanh có lẽ vẫn sẽ loại trừ được virus nhưng hệ miễn dịch của chị ta gần như bị hủy hoại hoàn toàn, các bệnh cơ hội từ đó xuất hiện rất nhiều. Hiện tại sau khi kiểm tra nhận thấy có hơn 30 loại nhiễm trùng, tôi đã lấy mẫu đem về nuôi cấy, nếu không kháng thuốc thì đỡ, nếu kháng thuốc sẽ tương đối phiền phức.
Dương Tuấn Vũ tất nhiên hiểu được điểm mấu chốt này. Hắn tuy không chuyên tâm nghiên cứu kiến thức y khoa nhưng cũng biết cái gì là HIV/AIDS. Cũng chẳng phải ngẫu nhiên mà người ta gọi nó là virus gây suy giảm miễn dịch. Mà miễn dịch hiểu đơn giản chính là khả năng cơ thể nhận biết và tiêu diệt các loại yếu tố có hại tấn công cơ thể, trong số đó có vi khuẩn, virus. Hàng rào bảo vệ mất, tất nhiên bọn này sẽ nhân cơ hội tấn công và sinh sôi nảy nở.
Trầm ngâm một lúc hắn lại nghe Vũ Tuấn Phong nói:
- Tối đa chỉ có 60% cơ hội, nhưng chắc chắn phải chuyển chị ấy tới bệnh viện Thịnh Thế của chúng ta. Ở đó mới có đủ các loại máy móc hiện đại, chuyên dụng. Và đặc biệt tôi có thể chuyên tâm điều trị mà không cần lo lắng có người nào vô cớ xen vào.
Dương Tuấn Vũ đối với điều này cũng tán đồng, không cần DG nói hắn cũng muốn mang chị ta đi. Đừng đùa, việc Bùi Hải Yến bị HIV chỉ sợ trong viện không phải 100% biết thì cũng phải tới 80%. Nói là không được kì thị người bị HIV nhưng có mấy ai không sợ hãi, nhỡ lây lan một chút là tiêu đời rồi. Cũng chính vì bệnh này nguy hiểm nên mọi người sẽ rỉ tai nhau chú ý một chút, đặc biệt là các y tá trực tiếp chăm sóc bệnh nhân.
Vì thế, danh tiếng của chị ta đảm bảo nhiều người biết, bình thường có lẽ việc này cũng chẳng sao, nhưng nếu cứ ngày qua ngày thấy chị ta sức khỏe tốt lên, kiểm tra lại thấy cơ thể đang sắp chết lại hồi phục, nghi ngờ đi làm xét nghiệm tải lượng virus lại thấy âm tính thì chắc chắn sẽ dấy lên một hồi oanh động.
Oanh động này chắc chắn không chỉ dừng lại ở một cái bệnh viện Đông Kinh nho nhỏ mà sẽ lan ra toàn quốc, sau vài ngày các trang báo quốc tế còn không phải giật mình kinh hãi rồi lập tức phải chuyên gia tới thẩm định sự chính xác. Cứ thế rồi chẳng mấy sẽ lộ ra Vũ Tuấn Phong có liên quan, và hắn sẽ không thoát khỏi sự tra hỏi của các cấp bộ ban ngành. Khi đó khẳng định phiền phức sẽ ập đến.
Dương Tuấn Vũ còn chưa nói thì Vũ Tuấn Phong đã biết phải làm gì tiếp theo, hắn nói:
- Tôi sẽ cố gắng tạm thời kìm hãm các vi khuẩn, virus cơ hội phát triển để cho các cơ quan nội tạng của chị ta có thời gian hồi phục một chút. Cho tới khi đủ sức khỏe để di chuyển sẽ nhanh chóng chuyển tới bệnh viện Thịnh Thế. Còn về thủ tục thì không quá đáng ngại, Thịnh Thế muốn chữa bệnh miễn phí lại có chỗ từ chối sao?
Chị sợ họ muốn mau chóng đẩy người này đi từ lâu rồi, nếu không phải có dì tôi một mực đứng ra ngăn cản chắc giờ này chị Hải Yến này đã chết không thể chết hơn.
Dương Tuấn Vũ gật đầu đồng ý:
- Cứ làm như vậy đi. Cố gắng hết sức hỗ trợ, còn có hồi phục được hay không còn phụ thuộc vào bản thân sự nỗ lực của chị ta nữa. Được rồi, mau nói một chút sự tình đi "du học" ở mấy băng đảng xã hội đen đi.
Vũ Tuấn Phong cười khổ:
- Lần này du học sinh ngoài tìm được một chút manh mối từ bức thư ra cũng không có nhiều thu hoạch. Còn về cơ cấu tổ chức cùng cấp độ sức mạnh của họ đã rất lạc hậu rồi. Chỉ có điều vũ khí trang bị của họ không đơn giản, toàn bộ đều là thứ khá xịn. Điều này chứng tỏ tổ chức được gọi là "bên trên" đó chắc chắn rất bá đạo.
- Chỉ riêng có thể nắm trong tay Trần gia là đã biết thực lực của chúng rất lớn rồi. Tính ra còn ba ngày nữa là tới đám cưới, tức là đêm ngày kia sẽ là cuộc "trao trả kỷ vật". Thứ này nhất định tôi phải đi xem một chút đến cùng là cái gì mà khiến bọn họ trân trọng như vậy.
Được rồi, dừng ở đây thôi, cậu lái xe về nghỉ đi. Tôi cho phép cậu xả hơi mấy ngày. Lần này vất vả rồi, cố nghỉ ngơi cho tốt.
Không cần Dương Tuấn Vũ nói, DG tất nhiên là muốn nhanh chóng về nhà, hắn không như Dương Tuấn Vũ một mình lông nhông, là người chồng của vợ, người cha của con, đi suốt mấy ngày không thể liên lạc, tuy hắn đã báo trước một tiếng nhưng chắc chắn vợ hắn đã lo lắng mất ăn mất ngủ rồi.
Dừng lại ở một con phố so với bản đồ Triệu Cơ cung cấp không sai biệt lắm, Dương Tuấn Vũ chậm dãi đi trong bóng tối, thi thoảng lại rẽ ngang rẽ dọc đi qua một loạt ngóc ngách, cuối cùng hắn đi tới một ngôi nhà. Ngôi nhà này nhìn cũng cũ nát như khu ổ chuột xung quanh nhưng lại có hai tên cao to đứng canh cửa, vừa nhìn thoáng qua liền biết khác thường.
Hắn cũng coi như được Triệu Cơ giải thích trước một phen nên cũng không quá bỡ ngỡ. Hắn đi tới gần, chưa để hai người kia nói đã rút ra một sấp 100 đô la, hiển nhiên là phí vào cửa, thậm chí còn thừa ra không ít coi như tiền bo.
Thấy hắn thành thục luật lệ như vậy, hai người vệ sĩ gật đầu một tiếng cũng không nói, cứ như vậy cho hắn tùy ý đi qua.
Bước chân của Dương Tuấn Vũ rất tự tin, khoan thai đi theo một quy tắc nhất định, sau đấy tới một cánh cửa thì tự đẩy nhẹ ra, một thông đạo ngầm lập tức xuất hiện trước mắt.
Không tỏ ra bất ngờ, hắn tiếp tục đi xuống, đi được khoảng 30m, đẩy tiếp một cánh cửa ra, ngay lập tức tiếng hò reo inh ỏi ùa vào trong óc khiến Dương Tuấn Vũ khẽ nhíu mày.
Nhìn không gian rất rộng lớn chẳng kém bất cứ nhà thi đấu cấp cao nào, hắn thầm tặc lưỡi khen ngợi. Nếu như không có Triệu Cơ giới thiệu một lượt thì có khi cả đời hắn không biết ở quê hương mình còn có một nơi náo nhiệt như thế này.
Lặng lẽ hòa mình vào dòng người, Dương Tuấn Vũ tiến gần với đấu tràng, sau đó tìm một cái cột lớn rồi dựa vào, đôi mắt đảo qua một lượt, cuối cùng cũng tìm được bóng dáng của nhân vật chính tối nay – Hoàng Phi Hồng.
Nhìn hình dáng của hắn lúc này so với lúc đẩy xe cho Lập Hàn hoàn toàn bất đồng, lúc trước tuy có lạnh lùng khó tiếp cận nhưng cũng còn dễ chịu hơn bộ dáng yên tĩnh hiện tại. Người trẻ tuổi này tuy đang nhắm mắt dưỡng thần nhưng toàn thân lại toát ra một luồng khí thế uy áp vô hình khiến những người ở gần hắn đều toát lên vẻ mặt kiêng kị, thậm chí là xa lánh.
Dương Tuấn Vũ ánh mắt lóe lên chút thưởng thức, người này rõ ràng đã chiến đấu không ít, thể lực tốt, khí thế trầm ổn, nội liễm nhưng vô cùng sắc bén, cảm giác như khi hắn mở mắt sẽ giống như thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, lợi hại vô cùng.
Người này nếu thực sự có tính cách phù hợp thì Dương Tuấn Vũ nhất định sẽ cho hắn cơ hội đổi đời.