Chương 2 _ Bị Ngược

Tối Cường Rút Thưởng May Mắn

Chương 2 _ Bị Ngược

Đỗ Vũ một thân lao vào đánh giết điên cuồng, làm đám nhân tộc hưng phấn lên, chiến ý dâng trào.

Đỗ Vũ chém giết điên cuồng, cứ kiệt quệ lại được hệ thống chữa thương.

Cũng không biết qua bao lâu, Cự Nhân Tộc bắt đầu chạy trốn, rút lui hết.

" Ha ha... Chúng ta thắng rồi "

" Cuối cùng cũng thắng... "

" Quá tốt rồi... "

Nhân Tộc người vui mừng reo hò.

Mỗi Tông môn người cũng dần dần trở về Tông môn của mình.

Đúng lúc này, trong đầu đột nhiên xuất hiện chính mình nói muốn thấy hình ảnh.

" Tính danh: Đỗ Vũ "

" Tu vi: Luyện Thể 4 tầng "

" Điểm rút thưởng: 346 "

Đỗ Vũ tiếp nhận lực có chút cường hãn, không có chút nào cảm giác cái này xuất hiện hình ảnh, không hiểu thấu, mà là cảm giác mình người đẹp trai như vậy, làm sao có thể không có bàn tay vàng được.

Không phải vậy nếu là không có bàn tay vàng, còn chơi cái rắm, còn không bằng nhảy hủ nước cơm tự sát con mẹ nó cho xong.

Căn cứ trí nhớ của đời trước, Phong Vân tông bây giờ không yên ổn, Phong Vân Tông nhưng là gần nhất với chiến trường giữa Cự Nhân Tộc Và Nhân Tộc à, xem như toàn diện khai chiến, đi chỗ nào đều nguy hiểm, nhưng là mình cũng không thể quay về lối a, thật vất vả đi ra, khẳng định đến một người lang thang mới được.

Thế giới lớn như vậy, hơn nữa còn là thế giới xa lạ, tự nhiên muốn xông ra nhân sinh mới.

Lấy chính mình như vậy trâu bò bàn tay vàng, còn sợ đi không đến nhân sinh đỉnh phong hay sao?

Bất quá rất nhanh.

Ý nghĩ này, liền bị hắn cho bỏ đi.

Hắn nhìn về phía trước tất cả những gì chứng kiến, trực tiếp không chút do dự, quay người liền trở về.

Hay là Phong Vân tông tương đối an toàn.

Đỗ Vũ đi theo đám người Phong Vân Tông quay về.

Sau hơn 20 phút cũng về đến, Trở lại trong phòng mình.

Căn phòng mặc dù đơn giản, nhưng cũng là sạch sẽ, sau đó nhanh lên đem giữ được đũng quần vải vóc bắt lại, lấy ra một bộ quần áo thay vào, quần áo đang mặt nhưng là máu me tùm lum à.

Cái này tạo hình đi một đường, thế nhưng là sẽ để cho chính mình nam thần đẹp trai hào quang hình tượng bị xấu đi à.

Không muốn nhiều như vậy, tranh thủ thời gian nhìn xem bàn tay vàng đến cùng có cái gì diệu dụng.

Hệ thống đi ra, không có phản ứng.

Bà mẹ nó không có phản ứng.

Tâm thần khẽ động, lập tức trong đầu, lúc trước một màn hình TV lập tức xuất hiện.

Tính danh: Đỗ Vũ

Tu vi: Luyện Thể Tầng 4

Điểm tích lũy: 346

Huyết Mạch: Saiyan người

Rút thưởng: bình thường (10 điểm rút thưởng), Vip (rút thưởng)

Trên bảng số liệu, phát sinh biến hóa, so với lúc trước nhiều hơn Huyết Mạch cùng Rút thưởng hai cái này phân loại.

Huyết Mạch này nhưng Đỗ Vũ biết rồi, hắn nhưng có xem qua truyện 7 viên ngọc rồng à.

Còn rút thưởng cái này chắc là dùng điểm rút thưởng rút à.

" Thôi kệ mẹ nó đi, ngủ phát rồi tính! "

Đỗ Vũ nằm trên giường ngủ một giấc mê man.

Sáng sớm hôm sau!

" Ầm Ầm... "

" Đậu Má, Thằng rắm chó nào mới vừa sáng sớm đã gõ cửa? " Đỗ Vũ đẩy cửa ra, trong một chớp mắt, còn không có kịp phản ứng, thấy hoa mắt, một cái to con thân ảnh, trực tiếp đem chính mình cho ôm.

" Vũ sư đệ, ngươi thật còn sống. " Nguyễn Văn Lộc kích động nước mắt đều chảy, chiến trường sự tình rõ mồn một trước mắt, về sau chiến đấu kết thúc, hắn được cứu đi trị liệu, nhưng vẫn là chịu đựng đau xót, đem Đỗ Vũ cứu hắn nói cho người khác, thỉnh cầu bọn hắn tìm tới Đỗ Vũ thi thể.

Về sau nghe được có người nói, cái kia Đỗ Vũ trở về, hơn nữa còn hoàn hảo như lúc ban đầu, hắn hưng phấn hận không thể lập tức liền đi tìm kiếm đối phương, nhưng là tự thân thương thế không cho phép hắn tùy tiện di động, trải qua một đêm khôi phục, thân thể dần dần khá hơn, liền không kịp chờ đợi đến đây.

" Đậu má! Ta không phải bê đê à cu! Đi tìm trai bê đê mà ôm! " Đỗ Vũ buồn bực mở miệng mắng chửi.

Nhưng là Nguyễn Văn Lộc nhưng có biết bê đê là cái con mẹ gì đâu, bất quá vẫn biết mình có chút kích động liền buôn ra Đỗ Vũ.

" Nếu không phải sư đệ ngươi liều mình cứu ta một mạng thì bây giờ ta đã gặp tổ tông mẹ nó rồi, cứ tưởng sư đệ ngươi chết rồi, không nghĩ ngươi thật còn sống, quá tốt rồi... " Nguyễn Văn Lộc kích động nói.

" Được rồi, Được rồi! Là đồng môn sư huynh đệ với nhau, ta cứu sư huynh ngươi là chuyện đương nhiên rồi, sư huynh ngươi còn chuyện gì nữa không? Không còn ta đi ngủ à! " Đỗ Vũ khoát tay nói, hắn nhưng là muốn ngủ nữa à, bình thường ở Địa cầu hắn đều ngủ đến 7, 8 giờ sáng à, nhưng giờ này mới khoảng 5 giờ mà thôi.

" Sư đệ ngươi đây là muốn nhịn đói à? Sắp tới giờ ăn sáng rồi, còn không mau đi sẽ không còn gì để mà ăn đâu! " Nguyễn Văn Lộc trợn mắt nói, nắm tay kéo Đỗ Vũ đi đến phòng ăn.

Đỗ Vũ không còn cách nào với cái tên nhiệt tình hơn cả bê đê này, đành phải đi theo mà thôi.

" Ha ha... Kia không phải tên Đỗ Vũ chuyên giả chết để sống sót sao? "

" Đúng là sĩ nhục của nhân tộc mà, quá phế vật rồi! "

" Không hiểu sao hắn vẫn không bị khai trừ khỏi Tông Môn nhỉ? "

" Ài... Tông Môn hiện đang cần người, làm sao có thể đuổi hắn đây! "

" À, ta xuýt thì quên điểm này... "

Đỗ Vũ vừa bước vào phòng ăn thì đám người nhìn hắn bàn tán xôn xao, đa số là kinh thường cùng trào phúng.

Nguyễn Văn Lộc nhưng là nhận được ơn cứu mạng của Đỗ Vũ nên đứng ra nói vài câu, nhưng là có ai nghe hắn nói.

" Bịch... "

" Bành..."

" Bành... "

Loảng xoảng!

Đỗ Vũ nắm lên mấy cái bát thức ăn ném thẳng vào mặt mấy tên mở miệng nói xấu hắn, thức ăn vung vẩy lung tung.

" Ngươi muốn chết! "

" Cmn! Đập hắn... "

Đám người trong phòng ăn lập tức đứng lên mặt hằm hằm tiến đến như muốn Lấy Mạng của Đỗ Vũ.

" Lộc sư huynh ngươi tránh đi, chuyện này không liên quan đến ngươi! " Đỗ Vũ nói xong đạp Nguyễn Văn Lộc bay ra khỏi phòng ăn.

" Bụp Bụp Bụp... "

Đỗ Vũ bị đánh tơi bời, từng người từng quyền cước nện vào người hắn, bất quá hắn không hề có một chút cảm giác đau đớn, vì mỗi lần hắn đau đớn hệ thống sẽ tạm thời ngắt dây thần kinh đau đớn của hắn.

" Sảng khoái à... "

Đỗ Vũ bị đánh thương tích đầy mình, hệ thống cũng là liên tục chữa thương, Tu Vi của hắn nhưng cũng là nhanh chóng tăng lên nhờ có Huyết Thống Saiyan, càng bị thương bao nhiêu, sẽ càng cường mạnh lên bấy nhiêu.

Đám người trong phòng ăn đánh một hồi lâu vẫn không nghe Đỗ Vũ kêu một tiếng, tưởng hắn đã ngất đi liền ngừng tay nhìn xem, nhưng là vừa ngừng tay thì nhìn thấy Đỗ Vũ mặt cười khiêu khích nói:

" Khà khà... Các ngươi chưa ăn cơm hay sao mà đánh không đủ gãi ngứa ta đây thế? Nào nào... Tiếp tục đánh! "

" Cmn! Đây là ngươi muốn chết... " Nói thì nói thế, chứ bọn hắn cũng không dám đánh chết Đỗ Vũ, Tông Môn nhưng là cấp giết hại Đồng môn à, không thì bị đuổi khỏi Tông Môn, năm nay Cự Nhân Tộc gây chiến tranh liên miên, bị đuổi là đồng nghĩa với không thể sống nổi à.

Đám người bắt đầu dùng côn sắt đập, tiếng gãy xương keo răn rắc, nhưng là Đỗ Vũ không kêu một tiếng, miệng vẫn cười khiêu khích.

" Đinh! Chúc mừng ký chủ thăng cấp Luyện Thể Tầng 5! " Âm thanh vang lên trong đầu Đỗ Vũ làm hắn hưng phấn không thôi, hắn gây sự với Đám người này nhưng là vì cái tăng tu vi này à.

Đám người thấy Đỗ Vũ không những không xin tha mà còn hưng phấn vì bị đập, mặt bọn hắn đen lại, đánh lâu như vậy nhưng là cũng mệt à!

" Đỗ Vũ này điên rồi, mặc kệ hắn đi! "

Đám người đánh lâu như vậy nhưng là cũng mệt, nhanh chóng tản đi.

" Hả? Sao không đánh nữa? Đám chó má các ngươi đến đánh ta à! "

" Lũ chó! Đến cắn ta à... "

Mấy người cũng không thèm để ý đến hắn nữa, nhưng vẫn có vài tên nghe hắn chửi không nhịn được mà đập hắn.

" Mạnh lên nào! "

" Cmn! Đánh muỗi à? "

" Rắm chó! Tu Vi cao mà sao đánh yếu thế... "

Đỗ Vũ càng bị đánh càng thúc dục, nhưng là đám người bị hắn vắt đến kiệt sức rồi à.

Bị cả đám hơn 40 tên Luyện Thể Cảnh giới đập một trận nhưng là chỉ lên đến Luyện Thể Tầng 5 đỉnh cao mà thôi, không lên nổi Tầng sáu.

Đỗ Vũ bực bội không thôi, hắn chạy thẳng ra luyện võ trường mở miệng hô to.

" Đám chó má phế vật các ngươi luyện võ cái chó gì? Luyện mãi thì phế vật vẫn là phế vật mà thôi, ha ha ha... "


(Đa tạ đã đọc sách của tại hạ, cầu cho 10 sao!!!)