Chương 4: Quá khứ Tình Cảm Trái Ngang

Toàn Năng Kiếm Đấu Sĩ Pháp Sư

Chương 4: Quá khứ Tình Cảm Trái Ngang

Sau giờ tan học, hầu hết mọi người đều ủ rủ ra về. Bên cạnh đó, các học sinh có thành tựu xuất xắc khi thức tỉnh đều tụ họp lại tổ chức ăn mừng.

Thiên Hạo, cái tên này vừa đi vừa háo hức mơ tưởng đến tương lai huy hoàng đến nỗi quên cả bạn thân của hắn-Lý Vũ Kiên đang một mặt cười khổ, không biết nên làm như thế nào để giúp Thiên Hạo tỉnh mộng đây.

Nói là bạn thân, thế nhưng cả hai đều đã tình như huynh đệ rồi. Suốt từ nhỏ đến lớn hai tên này đều luôn hoạn nạn có nhau. Bỗng Lý Vũ Kiên nhớ ra một tin khá quan trọng, hắn nói:" À…đúng rồi. Ta có một tin khá thú vị phải nói với ngươi đây. Ngươi còn nhớ tiểu thư của Hàn thị Thế gia chứ? Ta nghe nói vị tiểu thư này đã trở về rồi đấy."

" À…ta không quan tâm….Mà khoan, ngươi nói sao? Hàn Băng Linh về đây à?" Vừa tỉnh mộng,Thiên Hạo bất ngờ đáp.

" Ừ…ta còn nghe nhà trường thông báo là vào kì thi Kiểm Tra Chất Lượng Phép Thuật này cô ta sẽ tham dự với tư cách là khách mời danh dự." Lý Vũ Kiên nói rằng.

" Hả?...Kiểm Tra cái gì cơ? Sao ta không nhớ?" Thiên Hạo lúng túng nói rằng.

" Ngươi như thế mà nhớ gì được? Sau khi thức tỉnh là ngươi như trên mây thế ta cũng chẳng biết ngươi ăn gì trúng tà rồi đấy." Lý Vũ Kiên cũng hết lời với tên đần này.

" Ta xin lỗi mà…À đúng rồi, ngươi thu được hệ gì?" Có vẻ tìm lại được một chút trí nhớ, hắn hỏi.

" Ta thu được Phong hệ. Không phải tốt như ngươi nhưng vẫn tạm được đi." Hắn cười khổ đáp.

" Không sao….Không sao, chờ sau này ta tu luyện thành công. Cho ngươi một điểm bảo vệ cũng không tệ." Vẻ mặt đắc ý, Thiên Hạo nói rằng.

" Ta không cần." Hừ lạnh một tiếng, Lý Vũ Kiên đáp.

Thế là hai tên này liên tục tranh cãi rồi đi đến một quán nước gần đó. Thiên Hạo chợt nhớ lại chuyện xưa của hắn với Hàn Băng Linh tiểu thư, hắn lại thêm đắc ý nói rằng: " Chờ sau này ta trở nên mạnh mẽ, nhất định ta sẽ cưới Băng Linh."

" Ngươi còn mơ tưởng như vậy à? Không phải tại ngươi năm xưa cùng Hàn Băng Linh đại tiểu thư yêu đương gì đó thì bây giờ cha ngươi cũng đã không xảy ra chuyện rồi." Lý Vũ Kiên nói rằng.

Thiên Hạo chợt nhớ tới quá khứ lúc trước, quả thật là do hắn nên cha hắn-Thiên Văn Chu đã không bị cơn giận của đại lão gia-tộc trưởng Hàn thị Thế tộc đánh chết rồi.

Nhưng bên trong còn có một sự thật khác, Hàn Băng Linh từ nhỏ đã bị cha bắt ép học hành và tu luyện dồn dập nên đã nảy sinh lòng chán ghét.

Cô là người yêu thích sự tự do, sống theo quy tắc nhưng quan trọng phải vui vẻ. Thế nhưng, do cha cô là tộc trưởng nên cô không được vui chơi từ bé đến lớn. Suốt cả ngày chỉ biết học nên trái tim cô đã như giá băng, luôn lạnh nhạt với hầu hết tất cả mọi người trong tộc và bên ngoài.

Nhưng rồi một ngày, cô tình cờ phát hiện một cậu bé đang trèo ngoài cửa sổ ngắm nhìn cô. Cả hai kết bạn với nhau, cậu ta thường xuyên trèo lên cành cây đối diện cửa sổ để trò truyện cùng tiểu thư, qua đó cậu biết được là do sự tranh giành quyền lực trong tộc nên cô phải gắng sức tu luyện để giữ vững vị trí cho cha.

Hàn Băng Linh rất thích cậu bé đó bởi tính cách yêu tự do, thích làm gì thì làm của cậu. Rồi ngày đó đã tới, cậu bé đó rủ cô theo cậu bước ra ngoaig cửa sổ để chơi đùa với thiên nhiên thay vì căn phòng bốn bề lặng ngắt này. Cô cũng đã từ chối vì biết nếu trôn ra ngoài chơi sẽ bị cha la rầy. Mặc dù muốn nhưng lòng cô lo sợ tột cùng.

Thế nhưng cậu bé đã thuyết phục được cô trốn ra ngoài, mặc dù cô chẳng biết vui đùa là như thế nào do từ trước tới giờ bị giam lỏng. Cô cùng cậu bé đó trốn lên ngọn núi chơi.

Lúc đó, mẹ hắn đi vắng nên chỉ có cha hắn ở nhà. Nghe tiếng quát của cha cô, Thiên Văn Chu lập tức hoảng hốt chạy ra và hỏi: " Các người là ai? Tại sao lại đánh con ta?"

" Hừ…tên súc sinh này dám dụ dỗ con gái ta lên núi….Ngươi là cha hắn? Đúng là một lũ hạ đẳng, không biết nghèo mà cút trước mặt quý tộc." Ánh mắt đầy tức giận và xem thường, Hàn Nhật Vân nói rằng.